Diệp Oản Oản trước đó từng chú ý tin tức liên quan đến gã Thiệu Hành này, biết được Thiệu Hành là át chủ bài Diệp Y Y đem ra để ép Chư Thần Thời Đại. Hàn Thiên Vũ bọn họ cũng từng chịu không ít thua thiệt trong tay hắn ta.
Phó Minh Hi bĩu môi một cái, "Chỉ là cháu ngoại của một người phụ trách chi nhánh nho nhỏ mà thôi, lại có thể tuyên bố với bên ngoài mình là “thái tử gia” của Tập đoàn Tinh Thần, quả thật là quá hư cấu rồi! ‘Hàng thật’ như tôi đây còn chưa thèm lên tiếng đây này! Hắn ta là cái thá gì?"
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Phó Minh Hi một cái, mở miệng nói: "Hiện tại cũng không có chuyện gì, qua xem một chút đi!"
Phó Minh Hi nghe vậy, nhất thời ngây ngẩn, ngay sau đó cũng không biết nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt biến sắc, "Cái gì? Ngài muốn đến tiệc sinh nhật của Thiệu Hành? Minh... Minh chủ... Ngài chẳng lẽ... chẳng lẽ là đã vừa ý Thiệu Hành rồi đi!!!"
Nếu không, tại sao đang êm đang đẹp lại cảm thấy hứng thú đối với Thiệu Hành như vậy, còn hỏi nhiều như vậy?
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời đen như đáy nồi.
Loại logic này là logic gì? Nàng có nói câu nào giống như là vừa ý Thiệu Hành rồi hả?
Diệp Oản Oản: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua là nhớ ra hôm nay có mấy người bạn cũng có mặt ở bên đó!"
Phó Minh Hi: "Như vậy à..."
Trước đó ông nội đã nói rõ tình hình chi tiết của Minh chủ cho hắn biết, cho nên Phó Minh Hi lập tức nghĩ ra. Trước có nghe ông nội từng nói, thời điểm Minh chủ ở tại Hoa quốc đã sáng tạo ra Chư Thần Thời Đại, dẫn dắt nhóm người Lạc Thần, Cung Húc và Giang Yên Nhiên bọn họ.
Thì ra là vì người của Chư Thần Thời Đại cũng có mặt…
"Không thành vấn đề, để tôi sắp xếp! Tôi lập tức để cho người đại diện đi chuẩn bị xe!" Phó Minh Hi thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói, "Minh chủ, ngài không có thiệp mời, xin ủy khuất ngài lấy tư cách bạn gái tôi để tham dự..."
Diệp Oản Oản: "Tùy tiện đi, sao cũng được!"
Phó Minh Hi nghe vậy, nhất thời trở nên kích động. Minh chủ đồng ý làm bạn gái của hắn rồi! Dù ít dù nhiều gì, cũng tương đương với đã thừa nhận thân phận của hắn rồi đấy nhé!
"Vậy thì… Bắc Đẩu, Thất Tinh, Minh chủ đã có tôi chiếu cố, các cậu hãy trở về đi! Lại nói, cũng không có dư thừa thiệp mời." Phó Minh Hi đã vội đến không kịp chờ, muốn lập tức đẩy hai gã kỳ đà cản mũi kia đi.
"Ngươi chiếu cố cái rắm, ta thấy là ngươi muốn lợi dụng! Cần có thiệp mời cái cọng lông, ta xem ai dám ngăn cản tiểu gia đây!!" Bắc Đẩu xắn tay áo lên, văng tục.
Phó Minh Hi cũng xắn chiếc tay áo tinh xảo đắt tiền của mình, trở giọng, trợn mắt lườm Bắc Đẩu, "Bắc Đẩu, nơi này là Hoa quốc, cũng không phải là Độc Lập Châu, hết thảy đều phải dựa theo quy củ mà làm! Ngươi không hiểu quy tắc, cũng đừng có gây thêm phiền toái cho Minh chủ."
"Ngươi nói cái gì! Ta không hiểu?! Ta gây cho Minh chủ thêm phiền toái! Lúc ta ở bên cạnh Phong tỷ, ngươi vẫn còn đang chơi bùn đấy!"
"Bắc Đẩu, các cậu chờ ở bên ngoài đi!" Diệp Oản Oản bất đắc dĩ, cắt ngang cuộc cãi vã của hai người.
Minh chủ đều đã lên tiếng, Bắc Đẩu chỉ có thể ngậm miệng, giận đến mức kề tai nói nhỏ với Thất Tinh ở phía sau, "Đệt! Sẽ không thật sự để cho tiểu tử này lên chức đấy chứ? Lão Thất, cậu mau nhanh nghĩ biện pháp đi!"
Thất Tinh từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, nghe vậy từ tốn nói một câu: "Lo bò trắng răng!"
Bắc Đẩu tức giận nói: "Tôi làm sao lại có thể là lo bò trắng răng được chứ? Tự cậu nhìn tiểu tử kia một chút đi, đều hận không thể dính ở trên người Phong tỷ rồi!"
Thất Tinh mặt không đổi sắc mà mở miệng: "Ánh mắt của Phong tỷ không có thấp như vậy!"
Bắc Đẩu lẩm bẩm, "Hả? Vậy mà còn thấp sao? Bình tĩnh mà xem xét, mặt của tiểu tử Phó Minh Hi kia cũng thật là không có chỗ nào chê mà..."
...
Cùng lúc đó.
Khách sạn West tại Đế Đô.
Hôm nay toàn bộ khách sạn 6 sao này đã được bao trọn gói, khách mời qua lại nối liền không dứt.
Nghệ sĩ nổi danh trong giới giải trí tới hơn phân nửa, hội trường ánh sao lấp lánh. Trừ cái đó ra, còn có những vị thương gia và chính khách hàng đầu tham dự, tình cảnh không thua gì thịnh yến tại lễ trao giải Kim Lan cả.
Vô số phóng viên “súng ống đầy đủ” theo cơn gió ùa đến, chỉ vì bữa tiệc sinh nhật của một gã cháu ngoại của vị lão tổng nào đó của Tập đoàn Tinh Thần.
"Oa! Là Kiều Khả Hâm! Còn có Even! Thậm chí ngay cả Tử Hành nghe nói chưa từng tham gia yến hội tư nhân cũng đều tới!"
"Đâu chỉ vậy! Còn có Lý Hiểu Hàng, Quách Gia, Phùng Khánh Khả! Tất cả đều là các nhân vật tai to mặt lớn cấp quốc tế đấy!"
"Bất quá chỉ là tiệc sinh nhật của một nghệ sĩ hạng hai mà thôi, làm sao lại phô trương như vậy?" Một vị phóng viên mới vào nghề không hiểu chuyện, mở miệng hỏi.
Nhất thời một phóng viên lão làng khác liền phổ cập giáo dục cho hắn ta: "Cậu nói đùa à? Thiệu Hành chính là thái tử gia của Tập đoàn Tinh Thần! Mấy cái đám Chư Thần Thời Đại kia, ban đầu sau giải thưởng Kim Lan có được danh tiếng vô hạn, còn không phải chỉ có thể đi xách giày cho Thiệu Hành sao? Thậm chí ngay cả Ảnh Đế cấp quốc tế như Hàn Thiên Vũ, cũng chỉ có thể làm người hầu nhỏ của thái tử, có được hay không!"
Một vị phóng viên lão làng khác đang khiêng máy quay cũng góp lời, "Tại giới giải trí, cũng không phải chỉ cần có kỹ thuật diễn xuất, chỉ cần lấy được mấy giải Ảnh Đế Ảnh Hậu là có thể lăn lộn được tốt trong nghề, mà vẫn còn phải nhìn xem bối cảnh của ai đủ cứng!
Mấy người bọn Hàn Thiên Vũ kia lấy cái gì để so sánh với Thiệu Hành? Diệp Mộ Phàm đến bây giờ còn bị nhốt ở trong tù, cái cô nàng Diệp Bạch đó dù có bản lãnh hơn nữa cũng không đỡ được! Huống hồ hiện tại cô ta vẫn còn đang trốn chui trốn nhủi, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy..."
Vị phóng viên mới vào nghề kia nghe vậy liền tỏ vẻ đồng ý: "Không sai, không sai! Trong giới giải trí, quan trọng nhất vẫn là xem hậu trường ai cứng rắn hơn! Nếu không dù có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ có thể đi xách giày cho người ta!"
Tiếng bàn tán của mấy gã phóng viên kia không hề có chút ý tứ thu nhỏ giọng chút nào, Cung Húc đang đi ở trên thảm đỏ gần đó, giận đến mức liền vọt tới trước mặt gã phóng viên vừa mới nói xong, "Đệt! Ngươi con mịa nó nói ai đi xách giày cho hắn ——!!!"
Dưới con mắt của mọi người, còn có nhiều phóng viên như vậy, đi gây ồn ào, đến cuối cùng người mất thể diện cũng là bọn họ mà thôi.
Lạc Thần vội vàng kéo lấy cổ tay của Cung Húc một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói: "13 người bạn gái."
Những chữ này cứ y như là thần chú vậy, nhất thời khiến cho Cung Húc giống như quả bóng xì hơi "Mẹ nó!"
Phí Dương đi theo ở phía sau, thấy rốt cuộc có phương pháp để có thể khắc chế Cung Húc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc này, Cung Húc giống như là một con khỉ bị đeo vòng kim cô vậy.
...
"Ồ! Người được chúc mừng sinh nhật của chúng ta hôm nay đã đến rồi!"
Cùng với một tiếng thét vang đầy kinh ngạc, một gã đàn ông trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, thân mặc âu phục hiệu Givenchy xén cao vừa người, trong sự vây quanh như “chúng tinh phủng nguyệt” *, từ thảm đỏ nơi cửa đi vào.
* Sao vây quanh trăng: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Nhất thời, sự chú ý của mọi người đều rơi vào trên người gã ta, tranh nhau xúm tới lấy lòng.
"Thiệu công tử, sinh nhật vui vẻ!"
"Thiệu ca, sinh nhật vui vẻ, tối nay anh thật là quá tuấn tú rồi!"
Lăng Thiếu Triết ân cần chen chúc tiến lên: "Thiệu ca! Sinh nhật vui vẻ! Mẹ của Y Y tỷ thân thể có bệnh nhẹ, không cách nào tự mình tới, tôi đại diện cho bà ấy tới chúc mừng!"
Phí Dương vừa canh chừng Cung Húc không để cho hắn gây họa, vừa chúc mừng xã giao: "Thiệu Hành, sinh nhật vui vẻ!"
Thiệu Hành mỉm cười với các vị khách chào hỏi, sau khi nhìn đến Phí Dương và đám người Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần, Giang Yên Nhiên và Cung Húc ở phía sau, chẳng qua chỉ thờ ơ nhìn lướt qua, mặt lạnh, thuận miệng ném câu tiếp theo, "Tất cả các tiết mục đã chuẩn bị xong chưa? Tối nay đều mời những nhân vật có mặt mũi tới, đừng có mà làm hỏng chuyện của tôi đấy!"
Giọng điệu này của Thiệu Hành, giống như bọn họ là người giúp việc và thủ hạ của hắn ta, có thể tùy ý sai khiến.
Ngay cả Hàn Thiên Vũ vốn luôn rất tốt tính, ánh mắt cũng trở nên âm trầm đi vài phần.
Tất cả mọi người ở đây đều là người trong nghề, bị làm nhục ngay trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt của Lạc Thần và Giang Yên Nhiên cũng rất khó coi.
Phí Dương lăn lộn trong nghề nhiều năm, biết co biết dãn, nghe vậy ngược lại vẫn như cũ còn có thể duy trì mặt mày vui vẻ. Nhưng còn Cung Húc...
Phí Dương nhìn biểu cảm của Cung Húc một cái, liền biết ngay muốn hỏng việc.
Ngay vào lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên một cái, là một tin nhắn ở trong group WeChat của bọn họ.
[ Diệp Bạch: Mọi người đang ở tại tiệc sinh nhật của Thiệu Hành? ]