Hàn Thiên Vũ đương nhiên cũng phát giác ra những ánh mắt ác ý giễu cợt xung quanh, theo bản năng dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của bọn người kia, che chở Diệp Oản Oản, "Qua bên kia ăn một chút gì đi!"
Diệp Oản Oản gật đầu, "Được."
Hàn Thiên Vũ không muốn nhiều chuyện, nhưng bất đắc dĩ, có người lại không muốn như vậy.
Tiểu trợ lý của Thiệu Hành được mấy tiểu nghệ sĩ khác vây quanh, đi tới, lạnh giọng cười: "Người đại diện Diệp, thật đúng là khách quý nha! Không nghĩ tới cô lại có thể đến dự tiệc sinh nhật của Thiệu Hành! Thật là cảm ơn cô, đã cho mặt mũi như vậy..."
Rất hiển nhiên, tiểu trợ lý này vừa mới nghe được lời nói của Cung Húc.
Mọi người thấy vậy, tất cả đều là một bộ dáng kiểu chờ xem kịch vui.
Cái cô nàng Diệp Bạch này, sợ là sắp gặp phải xui xẻo!
Một bên, đám người Hàn Thiên Vũ thấy vậy đều có chút nôn nao. Phí Dương đang chuẩn bị giảng hòa, Diệp Oản Oản đã đưa mắt lườm con nhãi tiểu trợ lý của Thiệu Hành, mặt không đổi sắc mà mở miệng: "Không cần khách khí!"
Mọi người vây xem: "..."
Thiệu Hành: "..."
Nữ nhân này, thật đúng là chịu đấu khẩu!
Xem ra lời Diêu Giai Văn nói không sai, nữ nhân này sợ là thật sự bị kích thích mà phát điên rồi.
Tiểu trợ lý ngoài cười nhưng trong không cười mà lên tiếng, "Nghe nói, mấy ngày trước đây, Giai Văn tỷ, được cô chiếu cố?"
Hai chữ "chiếu cố" này, tiểu trợ lý nói bằng một giọng rất là âm trầm.
Công ty Thiệu Hành ký hợp đồng là Hoàng Thiên Giải Trí, tạm thời người đại diện đang dẫn dắt hắn là Diêu Giai Văn.
Diêu Giai Văn trước đó muốn đem tất cả đám Lạc Thần, Cung Húc và Giang Yên Nhiên đều ký hợp đồng dưới danh nghĩa của mình, nhưng bất đắc dĩ ba người vô luận như thế nào cũng không đồng ý. Sau khi Hoàng Thiên ký được với Thiệu Hành, Diêu Giai Văn liền ở trước mặt Diệp Y Y biểu đạt đủ loại trung thành, để Y Y cấp Thiệu Hành cho ả ta.
Người tiểu trợ lý này cũng là tâm phúc của cô ta.
Diệp Oản Oản trầm ngâm, nhìn dáng dấp, Diêu Giai Văn là vì thấy Hồng Hưng Hội bên kia không có động tĩnh, nên mới đến cáo trạng trước mặt của Thiệu Hành.
Lời nói mịt mờ này của tiểu trợ lý, mọi người không lý giải được, chỉ coi như là cô ta nhắc lại chuyện trước đó Diêu Giai Văn là trợ lý của Diệp Oản Oản.
Nghĩ tới đây, mọi người càng không khỏi thêm thổn thức.
"Chậc chậc, nhớ năm đó Diêu Giai Văn bất quá chỉ là trợ lý của Diệp Bạch mà thôi, nhưng bây giờ đã trở thành Tổng giám đốc của Chư Thần Thời Đại, còn dẫn dắt được nghệ sĩ thủ hạ là Thiệu Hành trâu bò như vậy!"
"Còn không phải sao, đúng là 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây mà!"
...
Tiểu trợ lý cười một tiếng, mở miệng nói, "Còn tưởng rằng người đại diện Diệp đời này đều sẽ không trở về cơ chứ? Làm sao, tiêu sạch tiền rồi, giờ trở lại moi tiền tiếp hả? Ha ha, cũng vậy cả thôi, mặc dù vị trí người đại diện cô làm chẳng ra sao, nhưng gương mặt này của cô, cũng còn đáng giá mấy đồng tiền!"
Bây giờ cha và anh trai của Diệp Oản Oản bị đoạt quyền, công ty cũng mất, làm gì còn chút bối cảnh nào! Người như nàng, ở loại địa phương như giới giải trí này, ai cũng có thể giẫm đạp lên đầu được. Huống chi, người này còn là trợ lý của Thiệu Hành.
Lời này tiểu trợ lý nói vô cùng khó nghe, bất quá có chỗ dựa là Thiệu Hành, cô ta hoàn toàn yên tâm sẽ được chống lưng. Ở đây cũng sẽ không có một ai dám nói một chữ “Không”!!
Quả nhiên, hội trường yên lặng một mảnh, tất cả đều như đang chờ đợi xem trò hay.
Lạc Thần: "Phùng!! Huỳnh!! Ngươi nên giữ mồm giữ miệng sạch sẽ một chút!"
Trong bầu không khí yên lặng, vang lên âm thanh lạnh lùng trong trẻo của thanh niên.
Lần này, thật bất ngờ, người nói chuyện không phải là Cung Húc, mà lại là Lạc Thần.
Cung Húc còn đang chuẩn bị lên tiếng, không nghĩ tới Lạc Thần lại nói chuyện trước, nhất thời có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Thần.
"Con bà nó! Con cừu nhỏ, cậu rốt cuộc cũng tức giận rồi sao..." Cung Húc kinh ngạc lẩm bẩm.
Nữ trợ lý cười ha ha, "Thẹn quá hóa giận? Làm sao, chẳng lẽ tôi nói sai sao?"
Hai tay của Lạc Thần nắm chặt thành nắm đấm, muốn mở miệng, nhưng bất đắc dĩ cậu ta trước sau như một, nói năng không thuận. Thêm vào đó, lại còn kiêng kỵ tình huống như ngày hôm nay, cả nửa ngày không nói nên lời, "Ngươi..."
Nữ trợ lý thấy Lạc Thần nói không ra lời, càng thêm đắc ý, âm dương quái khí “sủa” tiếp, "Người đại diện Diệp hôm nay quẫy đuôi chạy đến nơi này, còn không phải là đến để nịnh hót Thiệu Hành hay sao? Còn giả bộ thanh cao làm gì chứ!
Chậc chậc, trước đó không phải bày ra tư thế toàn bộ giới giải trí là thiên hạ của mình hay sao? Làm sao hiện tại lại bần như vậy hả?"
Nữ trợ lý cố ý dùng một thanh âm mà mọi người chung quanh đều có thể nghe được mà lên tiếng, "Cái này gọi là gì có biết không? Cái này gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Có một số người đó nha, cũng không biết cân nhắc được vị trí của mình ở đâu!
Ôm lấy một cây gỗ mục mà thôi, còn cho là mình ôm lấy được một cái bắp đùi vàng cơ đấy! Thật là mắc cười ૮ɦếƭ mất!"
Thiệu Hành bưng ly rượu đứng ở một bên, thần sắc hờ hững, nhìn một màn náo nhiệt này.
Đối với hắn mà nói, bất quá mấy người kia chỉ là những con chó còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
Hắn hít ké độ “hot” của bọn họ, cũng là vinh hạnh cho đám chó này.
"Phùng Huỳnh! Ngươi nói cái chó má gì đó! Ngươi con mịa nó mới là kẻ ôm một cây gỗ mục! Giới giải trí chính là thiên hạ của Diệp ca ta đấy, thì thế nào!"
Vừa nhắc đến chuyện có liên quan tới Diệp Oản Oản, Cung Húc lại càng thêm dễ bùng cháy, vào lúc này cơ hồ không thèm lựa lời để nói chút nào.
Quả nhiên sau khi nói xong câu nói cuối cùng, liền chọc ngay phải “hũ mắm thối”.
Lời này của Cung Húc, chẳng khác nào nói Thiệu Hành là “cây gỗ mục”.
"Sặc, mới vừa rồi Cung Húc nói cái gì vậy, giới giải trí là thiên hạ của Diệp Bạch nhà hắn?"
"Tại trước mặt người của Tinh Thần Giải Trí nói vậy, thật đúng là một gã điếc nặng mà, điếc không sợ súng!"
...
Tiểu trợ lý trực tiếp cười ra tiếng, "Ha ha ha, giới giải trí là thiên hạ của các người? Khẩu khí thật là lớn nha! Có phải là cả Tinh Thần Giải Trí đều phải nghe theo lời người đại diện Diệp kia của các người?"
Tiểu trợ lý dùng một cách nói như đang giễu cợt một bầy heo ngu ngốc, nhất thời chọc cho cả hội trường cười vang.
"Ha ha ha, không sai, không sai, trâu bò như vậy, Tinh Thần đương nhiên là phải nghe theo hắn rồi!"
"Thật là mắc cười ૮ɦếƭ tôi rồi, rốt cuộc ai cho hắn dũng khí?"
...
Thiệu Hành tư thái ưu nhã, nhấp miếng rượu, khẽ xì một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Mãi đến lúc này, Thiệu Hành mới chậm rãi đi tới, cao quý ưu nhã lên tiếng: "Diệp tiểu thư, tôi mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng nói chung vẫn nhớ tình xưa. Diệp tiểu thư trước đó chiếu cố người đại diện của tôi như vậy, hiện tại gặp phải khó khăn, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Không bằng như vậy đi, vừa vặn tôi còn thiếu một người trợ lý, không biết Diệp tiểu thư có hứng thú không?"
Diệp Oản Oản khẽ nhướng nhướng mày, "Trợ lý?"
Một bên, tiểu trợ lý nhất thời lộ ra một vẻ mặt đầy sùng bái, "Thiệu ca, con người anh cũng quá tốt rồi, đối với thứ người như vậy còn quăng cho một cục phân để người ta đớp!"
Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ, người đại diện kim bài ngày xưa, lại có thể bị Thiệu Hành ngay trước mặt mọi người mời làm trợ lý của mình...
Đây không thể nghi ngờ, là đang vả thẳng vào mặt nàng ngay trước mặt mọi người rồi!
Lăng Thiếu Triết mặt đầy sảng khoái, "Còn không mau cảm ơn Thiệu ca, cô đúng là gặp được vận may cực lớn nha!"
Tiểu trợ lý đột nhiên "ai nha" một tiếng, mở miệng nói, "Ai nha, Thiệu ca, vị trí trợ lý của anh đã đầy mất rồi, làm sao bây giờ?"
Thiệu Hành ra vẻ không biết, "Đầy?"
Tiểu trợ lý mở miệng cười nói, "Ngược lại, tôi còn thiếu một chân chạy, không bằng để Diệp tiểu thư làm trợ lý của tôi, được chứ?"
Tiểu trợ lý nói xong, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Người đại diện Diệp, cô sẽ không ngại chức vụ thấp đấy chứ? Chỉ tiếc, yêu cầu về trợ lý của Thiệu ca chúng tôi cao vô cùng. Cô ở nơi này, chỉ sợ cũng chỉ đủ tư cách làm chân chạy cho tôi mà thôi…"
"Con mẹ mày...!!"
Tiếng chửi của Cung Húc vẫn còn chưa kịp tiếp tục vỡ òa, Diệp Oản Oản đã đưa tay ra, ngăn ở trước người Cung Húc, ngay sau đó, không nhanh không chậm đáp lời, "A, Thiệu công tử muốn mời tôi làm trợ lý? Chỉ sợ là... mời không nổi!"