Tóm lại, tuyệt đối không thể để cho Nhị trưởng lão ςướק đi tiên cơ.
Hừ, lão già này, cho là chỉ có mình hắn có cháu trai sao?
Tam trưởng lão đảo tròng mắt một vòng, liền vội vàng tự mình tiến cử, "Minh chủ, cháu nội đích tôn của tôi Lý Văn Diệu cũng rất tuấn tú lịch sự. Văn Diệu nhà chúng tôi Minh chủ ngài cũng từng gặp, tướng mạo cũng là cực tốt! Nếu không, con trai nhỏ của tôi Lý Trạch Vũ, ngài cảm thấy thế nào? Trạch Vũ cũng có dáng vẻ đường hoàng, chẳng qua chỉ là nhiều hơn Minh chủ một vài tuổi mà thôi..."
Một bên, Đại trưởng lão giận đến xụ mặt ra. Hai cái lão già ૮ɦếƭ bằm này! Lại có thể dùng loại thủ đoạn bất nhập lưu này, tranh sủng của Minh chủ ở trước mặt mình!
Khi dễ hắn là cẩu độc thân, không có con trai sao?
Hắn có tiện nghi cho ai, cũng không thể để cho hai lão già này được tiện nghi!
Vì vậy, Đại trưởng lão cũng vội vàng lên tiếng, "Minh chủ, ngài nếu như thật sự muốn chọn ra một người từ trong liên minh chúng ta mà nói, tôi xin đề cử Giang Lệ. Tướng mạo Giang Lệ mặc dù không được tuấn mỹ cho lắm, nhưng thân thủ của hắn..."
Giang Lệ là con nuôi của Đại trưởng lão.
Tam trưởng lão nhất thời đặt ௱ôЛƓ đẩy Đại trưởng lão ra: "Dung mạo không dễ nhìn thì ngươi nói làm cái gì! Ngươi ngay cả sở thích của Minh chủ mà còn không nắm được, thì cũng đừng có mà làm mai mối qua loa như vậy chứ!"
Nhắc tới tướng mạo, Phó Minh Hi rõ ràng thêm mấy phần sức lực, "Minh chủ, tôi biết cô thích nam nhân đẹp mắt. Nếu bàn về tướng mạo, dõi mắt toàn bộ giới giải trí, cũng không có mấy người ở trên tôi."
Diệp Oản Oản: "..."
Các người đã đủ chưa vậy hả?
Vì sao chuyện này càng ngày lại càng đi lệch ra như vậy?
Một tên, hai tên, ba tên, coi nàng là gì!?
Diệp Oản Oản nghiêm mặt nói, "Đủ rồi! Tôi đây tới thị sát, không phải là tới thu nhận đàn ông các thể loại! Tôi giống với loại hôn quân sẽ bị mỹ sắc mua chuộc sao?"
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Bắc Đẩu lắc đầu liên tục, "Đương nhiên là không giống, mà đó chính là Phong tỷ! Nếu như không phải vậy, vậy khẳng định là do mỹ sắc còn chưa đủ!"
Diệp Oản Oản: "..."
Ngươi tới đây cho ta, ta bảo đảm không đánh ૮ɦếƭ ngươi!
Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, cắt đứt cái đề tài này: "Tất cả im miệng cho ta, nói chính sự!"
Trong video, Nhị trưởng lão vội vàng nhìn về phía Chu tổng mở miệng dặn dò: "Chu Thao, lời Minh chủ nói, chính là lời nói của ta! Trong lúc Minh chủ ở tại Hoa quốc, toàn bộ Công ty Tinh Thần đều thuộc về Minh chủ điều động, không thể làm trái!"
Chu Thao gật đầu liên tục, thần sắc hưng phấn: "Vâng, vâng, tôi hiểu rồi...!! Đa tạ Chủ tịch Phó đã tín nhiệm, đa tạ Minh chủ đại nhân đã tín nhiệm!"
Tiếp đó, Chu Thao và đám người Nhị trưởng lão tổ chức một cuộc họp nhanh, báo cáo lại cho Diệp Oản Oản một chút về tình hình công ty.
Sau khi ngắt video, Chu Thao sắp xếp một bữa tiệc trưa chiêu đãi với quy mô long trọng nhất tại Tinh Thần Giải Trí, mà Phó Minh Hi thì lại hủy toàn bộ lịch trình để tham dự, không hề rời đi một khắc.
Nhị trưởng lão đã nhân lúc không có ai len lén gọi điện thoại cho cháu trai, dặn đi dặn lại, yêu cầu hắn lần này thừa dịp cơ hội tại Hoa quốc, nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của Minh chủ, làm cho Minh chủ vui vẻ.
"Minh chủ, Hoa quốc tôi rất quen thuộc, nếu như cô muốn tìm chỗ ăn chơi nào, cứ việc mở miệng, tôi nhất định an bài chu đáo!" Phó Minh Hi bưng trà rót nước, ân cần không thôi.
Bắc Đẩu không chút do dự vạch trần: "Tôi nói này, tên tiểu tử cậu, bớt quẫy đuôi lấy lòng đi! Cậu làm vậy còn không phải là vì muốn lấy được Không Sợ Minh sao!"
Phó Minh Hi nghe vậy, nhất thời nghiêm mặt nói: "Sự trung thành tận tâm của tôi đối với Minh chủ có thiên địa chứng giám! Nếu như tôi và Minh chủ kết hôn rồi, vậy tôi đây chính là người của Minh chủ rồi! Không Sợ Minh là của ai, có chỗ nào khác nhau!?
Lại nói, Minh chủ hiện tại có Tình Cổ trong thân thể, trước khi tìm được thuốc giải, lúc nào cũng có thể sẽ cần người để hóa giải độc tố. “Dùng” những thứ người bừa bãi ở bên ngoài, làm sao có thể yên tâm? Tôi đây hoàn toàn là vì muốn chia sẻ giúp cho Minh chủ!"
Vừa nhắc tới Tình Cổ, nàng liền nghĩ ngay đến “người nào đó”. Diệp Oản Oản càng thêm sốt ruột rồi, xoa xoa mi tâm, "Để cho tôi an tĩnh một chút!"
"Vâng, Minh chủ." Phó Minh Hi lập tức ngoan ngoãn im lặng, đẩy Bắc Đẩu ra, lặng yên đợi ở bên cạnh Diệp Oản Oản, một tấc cũng không rời.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Phó Minh Hi đột nhiên vang lên.
Phó Minh Hi tùy ý đảo mắt nhìn tên người gọi đến, liền lập tức nhận điện thoại.
"Alô, có chuyện gì?"
Đầu kia điện thoại di động truyền tới thanh âm người đại diện của Phó Minh Hi, "Minh Hi, là tôi đây! Hôm nay là ngày gì, cậu sẽ không quên chứ?"
"Ngày gì?" Phó Minh Hi nói theo kiểu sao-cũng-được.
Người đại diện nôn nóng, vội mở miệng nhắc nhở, "Minh Hi, hôm nay là tiệc sinh nhật của Thiệu Hành. Trước đó tôi cũng đã sớm nhắc cậu rồi đấy! Thiệu Hành dù sao cũng là cháu ngoại của Từ Khiếu Hào. Người ta là lão tổng của Tập đoàn Tinh Thần bên kia! Cậu đi qua chúc mừng Thiệu Hành một chút, gây dựng chút quan hệ với cao tầng của Tập đoàn Tinh Thần, đối với cậu là chuyện có lợi chứ không có chút hại nào!"
Phó Minh Hi là cháu trai của Chủ tịch Tập đoàn Tinh Thần, đây là một chuyện bảo mật. Tinh Thần Giải Trí không một ai biết, bao gồm cả người đại diện của cậu ta.
Phó Minh Hi nghe vậy nhất thời bĩu môi, "Xí..."
Đối với điều người đại diện nói, Phó Minh Hi tỏ vẻ coi thường.
Từ Khiếu Hào thì nhằm nhò gì, chẳng qua chỉ là lão tổng của một chi nhánh nho nhỏ tại Hoa quốc mà thôi! Mà ông nội của hắn Phó Hồng Nho lại là Chủ tịch của Tập đoàn Tinh Thần, là Nhị trưởng lão của Không Sợ Minh.
Tương lai, hắn còn có thể là người đàn ông của Không Sợ Minh Chủ nữa đấy!
Phó Minh Hi hắn chính là cao tầng trong cao tầng, còn cần phải mượn Thiệu Hành cái thứ không biết là loại có gốc rễ hành rễ tỏi nào đó, để móc nối quan hệ với Tập đoàn Tinh Thần?
"Hôm nay tôi có chuyện quan trọng, cậu giúp tôi từ chối đi!" Phó Minh Hi nói đầy lãnh cảm.
Người đại diện nghe vậy, nhất thời tỏ vẻ khó xử. Phó Minh Hi là đại lão cấp quốc tế “hot” nhất của Tinh Thần Giải Trí, ngay cả một người đại diện như hắn cũng không có cách nào bắt cậu ta làm việc được.
Người đại diện chỉ có thể ôn tồn mà khuyên nhủ, "Minh Hi, chỉ cần đi ngang sân khấu một chút là được rồi, sẽ không tiêu tốn bao nhiêu thời gian! Nửa giờ, à không, 10 phút, chỉ 10 phút thôi, có được không?"
Vì để cho Phó Minh Hi đồng ý, người đại diện đảo tròng mắt một vòng, lại mở miệng nói, "Đúng rồi, đúng rồi, cậu không phải là cảm thấy rất hứng thú đối với Ảnh Hậu giải Kim Lan - Giang Yên Nhiên hay sao? Hôm nay các nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại bên kia, tất cả cũng đều sẽ trình diện đấy!"
Diệp Oản Oản và Phó Minh Hi cách nhau rất gần, cho nên nội dung trong điện thoại Diệp Oản Oản cũng mơ hồ nghe được đại khái.
Lúc này nghe được tên của Giang Yên Nhiên và Chư Thần Thời Đại, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Phó Minh Hi.
Phó Minh Hi quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, trực tiếp đem người đại diện mắng đến cẩu huyết lâm đầu, "Nói... Nói bậy nói bạ! Tôi làm sao lại cảm thấy có hứng thú đối với nữ nhân khác chứ! Là ai tung tin vịt? Muốn ૮ɦếƭ sao! Yên Nhiên Yên Nhẹo gì, căn bản tôi không quen không biết!"
Hắn chẳng qua chỉ là thấy kỹ thuật diễn xuất của cô gái kia không tệ, cho nên từng thuận miệng khen một câu, có được không! Cái tên chỉ giỏi làm hỏng việc này, lại có thể đi bêu xấu hắn!
"Ặc..." Người đại diện mặt đầy mộng bức, hoàn toàn không hiểu được tại sao Phó Minh Hi lại đột nhiên kích động như thế?
Phó Minh Hi bộp một tiếng cúp điện thoại, sau đó vội vàng giải thích với Diệp Oản Oản, "Minh chủ, cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, là người đại diện của tôi nói bậy bạ! Tôi ngay cả yêu đương cũng chưa từng bao giờ biết..."
Diệp Oản Oản có chút cạn lời, liền cắt đứt tuyên ngôn “băng thanh ngọc khiết” của Phó Minh Hi, mở miệng nói, "Mới vừa rồi người đại diện của cậu nói... là tiệc sinh nhật của Thiệu Hành đúng không?"
"Vâng, bất quá chỉ là cháu ngoại của một người phụ trách chi nhánh mà thôi, Minh chủ ngài không cần để ý!" Phó Minh Hi mở miệng nói.
"Thiệu Hành bây giờ là nghệ sĩ của Hoàng Thiên Giải Trí?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Trước ở tại Tinh Thần Giải Trí, không sống được nữa mới chuyển sang Hoàng Thiên, toàn dựa vào hít ké độ ‘hot’ của người khác mà thôi..." Phó Minh Hi tỏ vẻ vô cùng coi thường.