Tam trưởng lão liếc nhìn mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh, mở miệng nhắc nhở.
"Tam trưởng lão yên tâm, loại chuyện này... Nói chung cũng không phải lần thứ nhất mà! Kinh nghiệm của chúng tôi đều rất phong phú."
Một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám mở miệng cười nói.
Vào giờ phút này, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Đại trưởng lão, không khỏi giơ ngón tay cái lên. Tam trưởng lão này năm đó có thể lăn lộn lên đến vị trí trưởng lão, thật sự không phải là dựa vào vận khí. Chỉ riêng thủ đoạn này, khí phách này, đã không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Liên tiếp mấy ngày, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên bị mấy vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ đi sống lại, phòng tuyến trong lòng của hai người gần như tan vỡ. Thành viên tinh anh Không Sợ Minh đối xử với bọn họ, không đánh cũng không mắng, trên người hai người không có một chút vết thương nào. Nhưng sự ђàภђ ђạ, lại không thể nào kể xiết cho người bên ngoài.
Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đã ba ngày ba đêm không thể nhắm mắt lại, hơn nữa trong căn phòng âm u này không có một chút ánh sáng nào, không biết được ngày sáng đêm tối.
Thậm chí, một vị thành viên Không Sợ Minh trong số đó, không biết từ chỗ nào đem đến một nùi thuốc ngủ, chia ra làm nhiều liều vừa đủ, nghiền nhỏ từng phần thành bột mịn, thả vào trong nước suối, để cho hai người uống vào.
Mí mắt của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên bị dùng một cái kẹp kẹp lại, căn bản là không có cách nào chợp mắt, trong mắt sớm đã vằn vện tia máu, không cách nào chống đỡ nổi.
"Ha ha!"
Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, đi vào trong căn phòng, nhìn về phía Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên sống không bằng ૮ɦếƭ: "Hai vị, cảm giác như thế nào?"
"Ngươi... Ngươi con mẹ nó cái đồ cẩu tạp chủng!! Có gan, ngươi Gi*t chúng ta..." Hoàng Minh Khôn nhìn thấy Tam trưởng lão tới chỗ này, cuồng loạn gầm thét lên. Chẳng qua tiếng gào thét này, quả thật đã không còn một chút sức lực nào. Hoàng Minh Khôn đã sớm mệt mỏi đến cực hạn, chỉ cảm thấy trái tim đã bắt đầu có chút suy kiệt.
"Hoàng quản gia, cần gì phải tức giận như vậy? Gi*t các ngươi, làm sao có thể! Chúng ta cũng là người tuân thủ pháp luật, sẽ không làm ra loại chuyện đó... Nếu hai người các vị không muốn nói, vậy chúng ta cứ tiếp tục. Ta tin tưởng các ngươi sớm muộn sẽ cam tâm tình nguyện mở cái miệng này." Tam trưởng lão cười nói.
"Không... Tôi cầu xin các người đấy, để cho tôi ngủ một giấc... Chỉ cần một giấc... Ngủ một giấc là được!" Một bên, Lương Mỹ Huyên khóc nức nở. Bà quả thực là không chịu nổi.
Khóc cạn ráo cả nước mắt, lại không thể chìm vào giấc ngủ. Sự ђàภђ ђạ như vậy, quả thật là so với ђàภђ ђạ da thịt còn khó chịu hơn ngàn vạn lần.
"Muốn đi ngủ? Chuyện này rất dễ dàng... Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, Diệp Thiệu An rốt cuộc là ૮ɦếƭ thế nào, ta lập tức có thể để cho các ngươi ngủ ngon giấc, thế nào?" Tam trưởng lão cười nói.
Lương Mỹ Huyên nói: "Diệp Thiệu An... là... là do một nhà Diệp Oản Oản Gi*t!!"
"Ừ... Như vậy à, nhưng ta đối với lời giải thích này, rất không hài lòng, ngươi nói làm sao bây giờ?" Tam trưởng lão nhìn chằm chằm Lương Mỹ Huyên nói.
"Bắc Đẩu, tiếp tục cho bọn chúng ăn một chút thuốc ngủ." Tam trưởng lão hướng về Bắc Đẩu nhìn một cái, nói xong liền đi ra bên ngoài phòng.
Nghe Tam trưởng lão ra lệnh, trên mặt của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, trong nháy mắt hiện ra vẻ kinh hoàng vặn vẹo.
"Không! Tôi nói, tôi đều nói hết!! Diệp Thiệu An là do tôi và Hoàng Minh Khôn sai người Gi*t, sau đó giá họa cho Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm!" Lương Mỹ Huyên kêu khóc nói.
Nghe tiếng, Tam trưởng lão dừng bước chân lại, trên mặt mang theo nụ cười, xoay người lại: "Đáp án này, ta nói chung coi như là hài lòng. Chỉ bất quá, ngươi phải trong lúc tán gẫu với Hoàng Minh Khôn “lỡ lời” nói ra, cũng không thể nào chủ động nói với chúng ta!"
"Tam trưởng lão, tại sao phải như vậy?" Bắc Đẩu nhìn Tam trưởng lão, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Lúc này, Tam trưởng lão lườm Bắc Đẩu một cái, dường như hoàn toàn không có hứng thú phản ứng lại Bắc Đẩu.
Chẳng qua Thất Tinh ở bên cạnh, nhẹ giọng hướng về Bắc Đẩu nói: "Đoạn ghi âm này nếu như đem một bản sao đưa cho Phong tỷ làm chứng cứ, giao cho các cơ quan liên quan, người ta nghe xong đoạn ghi âm này sẽ nghĩ như thế nào?"
"Không biết!" Bắc Đẩu lắc đầu một cái.
"Loại ghi âm này, chỉ có thể được coi như là ép cung để ngụy tạo bằng chứng. Mà nếu như Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên dùng phương thức tán gẫu lỡ miệng tiết lộ, sẽ là hoàn mỹ!" Thất Tinh giải thích.
...
"Dựa theo lời ta nói mà làm, sau đó, các ngươi sẽ có thể ngủ ngon giấc, biết chưa?" Tam trưởng lão nhìn về phía Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, chợt bảo người thả bọn họ xuống.
Thời khắc này, phòng tuyến tâm lý của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đã sớm sụp đổ.
"Hoàng... Hoàng Minh Khôn, anh nói xem, thời điểm ban đầu, chuyện chúng ta mời người Gi*t ૮ɦếƭ Diệp Thiệu An, hơn nữa còn giá họa cho Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình… Sẽ không bị bại lộ chứ?"
Lương Mỹ Huyên cố hết sức nén cơn buồn ngủ, nói với Hoàng quản gia.
Hoàng Minh Khôn: "Yên tâm đi... Sẽ không! Chuyện này kín như áo trời, ai cũng không có khả năng phát giác ra. Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình hai thằng ngu kia, đáng đời bọn chúng! Cả nhà bọn chúng, tất cả đều là một lũ ngu xuẩn...
Một nhà này, nghĩ cũng thật là mắc cười. Năm đó chính Diệp Thiệu An thiếu nợ một khoản tiền kếch xù, tham ô công quỹ của công ty, cũng lừa gạt lão già Diệp Hồng Duy kia và tất cả mọi người, sau đó lại còn giá họa cho Diệp Thiệu Đình...
Diệp Thiệu An liên thủ với Diệp Y Y, Cố Việt Trạch, nội ứng ngoại hợp, bắt cóc Diệp Oản Oản... Hơn nữa còn tiêm Mα túч cho Diệp Oản Oản, quay được video... Kết quả, Diệp Thiệu Đình bởi vì người con gái đó của hắn, lại còn thật sự cam tâm tình nguyện bị giá họa. Em nói thứ người như vậy, có phải là ngu xuẩn hay không?"
Hoàng Minh Khôn dứt tiếng, Tam trưởng lão khẽ mỉm cười, lưu lại đoạn ghi âm.
"Được rồi chứ, nhanh... nhanh để cho tôi đi ngủ!!" Lương Mỹ Huyên gầm thét lên.
Đại khái là thật sự quá khổ sở rồi! Kỹ thuật diễn xuất của hai người bọn họ cũng không tệ lắm, diễn một lần thôi là thông qua ngay rồi.
"Ha ha, không tệ!" Tam trưởng lão nhìn lướt qua Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, gật đầu cười nói: "Vậy là tốt rồi, sớm nói như vậy, cần gì phải ăn những khổ sở này."
"Con bà nó, Tam trưởng lão, trâu bò nha!"
Thấy đại công cáo thành, Bắc Đẩu lập tức đi tới bên cạnh Tam trưởng lão, hướng về phía Tam trưởng lão giơ ngón tay cái lên: "Tam trưởng lão, chuyện này ông so với Đại trưởng lão trâu bò hơn nhiều nha!"
Tam trưởng lão vốn cũng không có dự định phản ứng lại Bắc Đẩu, nghe câu này, lập tức tinh thần tỉnh táo: "Nói nhảm, lão bất tử Đại trưởng lão kia, có thể so được với ta sao? Hắn lúc nào thắng nổi ta!"
"Vậy... Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, xử lý như thế nào? Để cho bọn chúng đi ngủ sao?" Bắc Đẩu mở miệng hỏi.
"Đi ngủ?"
Tam trưởng lão lườm Bắc Đẩu một cái: "Đầu óc ngươi bị rỉ sét sao? Tiếp tục rót thuốc ngủ cho ta, sau bốn tiếng lại để cho bọn chúng đi ngủ."
"Tại sao phải chờ bốn tiếng?" Bắc Đẩu hơi có chút không hiểu.
Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: "Bởi vì còn bốn tiếng nữa là tới cực hạn của con người, còn không ngủ, bọn họ sẽ ૮ɦếƭ! Minh chủ dặn dò không thể gây ra án mạng, ta tự nhiên phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh mệnh lệnh của Minh chủ."
Bắc Đẩu chắt lưỡi: "Quả nhiên là rất nghiêm chỉnh nha!"
Một giây một phút không kém!
Tam trưởng lão nói xong, liền cầm lấy đoạn ghi âm đã thu hoàn chỉnh, đầu cũng không ngoảnh lại, rời khỏi căn phòng nhỏ.
Rất nhanh, Tam trưởng lão liền cùng với Bắc Đẩu mang theo chứng cứ quay về trước.
Tam trưởng lão mặt đầy vẻ thành khẩn xin tội, "Minh chủ, bởi vì ngài yêu cầu không thể để xảy ra án mạng, cho nên tôi không có biện pháp nào làm hết khả năng của mình, chỉ có thể làm đến bước này."
Diệp Oản Oản nghe xong đoạn ghi âm, và nghe kể lại quá trình hoàn thành từ chỗ Tam trưởng lão, vẻ mặt rất là khó mà hình dung, sờ lên cằm, lầm bầm tự nhủ, "Phương pháp giải quyết này... có phải là có chút hơi phản diện rồi hay không? Không hiểu sao cứ có cảm giác mình đã trở thành thủ lĩnh của thế lực thổ phỉ cường đạo, đại gian đại ác..."
Một bên, Bắc Đẩu mặt đầy ngơ ngác, "Phong tỷ... Chúng ta vốn không phải là thế lực thổ phỉ cường đạo, đại gian đại ác hay sao?
Diệp Oản Oản nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn được bật cười.
Được rồi, nàng mới vừa rồi theo bản năng, dùng tư duy của "Diệp Oản Oản" để suy nghĩ rồi.
Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu một cái, chống cằm, cười một tiếng, "Ồ, cậu nói không sai!"