Diệp Oản Oản dứt tiếng, toàn trường cười vang một trận. Đây quả thật là là đang sỉ nhục một cách trần trụi.
Gã phóng viên nọ nói vòng vo, hỏi rất nhiều câu hỏi, cũng không rung động và có sức đả kích bằng vài ba câu nói của Diệp Oản Oản... Chỉ vẻn vẹn vài câu nói, Diệp Oản Oản đã nói cho mọi người biết, vị phóng viên này rốt cục ngây ngô đến mức nào.
"Còn nữa…" Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Hồng Duy: "Lời Diệp lão ngài vừa nói, năm đó Diệp Thiệu Đình bởi vì tham ô công quỹ, tạo thành ảnh hưởng xấu đối với công ty, nên mới bị đuổi ra khỏi Diệp gia.
Đã như vậy, hẳn ý tưởng của Diệp lão gia tử là, nếu đã là người vô dụng thì nên bị vứt bỏ, bao gồm cả con trai của mình...
Mà hôm nay, tôi cho là, Hoàng Thiên Giải Trí của Diệp gia đối với Công ty Tinh Thần chúng tôi không có chút giá trị sử dụng nào, thậm chí còn là một gánh nặng. Tôi đây coi như là lão bản của Công ty Tinh Thần, theo lý cũng nên vứt bỏ Hoàng Thiên Giải Trí.
Nhưng mà Diệp lão gia tử ngài... Tại sao lại phản ứng mạnh như vậy, thậm chí còn tiến hành công kích cá nhân đối với tôi! Chẳng lẽ nói, Diệp lão gia tử năm đó chỉ dựa vào công kích cá nhân người khác mà làm cho Hoàng Thiên Giải Trí trở lên lớn mạnh hay sao?"
"Hay! Nói rất hay!" Lúc này, Cung Húc đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản, lớn tiếng vỗ tay.
Theo tiếng vỗ tay của Cung Húc vang lên, không ít các nghệ sĩ ở đây cũng đứng dậy vỗ tay vang dội.
"Ngươi... Ngươi..." Diệp Hồng Duy hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tức đến run rẩy cả người.
"Còn nữa, mới vừa rồi anh bạn phóng viên kia nói, cha và anh trai của tôi dính líu tới việc mưu sát Diệp Thiệu An của Diệp gia. Đã như vậy, vậy thì nhân cơ hội này, cho mọi người xem một vài thứ!" Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười.
"Xem một vài thứ?"
"Xem cái gì cơ...?"
Mọi người nhìn Diệp Oản Oản, thần sắc hiếu kỳ.
"Hôm nay là thời gian mở phiên tòa của cha và anh trai tôi, nhưng cũng đúng dịp, phiên thẩm vấn này được phát sóng trực tiếp. Vậy thì xin mời mọi người chúng ta ở đây cùng nhìn một chút, xem rốt cuộc là như thế nào!"
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Bắc Đẩu và Thất Tinh tiến lên, phối hợp với một số nhân viên của Tinh Thần, mở màn hình máy chiếu lớn của hội trường lên.
Trên màn hình, chính là hình ảnh của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình hai người.
Diệp Oản Oản đã dùng số tiền lớn, mời luật sư nổi danh nhất Hoa quốc Trương Hạ giúp Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình bào chữa, chứng minh bọn họ vô tội.
Bây giờ quá trình thẩm tra xử lý của tòa án càng ngày càng công khai. Mà vụ kiện của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình lần này bởi vì có sức ảnh hưởng quá lớn, nên tòa án đã quyết định phát sóng trực tiếp phiên thẩm vấn này.
Chỉ thấy, trong hình ảnh phát sóng trực tiếp, người đàn ông trung niên Trương Hạ tiến lên, nộp chứng cứ biện hộ vô tội lên cho tòa án, là một cuộn băng ghi âm.
Băng ghi âm mở ra, âm thanh của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn theo đó vang lên.
……….
"Hoàng... Hoàng Minh Khôn, anh nói xem, thời điểm ban đầu, chuyện chúng ta mời người Gi*t ૮ɦếƭ Diệp Thiệu An, hơn nữa còn giá họa cho Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình… Sẽ không bị bại lộ chứ?"
Lương Mỹ Huyên cố hết sức nén cơn buồn ngủ, nói với Hoàng quản gia.
Hoàng Minh Khôn: "Yên tâm đi... Sẽ không! Chuyện này kín như áo trời, ai cũng không có khả năng phát giác ra. Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình hai thằng ngu kia, đáng đời bọn chúng! Cả nhà bọn chúng, tất cả đều là một lũ ngu xuẩn...
Một nhà này, nghĩ cũng thật là mắc cười. Năm đó chính Diệp Thiệu An thiếu nợ một khoản tiền kếch xù, tham ô công quỹ của công ty, cũng lừa gạt lão già Diệp Hồng Duy kia và tất cả mọi người, sau đó lại còn giá họa cho Diệp Thiệu Đình...
Diệp Thiệu An liên thủ với Diệp Y Y, Cố Việt Trạch, nội ứng ngoại hợp, bắt cóc Diệp Oản Oản... Hơn nữa còn tiêm Mα túч cho Diệp Oản Oản, quay được video... Kết quả, Diệp Thiệu Đình bởi vì người con gái đó của hắn, lại còn thật sự cam tâm tình nguyện bị giá họa. Em nói thứ người như vậy, có phải là ngu xuẩn hay không?"
………
Tại Chu Niên Khánh Điển, sau khi mọi người nghe xong đoạn băng này xong, thần sắc đầy kinh ngạc.
Nhất là Diệp Y Y, thần sắc nhất thời đại biến, mặt đầy vẻ khó tin.
Ban đầu, sau khi Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn về nhà, đem chuyện bọn họ bị uy Hi*p, hơn nữa còn bị cưỡng bách thu lại đoạn ghi âm này, nói ra.
Ngay hôm đó, Diệp Y Y liền tìm được người của Hồng Hưng Hội, cũng dùng một số tiền lớn, để cho Hồng Hưng Hội giải quyết chuyện này...
Trước đó vài ngày, từ tin tức của Hồng Hưng Hội bên kia truyền đến, người uy Hi*p Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đã bị xử lý xong, bao gồm cả đoạn ghi âm này cũng đã bị tiêu hủy...
Chẳng lẽ nói, Hồng Hưng Hội đã lừa mình?
Thấy thần sắc Diệp Y Y như vậy, khuôn mặt Diệp Oản Oản đầy vẻ lãnh đạm.
Con ả Diệp Y Y này khẳng định không ngờ tới, là chính mình bảo Hồng Hưng Hội thả cho bọn chúng tin tức giả. Có Liêu Gia Kỳ ở trong tay, Hồng Hưng Hội căn bản là nghe theo nàng răm rắp.
Diệp Hồng Duy đầy vẻ khó tin mà nhìn hình ảnh trên máy chiếu, nghe kỹ đoạn ghi âm này.
Diệp Thiệu An... Không phải là do Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm sát hại... Con trai thứ hai của hắn, lại ૮ɦếƭ ở trong tay của Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia!
Thậm chí, chúng còn đem tội danh Gi*t người giá họa cho Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm!!
"Diệp lão gia tử, Diệp Y Y mà ông thương yêu, cũng không phải là cháu gái của ông! Cô ta là con gái riêng của quản gia Diệp gia Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên vụng trộm sinh ra. Diệp lão gia tử thật đúng là lòng dạ rộng lượng, đem tâm huyết cả đời của chính mình giao cho người ngoài." Diệp Oản Oản nhìn về phía Diệp Hồng Duy, cười nói.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì!" Diệp Hồng Duy mặt đầy vẻ chấn động, khó tin nhìn Diệp Y Y ở bên cạnh.
"Diệp Oản Oản, ngươi đừng có mà tung tin vịt phỉ báng ở chỗ này!" Diệp Y Y lớn tiếng chửi mắng.
"Tung tin vịt phỉ báng?" Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: "Chuyện mẹ của cô và Hoàng quản gia vụng trộm, sợ rằng không phải là giả đâu! Tôi có mời qua thám tử tư, trong tay có tất cả chứng cứ của mẹ cô và Hoàng Minh Khôn."
Nghe tiếng, Diệp Y Y nhíu chặt chân mày... Cô thật đúng là đã xem thường nữ nhân này rồi…
Bên trên màn hình lớn, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên vốn đang ngồi dự thính với tư cách người nhà của người bị hại. Nhưng sau khi đoạn ghi âm được thông qua, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên thần sắc đại biến. Không phải bên Hồng Hưng Hội nói là đã xử lý xong người bắt cóc bọn họ, hơn nữa còn tiêu hủy băng ghi âm hay sao?
"Không... Không phải như vậy!! Là… có người bắt cóc chúng tôi, buộc chúng tôi nói ra những lời vừa rồi đấy!!" Lúc này, Lương Mỹ Huyên đứng dậy, lớn tiếng quát lên.
"Ồ? Bà nói là các người bị người khác bắt cóc, ép buộc nói ra đoạn đối thoại này sao? Quá buồn cười! Những lời như vậy, đại biểu cho cái gì, các người không biết sao?" Luật sư đỉnh cấp Hoa quốc Trương Hạ cười lạnh.
"Tôi biết, nhưng nếu như không phối hợp với bọn họ, chúng tôi sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ!" Lương Mỹ Huyên lập tức giải thích.
"Mắc cười!" Luật sư Trương Hạ nói: "Nếu quả thật là đúng như bà nói, tại sao không có biên bản giấy tờ ghi nhận việc báo cảnh sát của các người? Bị người ta bắt cóc, ép nói ra những lời như vậy, mà các người cũng không đi báo cảnh sát? Hơn nữa, trước khi phiên tòa mở ra, mãi cho tới hiện tại, các người cũng chưa bao giờ lộ ra có bất kỳ cái gì không đúng. Chẳng lẽ các người đều đã quên mất việc mình bị bắt cóc, ép buộc nói ra những lời này?"
"Tôi..." Từ trên trán Lương Mỹ Huyên thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
Ban đầu, khi bọn họ về nhà tìm tới Diệp Y Y, đã từng có dự định báo cảnh sát. Nhưng mà Hồng Hưng Hội bên kia lại cũng đã lên tiếng bảo đảm băng ghi âm đã bị tiêu hủy. Nếu như lại đi báo cảnh sát, sợ rằng sẽ phát sinh nhiều rắc rối, lộ ra quan hệ giữa bà ta và Hoàng Minh Khôn không nói, thậm chí còn có thể sẽ tra ra được chuyện giữa bọn họ và Hồng Hưng Hội...
"Đoạn ghi âm này, là do ai cung cấp?"
Ở trên ghế thẩm phán, quan tòa hỏi.
"Là tôi."
Một người đàn ông trung niên, từ chỗ ghế dự khán đứng dậy, mở miệng nói.
"Ông nói bậy!!" Lương Mỹ Huyên tức giận hét lớn.
Người đàn ông trung niên cười lạnh, chợt nhìn về phía quan tòa: "Tôi là thám tử tư, kinh doanh hợp pháp, được huấn luyện chuyên nghiệp, làm thuê cho Diệp Oản Oản tiểu thư. Trải qua quá trình bền bỉ truy xét, tôi rốt cuộc đã phát hiện, Hoàng Minh Khôn thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi do đánh bạc.
Thật ra thì cái Hoàng Minh Khôn gọi là bắt cóc, là mấy ngày trước bị bọn cho vay nặng lãi tìm tới, bức bách hắn ta trả nợ mà thôi...
Trừ chuyện đó ra, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên có quan hệ nam nữ không bình thường...
Tôi tra được bọn họ thường xuyên vào thuê một phòng khách sạn cố định, nên trước đó có đặt máy nghe lén sẵn. Vốn chẳng qua chỉ định thử vận khí một chút, không nghĩ tới, thật sự có thu hoạch ngoài dự kiến."