Liên tiếp mấy ngày, ban ngày, mấy người phụ trách theo dõi, ban đêm, bốn người lại quay trở lại biệt thự nghỉ ngơi. Nói chung cũng không có vấn đề gì xảy ra.
Về phần Diệp Oản Oản, sau khi thu xếp ổn thỏa cho mẹ nàng, đương nhiên việc tiếp theo là muốn ghé thăm đám người Hàn Thiên Vũ.
Cùng lúc đó, Kinh Giao, tại biệt thự của Hàn Thiên Vũ.
Bên trong đại sảnh, Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần hơi lộ ra vẻ mỏi mệt ngồi ở trên ghế sa lon. Giang Yên Nhiên thần sắc u ám đứng ở sát cửa sổ. Cung Húc thì lại đầy lo lắng bất an đi tới đi lui trong căn phòng, một khắc không ngừng.
Phí Dương đang ngồi ở trước bàn nhìn chằm chằm laptop, không thể nhịn được nữa day day mi tâm, nhìn về phía Cung Húc, "Tiểu tổ tông, cậu có thể ngồi yên một chút được không, đừng có lượn vòng vòng trước mặt tôi nữa?"
Vừa dứt lời, Cung Húc liền giống như bị chọc trúng chỗ đau, vò đầu bứt tai, bắt đầu gào thét, "Đệt! Tiểu gia đây sắp sửa bị một đám lưu manh thổ phỉ trói đi bắt quay mấy cảnh xôi thịt giường chiếu rẻ tiền rồi đây, tôi lượn một chút thì đã sao? Tôi hay cả phần nhân quyền được lượn vòng vòng một chút cũng không có hay sao? Hả?"
Phí Dương có chút cạn lời, đẩy mắt kính một cái. Việc hắn ta sắp bị ép đi đóng cảnh lột đồ, lăn giường, và việc hắn cứ lượn tới lượn lui như con choi choi, làm người khác chóng hết cả mặt, thì có liên quan gì đến nhau?
Bất quá, Phí Dương cũng biết tâm tình Cung Húc không tốt, định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không tranh luận với hắn, "Được được được, cậu cứ thoải mái mà lượn đi! Nếu như lượn tới lượn lui thêm mấy vòng có thể giúp cho cậu đỡ phải cởi vài bộ đồ mà nói..."
Một bên, Tiểu Tình đang giúp Lạc Thần sửa sang lại quần áo, yếu ớt lên tiếng, "So với Húc ca, Thiên Vũ ca và Thần ca còn thảm hại hơn..."
Đông Tử đồng ý gật đầu, "Còn không phải sao! Thiên Vũ ca miễn cưỡng nhường lại vai diễn phim bom tấn Hollywood, lại còn phải đi khắp nơi làm nền cho gã Lăng Thiếu Triết đó của Hoàng Thiên. Thần ca mỗi ngày đều phải đi bồi tiếp cái con ả đại tiểu thư đáng ghét đó! Thần ca, cái con Quỷ Dạ Xoa kia không phải là đã làm gì với anh rồi đấy chứ?"
Sắc mặt của Lạc Thần dường như cứng lại phần nào, sắc mặt âm trầm hờ hững mở miệng nói, "Tôi không sao, không cần phải để ý đến tôi, các cậu hãy cố gắng bảo vệ công ty bên này là được rồi."
Trên mặt của Tiểu Tình tràn đầy căm giận, "Hoàng Thiên Giải Trí ỷ vào đám xã hội đen chống lưng mà hoành hành ngang ngược như vậy, chẳng lẽ không ai có thể quản được chúng hay sao?"
Bên cửa sổ, Giang Yên Nhiên buồn rầu nói, "Bối cảnh của những người đó sâu như vậy, đều là loại cùng hung cực ác, ai mà dám quản?"
Đông Tử lầm bầm lầu bầu nói, "Chi bằng mọi người cùng nhau rời bỏ Chư Thần Thời Đại là được rồi..."
Sau khi Đông Tử nói xong câu đó, Lạc Thần, Cung Húc, Giang Yên Nhiên, và cả Hàn Thiên Vũ mới vừa rồi một mực trầm mặc không hề mở miệng, bốn người cơ hồ đều đồng thanh lên tiếng ——
"Không được!!!"
Bốn người nhìn nhau một cái, lại rơi vào trầm mặc.
Cung Húc hừ một tiếng giận dữ, "Đi gì mà đi!! Chư Thần Thời Đại chính là tâm huyết của Diệp ca ca! Giang sơn mà Diệp ca ca gầy dựng nên cho chúng ta, làm sao có thể chắp tay nhường lại cho người khác? Nếu như chúng ta đi rồi, không thấy phụ lòng Diệp ca ca sao?"
Vẻ u ám trên mặt Giang Yên Nhiên tất cả đều đã biến thành kiên định: "Tóm lại tôi cũng sẽ không đi!"
Lạc Thần cũng tiếp lời, "Tôi muốn ở lại, chờ Diệp ca trở về."
Hàn Thiên Vũ đầy nhu hòa trấn an mọi người, "Tình huống hiện tại cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy. Dù sao sức ảnh hưởng của chúng ta vẫn còn, bọn họ cũng không dám làm căng quá mức."
Mặc dù Hàn Thiên Vũ nói như vậy, nhưng sắc mặt của mấy người cũng không hề hòa hoãn chút nào. Trong lòng họ đều biết, cái đám giang hồ kia rất khó giải quyết.
Cung Húc giống như thú cưng bị bỏ rơi, nức nở ủ rũ, đập đầu vào gối, nằm bẹp ở trên bàn trà, "Diệp ca ca... Tôi thật sự nhớ Diệp ca ca!"
Nghe Cung Húc ủ rũ lẩm bẩm, bên trong căn phòng lâm vào một sự yên lặng trầm mặc quỷ dị.
Đúng vậy...
Làm sao có thể không nhớ…
Cô gái tài hoa tỏa sáng lung linh rực rỡ như vầng thái dương đó…
Phảng phất như không có chuyện gì mà nàng không làm được, phảng phất như vô luận lúc nào nàng cũng đều có thể sáng tạo nên kỳ tích, phảng phất như chỉ cần có nàng chống lưng, liền có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn, xua tan đi hết thảy bóng tối.
Không nghi ngờ chút nào, ở trong cảm nhận của tất cả mọi người, nàng là linh hồn của Chư Thần Thời Đại.
Phí Dương nhớ đến Diệp Oản Oản, than nhẹ một tiếng, "Chỉ sợ lần này... huynh muội Diệp gia gặp phiền toái không nhỏ... Đã tự lo thân không xong!"
Lạc Thần: "Gần đây Diệp ca có liên lạc với mọi người không?"
Toàn bộ mọi người bên trong phòng đều lắc đầu một cái.
Giang Yên Nhiên mặt đầy nghiêm túc, "Hy vọng Oản Oản không có việc gì!"
Coi như có lợi hại hơn nữa, có năng lực tốt hơn đi nữa, cũng bất quá chỉ là một cô gái. Cha và ca ca đều bị bắt vào tù, đám dòng thứ bên kia lại có quan hệ với lũ giang hồ ngoài đường. Nàng có thể tự vệ cũng đã rất không dễ dàng rồi, không có tin tức vẫn là tốt hơn.
Diệp Oản Oản đến nay đã mất tích hơn mấy tháng, cứ như thể bốc hơi khỏi nhân gian, vô thanh vô ảnh, vô luận bọn họ cố gắng thế nào cũng đều không thể liên lạc được.
Có người nói nàng ôm tiền lẻn đi, trốn ra nước ngoài, thậm chí có người còn nói nàng đã ૮ɦếƭ rồi…
Cung Húc đè nén vẻ hốt hoảng và lo lắng nơi đáy mắt, nổi giận đùng đùng, "Cô ấy chính là người mà tiểu gia tôi coi trọng, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy! Một ngày nào đó Diệp ca ca của tôi sẽ cưỡi mây đạp gió quay trở về đón tôi đấy!!"
"Kính cong ——!!! "
Ngay vào lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
"Tôi đi mở cửa!" Tiểu Tình vội vàng đặt mấy bộ đồ trong tay xuống, đứng dậy chạy về phía cửa chính.
"Ai vậy?" Tiểu Tình kéo cửa ra, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên một cái. Sau đó, trong nháy mắt khi nhìn rõ người đang đứng ở trước cửa là ai, cô bỗng ngây ngẩn cả người, "Diệp... Diệp... A a a——!!!"
Tiếng thét chói tai của Tiểu Tình đã thành công hấp dẫn sự chú ý của mấy người bên trong nhà.
Đám người Hàn Thiên Vũ và Lạc Thần vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, còn tưởng rằng là những người đó lại tới tìm phiền toái.
"Tiểu Tình! Có chuyện gì xảy ra?" Hàn Thiên Vũ thần sắc lo lắng.
"Diệp ca! Diệp ca ca! Là Diệp ca ca a a a a!!!" Tiểu Tình mừng rỡ rít gào, cơ hồ muốn banh cả nóc nhà.
Cùng lúc đó, mấy người cũng chạy ra cửa. Mọi người chỉ thấy, nơi cửa là một cô gái mặc một bộ đồ màu đen bình thường, đang phong phong trần trần đứng ở nơi đó.
"Hì, bảo bối, thật cao hứng khi thấy cô nhiệt tình với tôi như vậy ~" Cô gái nhìn Tiểu Tình kích động đến mức suýt nữa đã ngất đi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Ngay sau đó, nàng nâng con ngươi lên, nhìn về những gương mặt khác nhau ở phía sau. Thấy tất cả đều đang ngơ ngơ ngác ngác, mới cười nhẹ một tiếng: "Hi, đã lâu không gặp!"
Vẫn là gương mặt xinh đẹp động lòng người đó, lại thật giống như có chỗ nào đó thay đổi, có vẻ hơi xa lạ. Nhưng trong nháy mắt khi cô khẽ cười lên một tiếng, cảm giác quen thuộc kia lập tức quay trở về. Quen thuộc đến mức... khiến cho người ta rơi lệ!
"Diệp ca!"
"Oản Oản!!!"
"Gào —— Diệp ca ca!!! Miệng của tiểu gia quả thật là linh quá đi mất! Cô thật sự đã cưỡi mây đạp gió quay trở về đón tôi!" Cung Húc đẩy Giang Yên Nhiên và Lạc Thần ra, nhào tới Diệp Oản Oản như một con chó Husky đứt dây cương vậy.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt khi Cung Húc nhào vào trong иgự¢ Diệp Oản Oản, sau lưng của nàng, một thiếu niên mặt đầy lạnh lùng nhanh chóng tiến lên, giống như thần hộ vệ ngăn cản Cung Húc đến gần.
Cung Húc nhìn gã thiếu niên đẹp trai mặt đầy lạnh lùng đột nhiên ngăn mình lại, đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó mặt đầy khi*p sợ giống như bị sét đánh. Hắn bày ra bộ dáng như thể chồng mình lạc lối vờn hoa ngắt bướm bên ngoài, còn mình thì là cô vợ nhỏ đầy đau khổ chờ chồng, quả thật là đau lòng đến bất tỉnh, "Diệp ca! Cô! Cô lại có thể lén giấu tôi, ở bên ngoài nuôi một con chó khác!!!"