Bởi vì sáng sớm đều đã sắp xếp xong xuôi, lại còn có Nhị trưởng lão ân cần không ai sánh nổi, phái người chuẩn bị ổn thoả khắp mọi mặt, trên căn bản Diệp Oản Oản chỉ cần ngồi ở đó… “trấn chùa” là được rồi.
Buổi họp báo với các phóng viên kết thúc một cách thuận lợi và đầy viên mãn.
Diệp Oản Oản xoa xoa cái cổ vì ngồi quá lâu có chút đau nhức. Thấy công ty bên này đều đã sắp xếp không sai biệt lắm, liền chuẩn bị trực tiếp “bán cái” cho Diệp Mộ Phàm, sau đó dành thời gian đi làm nhiệm vụ học viện của nàng, sớm ngày góp đủ điểm vinh dự.
"Diệp ca, cô mỏi vai sao? Để tôi Ϧóþ vai giúp cô nhé! Kỹ thuật của tôi rất tốt đó nha!" Phó Minh Hi mấy ngày nay vẫn là tác phong “một tấc cũng không rời”.
"Không cần!"
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Diệp Oản Oản đi tuốt ở đằng trước. Phía sau là các vị cao tầng của ba công ty, cùng với đám phóng viên muốn đu theo phỏng vấn mấy câu. Đoàn người mênh ௱ôЛƓ cuồn cuộn hướng về phía cửa phòng khách đi ra ngoài.
"Két" một tiếng, nhân viên tạp vụ mở cửa chính của hội trường ra.
Diệp Oản Oản đang vừa cúi thấp đầu nói chuyện với Phó Minh Hi, vừa đi về phía trước.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi hai cánh cửa được đẩy ra, đột nhiên "cạch" một tiếng vang thật lớn, từ trên đỉnh đầu lại bay xuống những cánh hoa bay đầy trời, ngay sau đó vô số bong bóng bay màu sắc rực rỡ lập tức bay lên cao.
Diệp Oản Oản cau mày, giương mắt nhìn lên.
Chỉ thấy Hội trường Vân Phàm vốn nghiêm trang long trọng, giờ phút này đã biến thành một biển hoa.
Hoa hồng đỏ nhập khẩu đắt giá xếp thành một thảm hoa từ cửa của đại sảnh, kéo dài đến chính giữa hội trường.
Mà con hàng Cố Việt Trạch mặc một thân âu phục đắt tiền màu đỏ nhạt được chế tác riêng, trong tay đang cầm một bó hoa, đứng ngay ở chính giữa sân khấu. Hắn bịa ra một vẻ chân tình sâu sắc, đang đứng đó, đưa mắt chó lên nhìn nàng.
Nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Oản Oản: "..."
Tất cả các phóng viên tới tham dự buổi họp báo, và tất cả các cao tầng của ba công ty ở nơi này, sau khi bất ngờ không kịp chuẩn bị mà nhìn thấy một màn này, quả thật là đều sợ ngây người.
Đây... Đây là tình huống gì vậy?
Rất nhanh mọi người liền phản ứng lại...
"Mẹ nó! Cố thiếu đây là đang chuẩn bị cầu hôn?"
"Bùng nổ! Quá bùng nổ rồi đi!"
"Ồ! Sao lại chơi sốc vậy, thật là đau tim mà!"
Tại hội trường, sau một tràng thốt lên kinh ngạc là tiếng bàn tán xôn xao. Mọi người chỉ thấy ở chính giữa là một chiếc bục thủy tinh hình trái tim, ở bên dưới tất cả đều là tiền giấy mệnh giá cao nhất của chính phủ xếp chồng lại mà tạo thành. Chỉ riêng cái bục này, chỉ sợ là đã tiêu tốn hơn 10 triệu đấy!
Gã Cố tổng kia kia đạp lên cái bục, hẳn là phải rất cẩn thận, rất sợ đạp hỏng tiền mất!
Khỏi cần nhắc tới đủ loại trang trí lãng mạn khắp hội trường, chỉ riêng một cái này thôi là cũng đã thấy hao phí nhiều tiền đến mức nào rồi.
Tất cả các phóng viên vốn ban đầu chỉ tới dự một buổi họp báo thương nghiệp, đều đã phấn khởi hẳn lên.
Vạn vạn không ngờ tới, chỉ dự một buổi họp báo thôi, mà lại moi ra được một tin tức động trời đến vậy.
Cố Việt Trạch ngay trước mặt mọi người, cầu hôn cùng Diệp Oản Oản!
"Oa!!! Quá lãng mạn rồi đi!"
"Có thể không lãng mạn sao, đều là dùng tiền để đập thẳng vào mặt người ta đó!"
"Người nữ nhân nào có thể cự tuyệt được loại cầu hôn này? Quá tiện nghi cho Diệp Oản Oản rồi!"
"Nhìn dáng dấp Diệp Oản Oản lần này là được như ý nguyện rồi!"
...
Ở trong tiếng suýt xoa, kinh ngạc xen lẫn hâm mộ của mọi người, giờ chỉ còn chờ quyết định của nữ nhân vật chính nữa mà thôi.
Phó Minh Hi nhìn chăm chú một màn trước mắt này, giận đến gần ૮ɦếƭ, lúc này ở bên tai Diệp Oản Oản ói hỏng bét, "Cái này là cái quỷ gì, ép hôn rẻ tiền à! Cường hào nhà giàu mới nổi hay sao? Minh chủ, nếu cô ưa thích sự kinh hỉ, thích được cầu hôn lãng mạn, tôi có thể làm long trọng gấp trăm lần. Ngàn vạn lần xin đừng để bị loại thủ đoạn thấp hèn bất nhập lưu này lừa gạt!"
Bắc Đẩu khoát tay hất văng cậu ta ra: "Đi sang một bên! Minh chủ chúng ta là người không có kiến thức như vậy sao?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng lúc trước, thực ra đúng là không có kiến thức… À, thậm chí còn tệ hơn cả vậy nữa!
Cố Việt Trạch đưa nàng một đóa hoa, nàng đều có thể phơi khô, ép lại, đặt ở trong két sắt cất giữ cẩn thận…
Thất Tinh ngược lại rất là bình tĩnh, từ đầu tới cuối cũng không hề nói gì.
Diệp Mộ Phàm giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu tử thúi này! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Ai cho hắn dũng khí cầu hôn cùng với em gái của Diệp Mộ Phàm này! Oản Oản, em cũng đừng nhất thời kích động, nghĩ không thông mà đi đáp ứng hắn ta!"
Sắc mặt Diệp Oản Oản biến thành màu đen: "Nhìn em giống với loại nghĩ không thông đến vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm lầu bầu nói: "Oản Oản, em đừng xem thường nha! Phụ nữ dưới loại tình huống này, đầu óc thật sự là vô cùng dễ dàng bị choáng váng..."
Diệp Oản Oản: "Em còn chưa có đến mức bị choáng váng đến trình độ bị mù mắt."
Mặc dù hắn biết, em gái nhất định là có ý nghĩ của riêng mình, tuyệt đối không có khả năng đáp ứng Cố Việt Trạch, nhưng Diệp Mộ Phàm khó tránh khỏi vẫn thật có chút lo lắng.
Không thể trách hắn suy nghĩ nhiều! Quả thực là bạn trai của Oản Oản, từ sau khi nàng trở về nước vẫn không thấy đâu. Tư Dạ Hàn vẫn luôn không hề xuất hiện, chứ đừng nói chi là đáp lại một câu. Hắn không thể không lo lắng đến trạng thái cảm xúc của em gái…
Hắn thậm chí có chút thật không dám tin tưởng, em rể của hắn... có phải thật sự là Tư Dạ Hàn hay không...??
Đương nhiên, với tính cách của em gái hắn, hắn không dám hỏi nhiều.
Vào giờ phút này, một đám các phóng viên đầy trông ngóng chờ mong, “xoạt xoạt xoạt xoạt” chụp hình, đèn flash nháy lên liên tục.
Tất cả phóng viên đều đang đầy hưng phấn mà theo dõi biểu cảm trên khuôn mặt Diệp Oản Oản, muốn từ trên mặt của nữ nhân vật chính thấy được hình ảnh đầy kinh hỉ, cảm động, thậm chí là mất khống chế đến lệ rơi đầy mặt.
Đợi lâu như vậy, rốt cuộc chờ được điều mình muốn, khẳng định là vô cùng kích động đi?
Diệp Oản Oản lại có hơi mất kiên nhẫn. Không nghĩ tới Cố Việt Trạch vì cho nàng cái gọi là "kinh hỉ", sẽ trực tiếp bủa vây nàng tại kim sắc đại sảnh, khiến cho nàng không thể tránh né, giống như bị cạy miệng nhét thẳng một cục phân vào vậy!
Cố Việt Trạch nhìn cô gái đứng ở cuối tấm thảm đỏ, chỉ thấy hôm nay Diệp Oản Oản mặc một thân âu phục nhỏ gọn gàng màu đen, mặc dù rất đẹp mắt... Nhưng mà, hắn cho là ở trong một trường hợp như ngày hôm nay, nàng ít nhất hẳn là nên mặc một váy dạ hội nhỏ có màu sắc tươi vui hơn một chút.
Bất quá, không thành vấn đề! Cũng còn may, nàng có một làn da trắng như tuyết, dung mạo lại càng khuynh quốc khuynh thành. Mặc loại đồ này ra sân, ngược lại đem lại một vẻ đẹp thật đặc biệt.
Diệp Oản Oản ở bên dưới ánh mắt chú mục của mọi người, bước lên thảm hoa hồng đỏ, mắt thấy như đang chuẩn bị trực tiếp rời đi.
Nhưng mà, biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Diệp Oản Oản, theo Cố Việt Trạch lý giải, đoán chừng là do vui vẻ mà bối rối, tỏ vẻ...
Cố Việt Trạch dùng một ánh mắt “thâm tình” đầy giả tạo mà nhìn chăm chú cô gái, ôn nhu mở miệng nói, "Oản Oản, anh biết em vì một khắc này mà chờ đợi rất lâu rồi. Thật xin lỗi, quanh đi quẩn lại, anh đã để cho em chờ anh lâu như vậy.
Thời gian để cho anh biết, thì ra, người yêu anh nhất, đối xử với anh thâm tình nhất, vẫn luôn ở bên cạnh mình!"
Trên đài thủy tinh, Cố Việt Trạch từ trong tay nhân viên nhận lấy một chiếc hộp in hình thiên nga màu đen nhung. Nắp hộp mở ra, lộ ra một viên kim cương khoảng chừng lớn như trứng chim… bồ câu, "Oản Oản, gả cho anh đi!"
Gả cho anh đi...
Những lời này, quanh quẩn trong đại sảnh của hội trường, tiếp đó vang lên một tràng tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
"Gả đi—— gả đi ——!!! "
"Trời ạ, thật hâm mộ nha! Diệp Oản Oản thật đúng là tốt số!"
Thời điểm mọi người ở đây còn đang ồn ào, hội trường đột nhiên vang lên một tiếng chửi rủa đầy cáu kỉnh của một người phụ nữ, "Diệp Oản Oản, cái thứ tiểu tam này!"
Tất cả các phóng viên nhất thời trố mắt nhìn nhau, rồi quay đầu nhìn theo hướng âm thanh truyền tới. Chỉ thấy người tới lại là vị hôn thê trước đó của Cố Việt Trạch, Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ tiền nhiệm của Hoàng Thiên Giải Trí, Diệp Y Y!
"Oa! Có trò hay để nhìn! Diệp Y Y! Lại là Diệp Y Y đến rồi!"
"Ồ, đây là tiết tấu hai cô gái cùng tranh giành một chàng trai đây mà!"