"Cô lại có thể lén giấu tôi, ở bên ngoài nuôi một con chó khác ——!!!"
Tiếng gào khủng khi*p từ phía đối diện ập tới, màng nhĩ Diệp Oản Oản đều đã sắp bị gào thủng rồi.
Ngay tại thời điểm Cung Húc lâm vào tan vỡ, nơi bả vai của Diệp Oản Oản đột nhiên lại ló ra thêm một cái đầu, Bắc Đẩu nháy mắt một cái, "Ai? Chó? Ở đâu, ở đâu?"
Cung Húc nhìn chằm chằm mặt của Bắc Đẩu, sửng sốt một giây đồng hồ, trực tiếp nổ tung tại chỗ: "Cô lại còn nuôi tới hai con!!!"
Diệp Oản Oản: "..."
Quả thật là đủ lắm rồi!
Thất Tinh là bởi vì sợ đám người trong nước Hoa gây bất lợi cho nàng, không yên tâm để nàng đơn độc đi một mình, cho nên mới đi cùng nàng. Bắc Đẩu thì lại nghe nói là có thể gặp được nữ thần, nên mới nhất định đòi đi theo.
Sớm biết gà bay chó sủa như vậy... Nàng đã tới một mình rồi!
Đừng nói Cung Húc hiểu lầm, ngay cả đám người Lạc Thần ở phía sau, khi nhìn thấy bên người Diệp Oản Oản là hai thiếu niên xa lạ, tướng mạo bắt mắt, cũng đều có chút kinh ngạc.
"Diệp ca, hai vị này là..." Lạc Thần chần chờ hỏi thăm.
Chẳng lẽ là nghệ sĩ Diệp ca mới thu?
Phản ứng đầu tiên của mọi người đều là như vậy.
Sau khi về nước, ngay cả Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đều được Diệp Oản Oản tút lại phong cách cho ổn thỏa một phen, chứ đừng nói là những hạt giống tốt như Bắc Đẩu và Thất Tinh.
Diệp Oản Oản xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, đã trang điểm và mặc cho hai người không ít trang phục và đạo cụ, giờ phút này đứng ở bên cạnh nàng, hình tượng hoàn toàn không thua gì nghệ sĩ. Trên người bọn họ cũng đều có một cỗ khí chất và phong độ vô cùng đặc biệt, rất dễ nhận ra, khó tránh khỏi khiến cho người khác hiểu lầm.
Ánh mắt Phí Dương tỏa sáng, quan sát hai người: "Tổng thanh tra Diệp, họ là nghệ sĩ mà cô mới thu nhận ở bên ngoài à?"
Cung Húc vẫn là bộ dáng thiếu nữ bị phản bội vượt quá sức chịu đựng, "Diệp ca, cô còn nói là trừ tôi và tên ngốc thì sẽ không thu nhận thêm người cơ đấy! Kết quả thoáng cái đã mang theo hai người quay trở lại!"
Diệp Oản Oản cạn lời, "Tên không não kia, sủa cái gì đấy! Hai người này là bạn của tôi, không phải là nghệ sĩ mà tôi thu nhận."
"Bạn..." Cung Húc nghe vậy, nhìn Bắc Đẩu một chút, lại nhìn Thất Tinh một chút, sau hồi lâu nhìn chằm chằm khuôn mặt của hai người, sau đó quả quyết khẳng định, "Mặt của bọn họ một chút sức thuyết phục cũng không có!"
Diệp Oản Oản sậm mặt lại, vò vò cái đầu ổ gà của Cung Húc một cái, "Đã lâu như vậy không gặp, số tuổi của cậu làm sao lại không tăng lên được chút nào vậy hả?"
Vẫn…ngây thơ…như vậy!
Cung Húc nghe nói như vậy, cũng không biết là hiểu lệch theo hướng nào, mới vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, bỗng đột nhiên trở nên vui vẻ, "Đó là đương nhiên! Tiểu gia đây bảo dưỡng da rất tốt!"
Diệp Oản Oản: "..."
Sau một phen làm ầm ĩ, Diệp Oản Oản dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh vào phòng.
"Oản Oản..." Giang Yên Nhiên đỏ mắt ôm lấy Diệp Oản Oản, "Quá tốt rồi... Cậu không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi! Cậu mất tích lâu như vậy, chúng mình đều lo lắng gần ૮ɦếƭ!"
"Xin lỗi, khi đó mình gặp phải một ít chuyện, không có cách nào liên lạc được với mọi người."
"Không sao, không sao, cậu trở lại là tốt rồi!"
"Đúng rồi, giới thiệu một chút, hai vị này là bằng hữu mà tôi quen biết ở nước ngoài, Bắc Đẩu và Thất Tinh." Diệp Oản Oản giới thiệu sơ lược cho mọi người.
"Tên thật là đặc biệt... Chào các cậu!" Đám người Giang Yên Nhiên đều lần lượt chào hỏi, tự giới thiệu mình một chút. Chỉ có Cung Húc hừ hừ nheo mắt, mặt vẫn đầy cảnh giác.
Bắc Đẩu kích động không thôi, nhìn ngắm Giang Yên Nhiên: "Chào nữ thần! Tôi lại có thể gặp được cô ở ngoài đời thật! Nữ thần, tôi là fan não tàn của cô đấy! Cô thật sự là nghệ sĩ thủ hạ của Phong... a, Diệp tỷ sao?"
Thất Tinh chẳng qua chỉ hơi gật đầu một cái. Nhìn thái độ Diệp Oản Oản và những người này rất quen thuộc, mới buông lỏng cảnh giác. Bắc Đẩu thì lại đặc biệt dễ gần, trong chốc lát đã làm quen cùng với mọi người rồi.
"Không được! Tôi ghen! Diệp ca, người đầu tiên cô tìm sau khi về nước lại là Thiên Vũ ca!" Cung Húc mặt đầy ghen tức mà than phiền.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, trả lời như đúng rồi, "Chuyện này không phải là chuyện đương nhiên sao?"
"Diệp ca, cô thật là quá đáng!" Cung Húc nhất thời giận đến muốn đánh người, nhưng lại không có cách nào phản bác. Tới trước tới sau, ai bảo Diệp ca quả thật là quen biết Thiên Vũ ca sớm nhất, quan hệ cũng là tốt nhất.
Diệp Oản Oản ngừng đùa giỡn, trở lại vẻ nghiêm túc, "Khoảng thời gian tôi rời đi này, mọi người có khỏe không?"
Thật ra thì tìm Hàn Thiên Vũ là bởi vì, muốn tìm hiểu tình hình công ty nhanh nhất, tìm Hàn Thiên Vũ là thích hợp nhất. Không nghĩ đến mọi người đều ở đây, cũng tiện cả đôi đường.
Diệp Oản Oản hỏi đến đây, nhất thời tất cả sự ủy khuất của Cung Húc đều bộc phát ra, đang định thao thao bất tuyệt mà trút bầu tâm sự.
Nhưng còn không đợi Cung Húc mở miệng, bên hông lại đột nhiên bị Lạc Thần nhéo một cái, "gào" lên một tiếng đầy đau đớn.
Đệt! Tên ngốc! Cậu nhéo tôi làm gì!!
Cung Húc thở phì phò, trợn mắt nhìn sang.
Lạc Thần nhìn cũng không hề nhìn Cung Húc lấy một cái, cứ như thể người mới vừa rồi nhéo cậu ta không phải là mình, sắc mặt không có bất kỳ khác thường nào, nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Diệp ca, xin yên tâm, chúng tôi đều tốt vô cùng!"
Cung Húc: Đệt! Tốt cái gì mà tốt! Có chỗ nào mà tốt! Đồ của tiểu gia đây bị người ta lột, đã sắp ủy khuất đến nghẹn rồi đây này! *chấm nước mắt*
Lúc trước khi Chư Thần Thời Đại còn chưa bị thu mua, công ty có ai dám để cho hắn bị ủy khuất! Hắn chính là đại vương, là sủng vật của công ty, là bảo vật trấn tự!
Nhưng bây giờ thì sao, đều đã nhanh thành cháu trai rồi!
Cung Húc vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại bị Lạc Thần nhéo thêm một cái.
Diệp Oản Oản nhớ lại tin tức xem được lúc còn ở Độc Lập Châu, "Chư Thần Thời Đại bị Hoàng Thiên Giải Trí thu mua rồi?"
Nghe được câu này, biểu cảm của đám người Lạc Thần đều ảm đạm đi vài phần. Rất nhanh, Hàn Thiên Vũ mở miệng nói, "Diệp Bạch, thật xin lỗi, không bảo hộ được công ty. Bất quá, dưới tình huống khi đó, đây đã là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì Diệp tổng (Diệp Mộ Phàm) dính líu tới mưu sát, công ty bị ảnh hưởng rất lớn, vốn liếng đứt gãy, đã gần tiếp cận phá sản. Việc Hoàng Thiên thu mua mặc dù là thừa dịp cháy nhà mà hôi của, nhưng bất quá ít nhất cũng bảo vệ được công ty. Trước mắt Diêu Giai Văn tạm giữ vị trí của Diệp tổng, công ty vận hành coi như ổn định."
Hàn Thiên Vũ nói đến phần sau, biểu tình đã rất lạnh nhạt, sức mạnh trấn an lòng người trời sinh nơi đáy mắt, dường như đã bị một lớp bụi mù bao phủ lấy hoàn toàn.
Cứ như thể là chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, mà bọn họ cũng không hề chịu bất kỳ ủy khuất hay đối xử không công bằng nào.
Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy phức tạp nhìn về phía đám người Hàn Thiên Vũ, "Hoàng Thiên có làm khó mọi người hay không?"
Giang Yên Nhiên vội mở miệng nói: "Mặc dù đã bị thu mua rồi, nhưng bất quá địa vị của mọi người vẫn còn đó, bọn chúng cũng không dám làm gì quá đáng."
Theo như Hàn Thiên Vũ và Giang Yên Nhiên nói mà xem, việc để cho Hoàng Thiên thu mua công ty, là lựa chọn khi đó của bọn họ, cũng là quyết định hợp lý nhất.
Nhưng mà... Tình huống thực tế, lại hoàn toàn không phải như vậy!
Làm sao có thể lại đem công ty mình tự tay sáng lập chắp tay nhường lại cho đối thủ một mất một còn?
Khi đó, tất cả mọi người bọn họ đều liều ૮ɦếƭ chống cự, dùng hết tất cả sức mạnh để giữ lại công ty. Vốn là liều mạng, cũng không nhất định không có cách nào vượt qua được cửa ải khó khăn này. Dù sao trước khi Diệp Oản Oản rời khỏi công ty, căn cơ của công ty cũng đã vững vàng, nhân duyên trong giới giải trí cũng không tệ.
Mắt thấy công ty từng chút chuyển biến tốt, mãi đến khi... thế lực sau lưng Hoàng Thiên Giải Trí tham gia!
Hồng Hưng Hội là tổ chức xã hội đen có lịch sử lâu đời nhất Hoa quốc, chi nhánh trải rộng toàn bộ Châu Á, bối cảnh sâu không lường được. Những năm gần đây bọn chúng bắt đầu giao thiệp với giới giải trí, lợi dụng giới giải trí để rửa tiền.