Vào giờ phút này, nữ nhân bị Bắc Đẩu xách tòng teng mặt đầy kinh ngạc. Chu tổng hôm nay làm sao lại...
"Cô!" Lúc này, gã hơi béo nhìn về phía nữ nhân: "Cái thứ mắt chó này, người nào cũng dám trêu chọc!"
Nghe gã hơi béo trách mắng như vậy, ả ta sững sờ cả người, mới vừa muốn nói gì, Chu tổng đã lập tức ngắt lời: "Cô bị sa thải, hiện tại, Ngay!! Lập!! Tức!! Cút cho tôi!"
Chu tổng vừa ra lệnh một tiếng, sắc mặt cô gái trắng bệch, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Mình đang vô duyên vô cớ, vì sao lại bị sa thải...?
"Ông nói cái gì?"
Bỗng nhiên, Phó Minh Hi nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, chậm rãi tháo kính râm xuống, lườm Chu tổng.
"Ha ha... Phó thiếu, đắc tội vị nữ sĩ này, ai nói gì cũng đều vô dụng!" Gã hơi béo cười nói.
"Ồ?"
Nghe tiếng, Phó Minh Hi hơi sững sờ, không khỏi quan sát tỉ mỉ Diệp Oản Oản. Cô gái này rốt cuộc có thân phận gì...
"Cô còn đứng ở chỗ này làm gì? Bảo vệ đâu, ném cô ta ra ngoài cho tôi!"
Chu tổng hướng về các nhân viên bảo vệ ở gần đó, ra lệnh.
Rất nhanh, cô ta liền bị mấy gã nhân viên bảo vệ ném ra khỏi Tinh Thần Giải Trí.
"Xin mời vào bên trong!"
Chu tổng nở nụ cười toe toét lấy lòng, nói với đám người Diệp Oản Oản.
Rất nhanh, mấy người Diệp Oản Oản theo Chu tổng lên lầu, đi vào bên trong phòng làm việc của Chu tổng.
"Nếu như chúng tôi đã tới sai chi nhánh, vậy thì không nên làm phiền nữa." Bên trong phòng làm việc, Đại trưởng lão mở miệng nói.
Nghe tiếng, Chu tổng nhất thời biến sắc: "Không không không!! Đường đến chi nhánh khác quả thật là rất xa... Thật không dám giấu giếm, trước đó từng có một buổi họp cấp cao. Sau khi biết vị nữ sĩ tôn quý này muốn thăm quan chi nhánh, ba chi nhánh lớn tại Hoa quốc chúng tôi đều hi vọng thần may mắn sẽ mỉm cười với mình.
Đáng tiếc, cơ hội này lại không rơi vào trên người chi nhánh của chúng tôi... Nhưng bây giờ, ông trời đã cho chúng tôi cơ hội tuyệt vời này. Đây đúng là ý trời mà...!!"
Diệp Oản Oản: "..." Cái miệng của gã Chu tổng này sao lại có thể dẻo quẹo như vậy hả?
Chu tổng âm thầm quan sát Diệp Oản Oản. Mặc dù không biết cô gái này có lai lịch gì, nhưng có thể khiến cho Đại Boss nghiêm túc đến như vậy, nhất định là lai lịch không nhỏ... Nhìn bộ dáng của cô gái này, nói không chừng có thể là bồ nhí của Đại Boss nhà bọn họ!
Không bao lâu, một cuộc gọi điện video được phát trên màn hình máy chiếu bên trong phòng làm việc của Chu tổng.
Lúc này, Chu tổng kết nối video.
Đám người Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu thấy được, Nhị trưởng lão xuất hiện ở bên trên màn hình lớn.
"Chủ tịch Phó!"
Nhìn thấy Nhị trưởng lão, Chu tổng lập tức cung kính cúi chào.
"Ông nội..."
Một bên, Phó Minh Hi đồng thời lên tiếng.
"Ông nội?"
Đám người Diệp Oản Oản thần sắc đầy kinh ngạc.
Cái gã Phó Minh Hi này, lại là…cháu trai của Nhị trưởng lão?
Khó trách, dù cho Chu tổng coi như là người phụ trách ở chỗ này, nhưng khi Chu tổng mới vừa sa thải trợ thủ của hắn, Phó Minh Hi lại dám lườm Chu tổng. Hóa ra Phó Minh Hi là cháu ruột của ông chủ lớn của Công ty Tinh Thần.
"Minh chủ! Hết sức xin lỗi, trước đó là lỗi của thuộc hạ đã thông báo không đúng chỗ. Kính xin Minh chủ trách phạt!"
Giờ phút này, chỉ thấy bên trên màn hình lớn, Nhị trưởng lão vội vàng đứng dậy, cung kính khom người nói với Diệp Oản Oản.
Lời này của Nhị trưởng lão vừa nói ra, bên trong phòng làm việc, Chu tổng và Phó Minh Hi hai người, nhất thời sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cứ như là gặp quỷ.
Chu tổng biết, Đại Boss của bọn họ là Nhị trưởng lão Không Sợ Minh của Độc Lập Châu, thuộc về hàng ngũ “người phi thường” một tay chống trời.
Nhưng mà, giờ phút này, Đại Boss của bọn họ, lại có thể gọi vị nữ sĩ trước mặt mình này là Minh chủ…
Trước đó, Chu tổng vốn cho là, Diệp Oản Oản có lẽ là bồ nhí của Nhị trưởng lão.
Nhưng hiện tại xem ra, vị nữ sĩ trước mặt này, nào phải là bồ nhí của Đại Boss bọn họ! Con mịa nó…lại có thể là…có thể là…Lão đại…của Đại Boss bọn họ!!
"Minh... Minh chủ?" Phó Minh Hi nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhất thời mắt lóe lên kim quang, mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng: "Ngài... Ngài chính là Bạch Phong... Bạch Minh chủ? Ngài thật sự là Minh chủ đại nhân!"
Phó Minh Hi trong nháy mắt chạy đến trước mặt Diệp Oản Oản. Bất quá, còn chưa kịp tới gần, đã bị Thất Tinh ngăn lại, "Trước mặt Minh chủ, không được càn rỡ!"
Phó Minh Hi cau mày trừng Thất Tinh một cái, "Cậu chính là Thất Tinh? Cậu cũng quá bá đạo rồi đi! Minh chủ cũng không phải là của một mình cậu! Huống chi quan hệ giữa tôi và Minh chủ, cũng không phải là thứ như cậu có thể so sánh được!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời hơi hồi hộp trong lòng một chút.
Lời này nghe làm sao có gì đó sai sai! Nàng và cái gã Phó Minh Hi này có thể có quan hệ gì?
Phó Minh Hi tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản bằng một cặp mắt sáng rỡ, lộ ra một thoáng ngại ngùng, ngay sau đó dùng một vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói với Thất Tinh: "Tôi và Minh chủ, từng có hôn ước đấy nhé!"
Diệp Oản Oản nghe xong, mới vừa uống vào một ngụm trà, suýt chút nữa bị sặc tại chỗ phun toàn bộ ra ngoài.
Cái gì?
Nàng và Phó Minh Hi có hôn ước?
Cái “cô nàng” Bạch Phong này, làm sao đi chỗ nào cũng có hôn ước hết vậy hả?
"Hôn ước?" Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn Phó Minh Hi.
Phó Minh Hi nhất thời mở miệng nói đầy khẩn trương: "Minh chủ, ngài không nhớ sao? Vào 5 năm trước, ông nội tôi đã đem tôi gả cho ngài! Mặc dù tôi bởi vì thân thể không tốt, vẫn luôn sống ở Hoa quốc, bất quá, lúc đó ông nội cho ngài xem qua hình của tôi. Khi đó... ngài đã đồng ý..."
Trong cuộc gọi video, Nhị trưởng lão lập tức phụ họa theo, "Không sai, Minh Hi quả thật cũng sớm đã là người của Minh chủ rồi! Chỉ vì Minh chủ ngài mấy năm này đều không có ở Độc Lập Châu, cho nên hôn sự mới bị trì hoãn lại…"
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Cái gì gọi là “đã-là-người-của-Minh-chủ”? Cái gì gọi là đã “gả cho nàng” rồi? Nói chuyện cũng đừng có đáng sợ như vậy, có được không?
Nàng chẳng qua chỉ là tới thị sát một chút mà thôi, làm sao lại mọc ra thêm một gã “đối tượng có hôn ước”?
Nhị trưởng lão vẫn tiếp tục nói: "Minh chủ ngài yên tâm, khoảng thời gian này ngài không có ở đây, Minh Hi vẫn luôn vô cùng nhu thuận nghe lời, giữ mình trong sạch, tuyệt đối không hề dính bất kỳ thói xấu trong giới nào. Chỉ đợi Minh chủ ngài trở về, liền có thể thành hôn!
Trước đó bởi vì Minh chủ mới vừa trở về lại trong liên minh, trăm công nghìn việc, quá mức bận rộn, nên không có cơ hội nói. Hiện tại, cũng đến lúc rồi!"
Phó Minh Hi gật đầu một cái, đầy kích động lên tiếng, "Đó là đương nhiên! Trừ Minh chủ, không có lấy một cô gái nào có đủ tư cách để cho tôi liếc mắt nhìn. Đi theo Minh chủ là ước mơ duy nhất cuộc đời này của tôi. Cả đời này tôi đều là người của Minh chủ!"
"Ha ha ha ha ha! Minh Hi, Minh chủ hiện tại vẫn còn độc thân, nếu như con có phúc khí này, có thể được gả cho Minh chủ, vậy sau này, toàn bộ Không Sợ Minh đều sẽ là của con rồi đấy!" Đầu kia video, Nhị trưởng lão vừa cười ha hả vừa nói.
Diệp Oản Oản: "..." Cái gã Nhị trưởng lão này, có phải là quá trực tiếp rồi hay không.
Bắc Đẩu chống nạnh: "Tôi nhổ vào! Nhị trưởng lão, gã cháu trai này của ông ngoại trừ dậy thì thành công, khá đẹp mắt một chút, tôi cảm thấy không có chỗ nào đáng nhắc tới! Còn muốn gả cho Phong tỷ, tôi không đồng ý cửa hôn sự này! Cưới cháu trai của ông, vậy còn không bằng cưới lão Thất đây!"
Thất Tinh: "..."
Vào lúc này, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão rốt cuộc cũng nhận ra được chỗ nào không đúng!
Tam trưởng lão nhất thời dùng sức vỗ bàn một cái, lên án, "Nhị trưởng lão, ông làm vậy cũng quá vô sỉ rồi đi!"
Bán cháu trai cầu vinh! Quả thật là…!
Thật là…thật là…quá đáng!
Tại sao hắn lại không sớm nghĩ ra chiêu này chứ!
Mấy thằng con trai chẳng ra gì của hắn chỉ biết đi đắc tội với Minh chủ! Giờ thì hay rồi, bị Nhị trưởng lão ςướק trước!
Nếu như là Phó Minh Hi thật sự trở thành Minh chủ, như vậy toàn bộ Không Sợ Minh chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ của Nhị trưởng lão hay sao? Như vậy sao được!