Nếu như, chiếc nhẫn này vẫn luôn đi theo chính mình, một khi có gì sơ sẩy, có khả năng anh cũng sẽ không còn cơ hội tự tay giao cho cô nữa.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói gì, Tư Dạ Hàn lại nhận một cuộc điện thoại, thần sắc hơi có chút "khẩn trương".
Chờ Tư Dạ Hàn cúp điện thoại, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Ở tại Hoa quốc chờ anh…rất nhanh anh liền sẽ trở về."
"Được, em liền ở lại Hoa quốc chờ anh." Diệp Oản Oản hết sức phối hợp cùng diễn với anh ta.
Nói xong, Tư Dạ Hàn đứng dậy rời đi, bất quá chỉ trong vòng mấy hơi thở, cũng đã mất tung mất ảnh.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tư Dạ Hàn, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy khó hiểu. Không thể không nói, kỹ thuật diễn xuất của Tư Dạ Hàn, quả thật là đã đủ để nghiền ép phần lớn Ảnh Đế, suýt nữa ngay cả mình cũng bị lừa!
Tư Dạ Hàn mượn cớ đủ kiểu như vậy, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, khiến cho người ta không tìm một chút sơ hở nào... Thậm chí cả chính Diệp Oản Oản, cũng xém nữa đã tin Tư Dạ Hàn.
Nhưng mà, Tư Dạ Hàn dù có cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cuối cùng thua ở trong một câu hỏi dò xét vô cùng lơ đãng của Diệp Oản Oản.
Mới vừa rồi, Diệp Oản Oản nhìn như tùy ý hỏi một câu, hỏi Tư Dạ Hàn có nhận biết Tu La Chủ hay không. Mà câu trả lời của Tư Dạ Hàn, lại vô cùng thú vị!
Không nhận biết, nhưng lại từng nghe nói.
Nhưng Tư Dạ Hàn lại bỏ quên một chi tiết nhỏ cực kỳ tầm thường.
Tu La Chủ là người nơi nào? Người Độc Lập Châu!
Mà Tư Dạ Hàn căn bản không biết trước đó nàng đi đến Độc Lập Châu. Nhưng khi nàng nói ra danh hiệu Tu La Chủ, Tư Dạ Hàn lại không có chút phản ứng nào, thuận miệng đáp lời.
Nếu Tư Dạ Hàn không biết nàng đi đến Độc Lập Châu, vậy thì tại sao thời điểm nàng nói ra danh hiệu Tu La Chủ, Tư Dạ Hàn cũng không hề cảm thấy vô cùng kinh ngạc?
Nói cách khác, Tư Dạ Hàn căn bản đã sớm biết trước đó nàng xuất hiện ở Độc Lập Châu. Nếu không, Tư Dạ Hàn sẽ không có phản ứng như vậy.
Dù vậy, Diệp Oản Oản vẫn vô cùng bội phục Tư Dạ Hàn. Tư Dạ Hàn logic kín đáo, rất khó để cho người ta tìm ra chỗ sơ hở. Nhưng thật đáng tiếc, ở đoạn đối thoại có vẻ tầm thường này, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng bỏ sót một vài thứ.
Càng thêm đáng tiếc là, Tư Dạ Hàn không hề hay biết, Diệp Oản Oản đã sớm biết được, nàng là Nhi*p Vô Ưu của Nhi*p gia.
Tư Dạ Hàn nói, là bởi vì hắn và người ngoài lấy nhau, mới dẫn đến Tư Dạ Hàn và nàng bị Cổ tộc Tư thị truy sát.
Nhưng mà Diệp Oản Oản vốn là Nhi*p Vô Ưu, là thiên kim tiểu thư của một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Nhi*p gia, cũng không phải là “người ngoài” trong miệng Tư Dạ Hàn.
Chính mình tại Độc Lập Châu biết được quá nhiều chuyện, mà Tư Dạ Hàn lại cũng không nắm rõ được điểm này. Ở trong tưởng tượng của Tư Dạ Hàn, chính mình hẳn là không biết gì cả. Đáng tiếc, hắn tính sai!
Tại thời điểm Tư Dạ Hàn quyết định dùng cái cớ này, anh ta cũng đã lộ tẩy!
Trong lòng Diệp Oản Oản biết được, hết thảy những gì Tư Dạ Hàn mới vừa nói tới, sợ rằng không có nổi một câu nói thật.
Nói cái gì mà chính mình trước khi bị thanh tẩy ký ức là vợ của hắn, còn có Cổ tộc Tư thị của Độc Lập Châu đang truy sát chính mình và Tư Dạ Hàn… Căn bản đều là lời nói bậy nói bạ một phía.
Nếu như mình thật sự gả cho Tư Dạ Hàn, Độc Lập Châu không có khả năng sẽ không có tin tức về chuyện này. Hơn nữa, nàng là Nhi*p Vô Ưu, người Độc Lập Châu, cũng không phải là người ngoài trong miệng Tư Dạ Hàn. Cổ tộc Tư thị hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ khi Nhi*p gia liên hôn với thành viên của Cổ tộc Tư thị, làm sao lại sẽ có thể đuổi Gi*t nàng và Tư Dạ Hàn?
Về phần Tư Dạ Hàn mới vừa rồi trước khi đi, đặc biệt dặn dò chính mình, yêu cầu mình ở tại Hoa quốc chờ đợi anh ta, sợ rằng đây mới là lời nói thật!
Bây giờ, trong lòng Diệp Oản Oản đã có thể khẳng định, Tư Dạ Hàn chính là Tu La Chủ! Lần này, Tu La Chủ khôi phục lại thân phận Tư Dạ Hàn, đặc biệt đi tới Hoa quốc, chỉ sợ mục đích chính là để khiến cho mình tin tưởng, Tư Dạ Hàn và Tu La Chủ cũng không phải là một người. Hơn nữa còn hy vọng mình có thể ở lại Hoa quốc, không nên lại một lần nữa quay về Độc Lập Châu.
Bây giờ, trong lòng Diệp Oản Oản vô cùng hiếu kỳ. Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tư Dạ Hàn vì sao phải bao trùm trí nhớ của mình? Hơn nữa... Tư Dạ Hàn tại sao lại không hi vọng mình ở lại Độc Lập Châu...???
Không bao lâu, Diệp Oản Oản cũng đứng dậy rời đi, trở lại chi nhánh của Tinh Thần Giải Trí.
Sau khi chào hỏi cùng đám người Chu Thao, Diệp Oản Oản ngồi ở trong phòng làm việc, quan sát chiếc nhẫn mà Tư Dạ Hàn giao cho mình này.
Chiếc nhẫn ở trong tay, Diệp Oản Oản vuốt vuốt, vô luận là chất liệu hay là cách chế tác cũng đều hết sức đặc thù. Ở phía sau chiếc nhẫn, có chạm trổ một bông cỏ dại cực kỳ tầm thường.
Căn cứ theo Tư Dạ Hàn nói, chiếc nhẫn này, vốn là thuộc về chính nàng. Mà những lời này, hẳn không phải là giả. Tư Dạ Hàn hoàn toàn không cần phải lấy một chiếc nhẫn để lừa gạt mình.
Đối với chiếc nhẫn này, Tư Dạ Hàn cũng chỉ biết là thuộc về nàng, nhưng có tác dụng hay tính tượng trưng gì hay không, lại hoàn toàn không biết.
Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản đeo chiếc nhẫn này vào lại trên tay.
Có lẽ, đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà mình từng đeo trước khi mất trí nhớ, cũng không có gì đáng để nghiên cứu, Diệp Oản Oản cũng không quá mức để ý.
…
Giờ phút này, ở một nơi nào đó tại Đế Đô.
Một người đàn ông trung niên gọi một cú điện thoại.
"Đã phát hiện tung tích của chiếc nhẫn." Người đàn ông trung niên hướng về chiếc điện thoại, mở miệng nói.
Rất nhanh, từ một đầu khác điện thoại, truyền tới thanh âm lãnh đạm thờ ơ: "Phải không...??"
"Không nghĩ tới, chiếc nhẫn kia đều vẫn luôn ở trên tay Tu La Chủ... Bất quá, Tu La Chủ đã đem chiếc nhẫn trả lại cho nàng. Nhưng dựa theo tình huống bây giờ mà xem, Tu La Chủ và nàng cũng đều không biết được công dụng của chiếc nhẫn."
Nói xong, sau một hồi yên lặng, đầu kia điện thoại mới nói: "Cầm chiếc nhẫn về đi!"
"Đã hiểu!"
Người đàn ông trung niên sau khi lấy được chỉ thị liền cúp điện thoại.
...
Bên kia, Tư gia.
Tần Nhược Hi nhìn tin tức trên mạng che ngợp trời, sắc mặt hơi có chút âm trầm.
Vốn cho là, Tư Dạ Hàn đã ૮ɦếƭ rồi... Chưa từng nghĩ, lại có thể êm đẹp xuất hiện lần nữa tại Hoa quốc...
Tư Dạ Hàn mất tích lâu như vậy, hiện nay Tư gia, sớm đã là thiên hạ của Tần Nhược Hi nàng. Cái gã Tư Dạ Hàn đó, tại sao phải ngay lúc này quay trở lại? Nhưng cho dù là Tư Dạ Hàn có trở về đi chăng nữa, cũng đừng có mà vọng tưởng một lần nữa nắm lại quyền hành của Tư gia!
Chỉ bất quá, nếu như Tư Dạ Hàn thật sự sẽ trở về Tư gia, khống chế quyền hành Tư gia, chỉ sợ, cũng không quá dễ dàng xử lý!
"Bắt nữ nhân đó về đây!"
Chỉ chốc lát sau, Tần Nhược Hi nhìn về phía đội trưởng Đội Ám Vệ ở bên cạnh, ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh của Tần Nhược Hi, gã nam nhân trẻ tuổi gật đầu một cái, xoay người rời đi.
…
Cùng lúc đó, Tư Dạ Hàn và Lâm Khuyết hai người đang ở trong một căn phòng cà phê VIP có tính riêng tư cực cao, uống ly cà phê mới vừa được đem lên.
"Tôi nói này Cửu ca, ma lem kia... ặc... Cửu tẩu, có thể tin lời anh nói sao?" Lâm Khuyết uống một hớp cà phê, nhìn về phía Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
Nghe câu hỏi này, Tư Dạ Hàn liếc nhìn Lâm Khuyết một cái, trong đôi mắt anh là vẻ thâm thúy bình tĩnh như sóng, không có chút rung động nào hiện lên, "Không biết!"
"Sặc..." Lâm Khuyết suýt nữa đã phun sạch ngụm cà phê ra ngoài. Suy nghĩ cách biện minh lâu như vậy, rốt cục có thể lừa Diệp Oản Oản được hay không, vậy mà Tư Dạ Hàn lại có thể hoàn toàn không biết...
"Hẳn là không có vấn đề." Âm thanh của Tư Dạ Hàn hơi lộ ra vẻ lãnh đạm thờ ơ.
Lâm Khuyết sau một thoáng trầm tư, gật đầu một cái, nói: "Bất quá, cũng đúng! Cửu ca, những gì mà anh nói, đã gần như là hoàn mỹ, không tìm được chỗ sơ hở gì. Hiện tại con ma lem đó... không, là Cửu tẩu, khẳng định là đang cho rằng anh và Tu La Chủ là hai người. Cứ như vậy, Cửu tẩu nhất định sẽ ở lại Hoa quốc chờ đợi anh, sẽ không tiếp tục đi đến Độc Lập Châu rồi."
Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn lộ ra một tâm tình phức tạp khó hiểu. Nếu như Diệp Oản Oản có thể ở tại Độc Lập Châu, thời thời khắc khắc anh sẽ có thể được nhìn thấy nàng…