Độc Lập Châu.
Trong một trang viên phong cách Châu Âu cổ xưa nào đó, bốn phía phòng bị sâm nghiêm.
Nếu như có người biết, hôm nay ở trong trang viên này có những người nào hẹn gặp nhau, nhất định sẽ sợ đến mặt không còn chút máu.
Tổ chức Tội Ngục ẩn nấp nhiều năm, ba vị thủ lĩnh của các thế lực nòng cốt A Tu La, Thiên Ngân, Đồ Môn sau nhiều năm tan rã, lần đầu tiên gặp lại.
Khương Viêm và Lâm Khuyết yên lặng canh ở ngoài cửa, mãi đến khi sắc trời dần dần tối lại, ánh chiều tà le lói.
Đang yên lặng chờ đợi ở ngoài cửa, điện thoại di động của Khương Viêm đột nhiên vang lên.
Khương Viêm chậm rãi đi sang một bên nhận điện thoại.
"Ngươi nói cái gì?"
Người bên đầu kia điện thoại cũng không biết đã nói cái gì, sắc mặt của Khương Viêm nhất thời âm trầm xuống.
"Tiếp tục theo dõi cẩn thận cho ta!"
Sau khi dặn dò xong câu này, Khương Viêm cúp điện thoại.
Một bên, Lâm Khuyết thấy vậy, nhìn về phía Khương Viêm hỏi thăm, "Sao vậy? Nhìn mặt cậu cứ như thể vừa mới ăn phân vậy?"
Khương Viêm mặt đầy tức giận mà trả lời: "Bạch Phong đã rời khỏi Độc Lập Châu rồi!"
Lâm Khuyết nghe vậy, nhất thời hơi nhíu mày. Tin sốt dẻo à nha! Diệp Oản Oản rời khỏi Độc Lập Châu rồi sao?
Nha đầu này gần đây không phải là vẫn vắt óc tìm muôn phương ngàn kế muốn lột trần lớp vỏ bọc của Tư Dạ Hàn hay sao? Làm sao lại đột nhiên rời khỏi Độc Lập Châu rồi vậy hả?
"Cô ấy đi đâu?" Lâm Khuyết hỏi theo bản năng.
Khương Viêm cả giận nói, "Hoa quốc! Nhận một nhiệm vụ rác rưởi gì mà đi thu thập đám lính đánh thuê đào ngũ! Nhiều thì mất năm ba tháng, ít thì cũng phải một hai tháng mới có thể hoàn thành! Nhiệm vụ kia căn bản cũng không phải đơn giản như cô ta tưởng tượng! Làm không cẩn thận sợ là ngay cả mạng nhỏ cũng chẳng còn. Đúng là đồ điếc không sợ súng!"
"A, không phải là cậu nói rất không ưa cô ta sao? Làm sao, cô ta mất đi mạng nhỏ không tốt sao?" Lâm Khuyết cười hỏi.
"Tôi không quan tâm cô ta sống hay ૮ɦếƭ! Chủ thượng trúng phải Tình Cổ, trong vòng ba tháng không có thuốc giải chắc chắn phải ૮ɦếƭ. Hiện tại thuốc giải vẫn còn chưa tìm được! Nếu như lúc này cô ta ૮ɦếƭ rồi, vậy thì chủ thượng..."
Lâm Khuyết tỏ vẻ đã hiểu rõ, gật đầu một cái, "Cho nên, cậu hy vọng cô ta có thể lên giường cùng với chủ thượng, cùng ngủ một giấc để giải độc?"
Khương Viêm sắc mặt cứng đờ, mạch máu gần cổ đỏ ửng cả lên: "Nằm mơ!!!"
Lâm Khuyết lắc đầu, chậc chậc chắt lưỡi. Nhìn bộ dáng gã Khương Viêm này coi Diệp Oản Oản như nước lũ và mãnh thú, rất sợ nàng sẽ làm nhục ông chủ nhà mình kìa! Nếu như cậu ta biết, chủ thượng nhà mình đã sớm bị “đè”, cũng không biết sẽ có phản ứng gì...
Bất quá, nha đầu kia quay trở về lại Hoa quốc rồi, đây chẳng phải là nói...
Ánh mắt Lâm Khuyết lóe lên, đang trầm ngâm, cửa chính trang viên rốt cuộc cũng mở ra.
Vóc người cao ráo của chàng trai, ăn mặc một thân âu phục cấm dục theo phong cách phục cổ đen tuyền như màn đêm, gương mặt tuyệt đẹp ẩn chứa băng sương, chậm rãi từ bên trong đi ra.
"Chủ thượng!" Khương Viêm và Lâm Khuyết lập tức tiến lên đón.
Khương Viêm nhìn chằm chằm ông chủ nhà mình, có vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Lâm Khuyết thì lại chẳng có điều kiêng kị gì, trực tiếp mở miệng cười nói, "Vừa vặn, có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết."
Tin tức tốt?
Tu La Chủ nhìn về phía Lâm Khuyết với một vẻ đầy lãnh đạm.
Lâm Khuyết cười híp mắt mở miệng nói, "Nha đầu kia nhận một nhiệm vụ cấp A của học viện Xích Diễm, đi bắt lính đánh thuê đào ngũ, đã trở về Hoa quốc rồi."
Trong nháy mắt khi Lâm Khuyết dứt tiếng, con ngươi của chàng trai nhất thời hơi co rúc lại mấy phần. Một giây kế tiếp, nam nhân cơ hồ là không hề suy nghĩ, liền trực tiếp mở miệng nói: "Sắp xếp lịch trình tháng sau đi Hoa quốc."
Khương Viêm nghe nói như vậy, nhất thời trợn to hai mắt, mặt không cách nào tin tưởng được.
Cái gì?
Ông chủ nghe được tin nữ nhân kia đang ở Hoa quốc, lại có thể lập tức muốn đi theo đến Hoa quốc? Chuyện này là sao?
Chẳng lẽ chủ thượng thật sự không ngại chịu ủy khuất, dùng phương thức kia để giải độc?
Khương Viêm quả thật là tự trách mình đến mức muốn đập đầu vào gối tự sát. Nếu không phải là vì hắn không thể bảo vệ tốt chủ thượng, cũng sẽ không để cho yêu nữ kia có thể lợi dụng!
Lâm Khuyết ngược lại tỏ vẻ ‘tôi-biết-ngay-mà!’, trả lời, "Ok, biết rồi, tôi sẽ lập tức sắp xếp!"
Tư Dạ Hàn chính là bởi vì bị nha đầu kia từng bước ép sát mà sứt đầu mẻ trán, hầu như đã sắp không thể tiếp tục lừa gạt nữa rồi. Vừa vặn vào lúc này nha đầu kia đã trở về Hoa quốc, anh ta chỉ cần sắp xếp một người ở lại Độc Lập Châu giả trang Tu La Chủ, sau đó trở về khôi phục lại thân phận của Tư Dạ Hàn, liền có thể gạt bỏ đi sự hoài nghi của nàng ta…
...
Sáng ngày hôm sau.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Thất Tinh đi suốt đêm tra xét chuyện đã xảy ra với Chư Thần Thời Đại, sau đó đem toàn bộ báo cáo lại cho Diệp Oản Oản.
"Phong tỷ, đã điều tra xong, chuyện thu mua không đơn giản như vậy. Khi đó tình hình của Chư Thần Thời Đại mặc dù không mấy lạc quan, nhưng không đến nỗi phải bán công ty đi. Thậm chí khi đó Hoàng Thiên đưa ra giá thu mua rất cao, vừa đấm vừa xoa, nhưng đám người Hàn Thiên Vũ cũng không hề thỏa hiệp."
Ngón tay của Diệp Oản Oản gõ nhẹ lên trên bàn thủy tinh trước mặt, "Tiếp tục nói."
Thật ra thì kỹ thuật diễn xuất của Hàn Thiên Vũ, Lạc Thần, Cung Húc, Giang Yên Nhiên bốn người này đúng là không chê vào đâu được! Nhưng Diệp Oản Oản có thể nhìn ra chỗ không đúng, không phải bởi vì kỹ thuật diễn xuất của bọn họ có sơ hở.
Mà là bởi vì, sự tín nhiệm.
Nàng tin tưởng bọn họ sẽ không bán đi công ty, cũng tin tưởng vào năng lực của bọn họ.
Nhưng cuối cùng, câu chuyện hoàn toàn không giống với dự đoán của nàng. Như vậy, nhất định là có chỗ nào đó có vấn đề.
Cho nên nàng mới bảo Thất Tinh đi điều tra.
Vì vậy, Thất Tinh tiếp tục báo cáo: "Căn cứ theo điều tra của đệ, em gái họ và nhị tẩu của tỷ khoảng thời gian này đều âm thầm có liên hệ mật thiết cùng Hồng Hưng Hội. Sau khi tỷ rời đi, Diêu Giai Văn đảm nhiệm vai trò người đại diện của Giang Yên Nhiên, Cung Húc và Lạc Thần, rất được tín nhiệm.
Vì vậy, bọn họ mua được Diêu Giai Văn, để cho cô ta và người của Hồng Hưng Hội trong ứng ngoại hợp, tránh thoát khỏi đám bảo vệ, bắt cóc Giang Yên Nhiên, dùng Giang Yên Nhiên để uy Hi*p, khiến cho bọn họ không thể không đồng ý việc thu mua của Hoàng Thiên."
Trong nháy mắt khi Thất Tinh dứt tiếng, sắc mặt của Diệp Oản Oản cơ hồ liền trầm xuống đầy lạnh lẽo.
Nàng như thế nào cũng không thể nghĩ tới, chính mình rốt cục vẫn còn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của hai mẹ con kia và Hoàng Minh Khôn.
Không nghĩ tới những kẻ đó có thể dùng biện pháp hạ lưu đến như vậy!
Càng làm cho lòng nàng nguội lạnh, chính là sự phản bội của Diêu Giai Văn...
Diêu Giai Văn là do nàng một tay tìm ra và bồi dưỡng, cơ hồ nàng không giấu diếm một chút nào đem kinh nghiệm của mình truyền dạy cho cô ta. Trước khi rời đi, thậm chí còn đem tất cả các nghệ sĩ trọng yếu nhất dưới tay nàng giao phó lại cho cô ta!
Không nghĩ tới...
Một bên, Bắc Đẩu nhất thời lòng đầy căm phẫn mà nhảy cỡn lên: "Mẹ nó! Cái gì mà Hồng Hưng Hội! Nghe cũng chưa từng nghe qua! Lại dám bắt cóc nữ thần của đệ! Đệ phải đánh ૮ɦếƭ bọn chúng!"
"Một tổ chức bắt nguồn từ thành phố Cảng, trước mắt có chút sức ảnh hưởng tại Hoa quốc và một vài nơi ở Châu Á." Thất Tinh mặt không đổi sắc, giải thích.
Diệp Oản Oản đương nhiên đã nghe qua tên của Hồng Hưng Hội, quả thật là một thế lực khá lớn, nội tình rất sâu.
Bất quá, những tổ chức ngầm như Hồng Hưng Hội, nếu như là thả vào Độc Lập Châu, quả thật là không khác gì một hòn đá thả vào biển cả. Đừng nói chi là so với một tổ chức làm cho người người ở Độc Lập Châu sợ hãi như Không Sợ Minh.
"Lấy cho tôi lịch trình của bốn người bọn họ trong khoảng thời gian sắp đến." Diệp Oản Oản yêu cầu.
Thất Tinh làm việc rất ổn thỏa, đã sớm điều tra kỹ càng, đem một phần văn kiện trong điện thoại di động chuyển cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhanh chóng nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào trên danh sách lịch trình hôm nay của Cung Húc.
Hôm nay Cung Húc sẽ đi quay một bộ phim điện ảnh, nhìn tên bộ phim này rất quen mắt, thật giống như chính là bộ phim trước đó nàng đọc được khi còn ở Hoa quốc, chuyên dùng cảnh xôi thịt giường chiếu để câu view…