Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 867

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản đầu tiên là đến Sở Hành chính - Luật sư thuê một vị luật sư, sau đó dẫn theo luật sư đến trại tạm giam.
Có luật sư dẫn đường, Diệp Oản Oản rốt cuộc đã được như ý nguyện, gặp được cha Diệp Thiệu Đình.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình ngồi ở đối diện Diệp Oản Oản, mang còng tay, mặc quần áo tù, mặt đầy vẻ tiều tụy.
"Oản Oản... Sao con lại tới đây?"
Diệp Thiệu Đình nhìn thấy Diệp Oản Oản, thần sắc kinh ngạc, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.
Trong khoảng thời gian bọn họ bị giam giữ này, Lương Uyển Quân cũng thường xuyên đến thăm. Mà Lương Uyển Quân nói cho ông biết, Diệp Oản Oản đã đi tìm chứng cứ bọn họ vô tội rồi.
"Cha..."
Nhìn thấy Diệp Thiệu Đình tiều tụy như thế, trong lòng Diệp Oản Oản có chút đau thương.
"Oản Oản, không tìm được chứng cứ cũng không sao..." Thấy thần thái của Diệp Oản Oản, Diệp Thiệu Đình vội vàng cố gắng nở một nụ cười.
Đã có người cố ý vu khống bọn họ, làm sao lại có thể để cho người khác dễ dàng tìm được chứng cứ cơ chứ!
"Cha, yên tâm đi, lần này con đã trở về, cha và anh tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì. Hãy tin tưởng con!" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Diệp Thiệu Đình, mở miệng nói.
Cho dù người đàn ông nhìn có chút già nua trước mặt này cũng không phải là cha ruột của mình, nhưng trong lòng Diệp Oản Oản, vẫn luôn xem Diệp Thiệu Đình là cha ruột, chưa bao giờ thay đổi.
"Không có chuyện gì, Oản Oản, cố hết sức là tốt rồi..." Diệp Thiệu Đình tiếp tục cười, chẳng qua chỉ cho là Diệp Oản Oản đang an ủi mình mà thôi.
Nếu quả như thật sự Diệp Oản Oản tìm được chứng cứ, vậy thì chứng cứ hẳn sớm đã được nộp lên trên rồi…
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng nói thêm, bởi vì vấn đề thời gian, Diệp Thiệu Đình bị mang đi.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Mộ Phàm được dẫn vào.
Diệp Mộ Phàm hiện tại đã cạo đầu đinh, mang còng tay, mặc quần áo tù, mặt đầy vẻ cà lơ phất phơ.
"Con bà nó! Oản Oản, sao em lại tới đây? Anh còn tưởng rằng là mẹ đấy!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, trong mắt Diệp Mộ Phàm sáng loáng lên, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Diệp Oản Oản từ sau khi bọn họ bị hãm hại, liền mất tung mất tích. Mấy tháng vừa qua, bọn họ chưa từng gặp nhau.
"Ở bên trong thế nào?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, mở miệng hỏi.
"Thế nào? Em nói xem thế nào! Anh trai em lớn lên da mịn thịt mềm, tới nơi chốn xô bồ này, thiếu chút nữa trinh tiết của “cúc hoa” cũng khó mà giữ được... Mẹ nó, cũng còn may là anh đây cơ trí, chỉ số EQ tương đối cao, bây giờ lăn lộn ở trong tù cũng coi như là không tệ!" Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Nghe trong giọng nói của Diệp Mộ Phàm, nào chỉ là lăn lộn coi như không tệ, ở trong tù dường như còn thật dễ chịu...
"Oản Oản, hai con tiện nhân bọn Lương Mỹ Huyên, nhất định là bọn chúng cố ý hãm hại gài tang vật. Diệp Thiệu An nhất định là do Lương Mỹ Huyên Gi*t. Oản Oản, em có tìm ra được chứng cứ không? Không lâu nữa sẽ phải mở phiên toà rồi. Nếu như còn không tìm được chứng cứ, anh và cha thật sẽ phải đi lên trời phù hộ cho em và mẹ đấy!" Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản trợn tròn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái. Vốn cho là, thời gian mấy tháng qua, có thể làm cho Diệp Mộ Phàm có chút trưởng thành, trở nên thành thục chững chạc. Bây giờ xem ra, hình như là mình suy nghĩ hơi có chút nhiều rồi.
"Bây giờ còn chưa tìm ra được chứng cứ..." Diệp Oản Oản trả lời đúng sự thật.
"Hả? Còn không tìm được chứng cứ?" Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Xong rồi! Vậy thì xong đời rồi! Anh đã nói với em rồi, cái con chó cái Lương Mỹ Huyên đó, nhất định đã có đề phòng. Chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì. Vạn nhất sự việc bị bại lộ, bị người khác tìm ra chứng cứ, đến lúc đó kẻ xong đời sẽ chính là ả ta..."
Đối với điều Diệp Mộ Phàm nói, Diệp Oản Oản cũng không phản bác lại. Lương Mỹ Huyên quả thực hết sức cẩn thận, muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của ả ta, cũng rất không dễ dàng.
"Bây giờ em đã có thể xác nhận, là Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia hai người liên thủ hãm hại cha và anh." Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mới nói với Diệp Mộ Phàm.
"Hoàng quản gia?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Diệp Mộ Phàm sững cả người.
"Trước đó em có theo dõi Lương Mỹ Huyên, phát hiện ra bà ta và Hoàng quản gia có gian tình... Hơn nữa, Diệp Thiệu An bị Gi*t ૮ɦếƭ, không cách nào không có liên quan đến bọn chúng! Chính là bọn chúng làm!" Diệp Oản Oản giải thích.
"Con bà nó! Anh đã sớm có cảm giác con chó cái Lương Mỹ Huyên và lão già Hoàng quản gia có chút vấn đề. Cả ngày liếc mắt đưa tình, không ngờ hai người bọn chúng lại có thể thật sự gian díu với nhau! Oản Oản, rất tốt, chuyện này mà em cũng điều tra ra được!" Diệp Mộ Phàm hướng về Diệp Oản Oản giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Cho em chút thời gian, em nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho hai người." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Diệp Mộ Phàm, cam đoan.
"Chửi thề một tiếng! Oản Oản, em phải nhanh lên một chút! Thật sự không còn thời gian nữa. Phiên tòa đã sắp được mở ra, đến lúc đó không có chứng cứ chứng minh anh và cha không có tội, hậu quả khó mà lường được. Đúng rồi, em có mang cho anh chim cút quay không? Miệng anh nhạt quá, lâu ngày không ăn chim thèm ૮ɦếƭ mất!" Diệp Mộ Phàm nói được một nửa, liền chuyển đề tài, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
"Không mang!" Diệp Oản Oản cau mày nói: "Chờ đến khi anh ra tù, muốn ăn bao nhiêu chim cút quay thì em cho anh ăn bấy nhiêu."
"Đi ra ngoài, anh còn được ăn chim cút quay sao?" Diệp Mộ Phàm bĩu môi.
"Hết thời gian!"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội tiếp tục mở miệng, Diệp Mộ Phàm bị người ta dẫn đi khỏi nơi này.
Thời gian có hạn, Diệp Oản Oản cũng không dừng lại, xoay người rời khỏi trại tạm giam.
Sau khi để cho luật sư trở về, Diệp Oản Oản đón xe quay trở lại biệt thự Kim Đô Bích Hải.
Mới vừa vào cửa, Diệp Oản Oản đã nhìn thấy, Lương Uyển Quân, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và Thất Tinh bốn người đang chơi Đấu Địa Chủ. Mà Bắc Đẩu thì lại khom người, đứng ở sau lưng Thất Tinh.
"Lão Thất, ra quân này đi... Cậu có bài tốt vậy tại sao lại không đánh? Ra lá đại quỷ đi! Sợ cái gì, tiểu quỷ cậu cũng có mà..." Thanh âm của Bắc Đẩu không ngừng truyền ra.
Thất Tinh khẽ nhíu chân mày, liếc nhìn Bắc Đẩu một cái: "Có thể im lặng được không, tôi là địa chủ đấy!"
Không bao lâu, thông qua miệng Bắc Đẩu, mấy người Lương Uyển Quân và Đại trưởng lão ba người biết được toàn bộ mấy lá bài của Thất Tinh, thuận lợi ăn sạch cậu ta, cuối cùng làm cho Thất Tinh bị thua một ván.
"Lão Thất, thật ra thì đấu pháp của cậu có chút vấn đề." Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Thất Tinh: "Cút!"
"Minh... Oản Oản, cô trở về rồi!"
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản vừa mới vào nhà, thấp giọng cười nói.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản trở về nhà, Lương Uyển Quân đứng dậy thu thập một phen: "Oản Oản, con chiêu đãi khách, mẹ lại đi mua đồ ăn, buổi tối ăn ở nhà đi!"
"Vâng." Diệp Oản Oản hướng về Lương Uyển Quân gật đầu.
Chờ sau khi Lương Uyển Quân rời đi, Diệp Oản Oản không nói hai lời, mang theo bọn bốn người Thất Tinh Bắc Đẩu, rời khỏi biệt thự.
Nửa giờ sau, trước cửa Diệp gia.
Diệp Oản Oản lấy ra ảnh chụp của Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia, chia cho bốn người nhìn rõ ràng.
"Mấy ngày nay, trông chừng cẩn thận hai người này cho tôi! Có thể chụp hình thì chụp hình, có thể ghi âm hay quay video thì ghi âm, quay video. Nhớ kỹ, không được để cho bất luận kẻ nào phát hiện." Diệp Oản Oản ra lệnh.
Với sự chuyên nghiệp của nhóm người Bắc Đẩu, làm chút chuyện này cũng không thành vấn đề.
Mặc dù không biết được dụng ý của Diệp Oản Oản, nhưng mấy người cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào, gật đầu liên tục đáp ứng. Mặc dù trong lòng có chút thầm oán Minh chủ để cho bọn họ làm chuyện vặt vãnh theo dõi người khác này, có chút như Gi*t gà dùng dao mổ trâu, quá lãng phí tài năng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc