Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, ánh mắt của Diệp Oản Oản và đám người Đại trưởng lão, trong nháy mắt rơi vào trên người Bắc Đẩu.
"Cậu quay lại rồi?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, thần sắc hơi có chút kinh ngạc, trong mắt hiện ra một vệt thần sắc không thể tin.
Nếu nói là do Đại trưởng lão và Thất Tinh bọn họ quay được rồi, Diệp Oản Oản tuyệt đối sẽ không có chút nghi hoặc gì. Nhưng lời này lại từ trong miệng Bắc Đẩu nói ra, chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy chỗ nào đó có chút sai sai…
"Ha ha, Phong tỷ, đệ thật sự quay lại được rồi mà, những cảnh quay kia..." Bắc Đẩu chậc chậc lắc đầu, vội vàng móc điện thoại ở trong túi ra.
"Toàn bộ quá trình tôi đều đã quay lại được, tôi quay bằng điện thoại, tôi cho các người chống mắt lên mà xem." Bắc Đẩu quơ quơ chiếc điện thoại di động trong tay.
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, đám người Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, đi tới bên cạnh Bắc Đẩu. Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên điện thoại di động của Bắc Đẩu.
"Video đâu?"
Hồi lâu sau, Tam trưởng lão không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ặc... Điện thoại di động hết pin, chờ tôi sạc pin một chút đã." Thần sắc Bắc Đẩu có chút lúng túng mở miệng nói.
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Thất Tinh: "..."
Ước chừng khoảng 7-8 phút sau, điện thoại di động của Bắc Đẩu rốt cuộc lên nguồn.
Điện thoại di động của Bắc Đẩu được mở ra, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người trợn mắt hốc mồm.
Một phòng nào đó của khách sạn, theo góc quay, ước chừng ở khoảng tầng 20 – 30.
Trong phòng khách sạn, truyền tới thanh âm khó nghe.
Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên đang “ấy ấy” ở trên giường...
"Lão Tam, ông nói xem... Bình thường lúc chúng ta theo dõi, thật đúng là không nhìn ra, vóc người con đàn bà kia cũng không tệ lắm ha..."
"Tạm được đi..." Ánh mắt của Tam trưởng lão chăm chú nhìn video, một khắc cũng không dời đi.
Diệp Oản Oản: "..." Hai lão già này...
Nhưng mà không thể không nói, video này Bắc Đẩu quay lại hết sức rõ ràng, hơn nữa độ sáng cũng vừa đủ. Nhưng chỉ tiếc, cũng không có đầu mối của vụ án Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình.
Bất quá, ở trong đoạn phim này, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người lại để lộ ra một chút tin tức.
Thí dụ như, Diệp Y Y là con gái riêng của hai người bọn họ các loại.
Độ dài của video cũng không dài lắm, đại khái kéo dài khoảng mấy phút đã kết thúc.
"Thế nào, tạm được chứ?"
Bắc Đẩu thu điện thoại di động về, nhìn về phía Diệp Oản Oản hỏi.
"Không tệ!" Diệp Oản Oản trầm ngâm chốc lát, chợt cười nói.
"Phong tỷ, có cần tung video này lên mạng hay không?" Bắc Đẩu đem một bản sao của video chuyển qua cho Diệp Oản Oản, chợt hỏi.
Nghe Bắc Đẩu hỏi vậy, Diệp Oản Oản trầm tư rất lâu, cuối cùng lại lắc đầu một cái.
Mục đích nàng từ Độc Lập Châu trở lại Hoa quốc, cũng không phải là vì vạch trần chuyện của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, càng không phải là muốn vạch trần việc Diệp Y Y là con ai, mà là vì muốn trả lại sự trong sạch cho Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình.
Nếu như hiện tại đem loại video này tung lên mạng, mặc dù sẽ nhấc lên sóng to gió lớn, đối với Diệp Y Y cũng có ảnh hưởng nhất định, nhưng tuyệt đối không có cách nào đánh sụp đám người Diệp Y Y và Hoàng Minh Khôn.
Dù sao, Diệp Y Y bây giờ đã hoàn toàn nắm trong tay Hoàng Thiên Giải Trí, không ai sẽ lại quan tâm đến việc Diệp Y Y vốn là con của ai. Hơn nữa, một khi làm như vậy, nhất định sẽ bứt dây động rừng. Hai tên Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn sẽ trở thành chim sợ ná. Tới lúc đó, còn muốn từ chỗ hai người moi ra được tin tức, bằng chứng cứu Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình... Khó như lên trời!
"Phong tỷ, vậy đệ đây quay đoạn video này còn có ý nghĩa gì? " Bắc Đẩu mặt đầy ngơ ngác.
Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Trước cứ giữ lấy, sau này sẽ hữu dụng. Khoảng thời gian này, các người tiếp tục hành động, tiếp tục quay."
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão một đội, Thất Tinh và Bắc Đẩu một đội, cơ hồ mỗi một phút, mỗi một giây đều thủ ở phụ cận của Diệp gia. Chỉ cần Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn đi ra khỏi Diệp gia, mấy người liền theo dõi, chụp hình, quay phim.
Thậm chí, Thất Tinh còn lẻn vào Diệp gia, đem từng chút động tĩnh nhỏ nhất của Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn tại Diệp gia quay lại.
Nhưng mà thời điểm ở tại Diệp gia, Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn hai người hết sức theo quy củ, bộ dáng cứ như là chủ nhân và người làm thuê, cơ hồ không hề khác nhau chút nào, không tìm ra được bất kỳ khúc đuôi cáo nào.
Mắt thấy thời gian qua đi, khoảng cách đến phiên tòa của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình đã gần kề, nhưng mà mãi vẫn chưa có chứng cứ xác thực có thể chứng minh Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình trong sạch...
Những chuyện này, ngay trước đó từ lúc còn chưa tới Hoa quốc, Diệp Oản Oản cũng đã nói với đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão rồi. Cho nên, trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng, cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Một ngày nọ, Tam trưởng lão tìm tới Diệp Oản Oản.
"Minh chủ, tiếp tục như vậy không ổn! Theo dõi quay phim, chỉ có thể dựa vào vận khí. Mà thứ đồ như vận khí này, hư vô mờ mịt, cũng không nằm trong sự khống chế của chúng ta." Tam trưởng lão nhìn Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe Tam trưởng lão nói thẳng, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, chợt nhìn chằm chằm Tam trưởng lão: "Vậy theo ý của Tam trưởng lão, phải nên làm như thế nào mới tốt?"
"Nếu như Minh chủ tin tưởng lời của tôi, chuyện này liền giao cho tôi. Tôi nhất định cho Minh chủ một câu trả lời cũng như những tin tức hữu dụng!" Tam trưởng lão cười nói.
"Được, vậy liền giao cho ông!" Diệp Oản Oản nói.
Có được câu nói này của Diệp Oản Oản, Tam trưởng lão không còn lại bất kỳ băn khoăn nào.
Đêm đó, Tam trưởng lão triệu tập một đám tinh anh Không Sợ Minh, còn có đám Thất Tinh và Bắc Đẩu ngồi chờ ở trước cửa.
Ước chừng hai ba ngày sau, Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên hai người, một lần nữa đi khách sạn.
...
"Tam trưởng lão, hiện tại làm gì?" Một vị thành viên Không Sợ Minh nhìn về phía Tam trưởng lão.
Nghe câu hỏi này, Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng, cũng không mở miệng, mà lại dẫn theo mọi người, nhanh chân đi vào bên trong khách sạn.
Rất nhanh, Tam trưởng lão đi tới trước quầy lễ tân. Nhìn vào quầy, Tam trưởng lão lên tiếng hỏi: "Mới vừa rồi một nam một nữ kia, đi đến phòng nào rồi hả?"
"Ngài là…?"
Nhân viên lễ tân mặt đầy cảnh giác nhìn Tam trưởng lão.
"Ngươi không cần biết!" Tam trưởng lão không nhịn được gằn giọng.
"Hết sức xin lỗi, chúng tôi không thể cung cấp thông tin của khách cho ngài, bao gồm cả số phòng." Nhân viên lễ tân mở miệng nói.
"Tam trưởng lão... Mới vừa rồi tôi nhìn thấy hai người kia lên lầu 31! Tôi còn nhớ lầu 31 cũng chỉ có một phòng lớn * loại cao cấp nhất, không còn phòng nào khác cả!" Lúc này, Bắc Đẩu lên tiếng nói.
* Nguyên văn: phòng tổng thống - president suite: loại phòng đặc biệt, cao cấp nhất ở các khách sạn, resort lớn, chuyên thiết kế dành cho các nguyên thủ quốc gia hoặc khách VIP. Diện tích lên đến cả trăm mét vuông và tuyệt đối đầy đủ tiện nghi.
Sau khi biết được vị trí căn phòng của Hoàng Minh Khôn và Lương Mỹ Huyên, Tam trưởng lão cười lạnh một tiếng, lúc này phất phất tay: "Đi!"
Thấy vậy, nhân viên lễ tân sắc mặt đại biến, vội vàng từ quầy vọt ra, ngăn đám người Tam trưởng lão lại: "Các người không thể như vậy! Có chuyện gì, các người rời khỏi khách sạn giải quyết! Nếu không, chúng tôi sẽ báo cho cảnh sát đấy!"
Nghe câu uy Hi*p này, Tam trưởng lão lườm cô nàng lễ tân một cái: "Tiểu cô nương, tôi cũng không muốn làm khó cô, cứ theo lời cô nói, đi báo cảnh sát đi!"
Tam trưởng lão vừa dứt tiếng, liền dẫn theo mọi người đi lên thang máy, đi thẳng tới lầu 31.
...
Bên ngoài phòng tổng thống, Tam trưởng lão đứng ở trước cửa, gõ cửa một cái: "Hoàng Minh Khôn, ra đây, mở cửa ra!"
Sau mười mấy lần gõ cửa liên tục, bên trong căn phòng mới truyền ra âm thanh vô cùng cảnh giác của Hoàng Minh Khôn: "Ai?"