Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 851

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Mắt thấy nam tử mặc trường bào màu hoàng kim nhanh chân rời đi, đám lính đánh thuê còn lại trố mắt nhìn nhau.
Nam nhân mới vừa rời đi, đã thuộc về lính đánh thuê cấp S trung đẳng, trong số lính đánh thuê cấp S tại học viện Xích Diễm, có thể được xếp vào hàng trung lưu.
Tại học viện Xích Diễm, thực lực của học viên lính đánh thuê cấp S không đồng đều. Loại như Mạnh Thiên, nếu như gặp phải lính đánh thuê cấp S đứng đầu, trong nháy mắt sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ.
Lần Đại hội luận bàn võ đạo này, chỉ có lính đánh thuê cấp S trung đẳng trở xuống. Mấy vị cấp cao khác, cơ hồ một người cũng không tới, hầu như toàn bộ đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ.
"Được rồi, thực lực của vị sư huynh vừa nãy, là cao nhất trong số chúng ta. Ngay cả anh ấy cũng đầu hàng... vậy tôi cũng không đánh đâu!" Một vị lính đánh thuê cấp S trong đám nhìn về phía trọng tài: "Tôi nhận thua."
"Tôi cũng nhận thua..."
Mắt thấy mấy vị lính đánh thuê cấp S còn lại toàn bộ đều nhận thua đầu hàng, lính đánh thuê cao lớn thô kệch mặt đầy mộng bức. Toàn bộ cứ như vậy đầu hàng sao? Còn chưa đánh mà, làm sao biết nhất định sẽ thua?
Lại nói, cho dù thực lực của nữ nhân kia mạnh, nhưng bọn họ nhiều lính đánh thuê cấp S như vậy, nếu như là toàn lực đánh một trận, ai thắng ai thua cũng chưa biết chừng.
"Cậu thì sao, có chiến hay không?"
Rất nhanh, trọng tài hướng về người duy nhất trong số thập cường hỏi.
Nghe hỏi vậy, lính đánh thuê cao lớn thô kệch hơi sững sờ.
"Mắc cười!" Tráng hán nhìn chằm chằm trọng tài, cười lạnh một tiếng: "Dĩ nhiên là chiến rồi!"
"Vậy hãy nhanh lên một chút!" Trọng tài mở miệng nói.
Trọng tài vừa dứt tiếng, tráng hán lại bỗng nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
"A lô... Sao vậy? Là tôi đây, ừ... Cái gì! Được, tôi đến ngay!" Sau khi tráng hán cúp điện thoại, mặt đầy vẻ lo lắng: "Không được! Bạn của tôi gặp tai nạn giao thông rồi, cần truyền máu gấp! Máu của tôi vừa vặn tương thích, tôi phải đi cứu bạn đây!"
Nghe tráng hán nói vậy, toàn trường lâm vào yên lặng, không một tiếng động.
Trọng tài: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tất cả mọi người: "..."
Tráng hán lườm Diệp Oản Oản một cái, lạnh lùng nói: "Coi như ngươi vận khí tốt... Vị sư muội này, nếu như hôm nay không phải là vì bạn ta gặp tai nạn giao thông, mất nhiều máu... Hừ, ngươi hiểu mà!"
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó, điện thoại cầm ngược rồi kìa!
Lúc này, trọng tài lên lôi đài tuyên bố: "Tỷ thí luận bàn võ đạo năm nay, Diệp Oản Oản giành vị trí quán quân, tạo nên kỷ lục mới, thắng liên tiếp 37 trận, không một lần bại. Giành được 5.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự vì đã phá kỷ lục, 10.000 điểm vì giành được vị thứ nhất, tổng cộng là 15.000 điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự!"
Nghe trọng tài tuyên bố, toàn trường trên dưới là một loạt tiếng xôn xao.
"Phá kỷ lục? Con bà nó! Bất tri bất giác, Diệp Oản Oản lại có thể thắng liên tiếp 37 trận, không một lần bại, trâu bò..."
"Nhi*p Vô Ưu năm đó, dường như cũng chỉ có 23 trận toàn thắng, sáng lập ra kỷ lục đầu tiên của đại hội..."
"Bất quá, đại hội năm đó, chất lượng cũng quá cao rồi! Trừ lính đánh thuê cấp S đứng hàng đầu ra, còn có lính đánh thuê cấp SS tham gia..."
"Nhi*p Vô Ưu đích xác là lợi hại, nhưng vậy thì đã sao? Còn không phải sau đó cũng bị chính em gái Nhi*p Linh Lung của mình vỗ vào trên bờ cát hay sao?"
"Sư phụ của Nhi*p Vô Ưu là Cung lão, sư phụ của Nhi*p Linh Lung chính là trưởng lão Lôi Hạ. Năm đó sau khi Cung lão dạy ra một vị Nhi*p Vô Ưu, thật là uy phong bậc nào, sáng lập quá nhiều kỷ lục của học viện lính đánh thuê Xích Diễm. Nhưng tiếc là, sau đó đều bị Nhi*p Linh Lung phá."
"Không sai, Nhi*p Vô Ưu so với Nhi*p Linh Lung, cũng có chênh lệch không nhỏ mới đúng."
"Không nghĩ tới, đệ țử çɥñğ lão mới thu, lại có thể phá vỡ kỷ lục của Nhi*p Linh Lung. Con bà nó, Nhi*p Linh Lung là 28 trận, Diệp Oản Oản là 37 trận..."
"Đem so cô nàng Diệp Oản Oản đó với Nhi*p Linh Lung sao? Các người nói đùa sao? Năm đó Nhi*p Linh Lung tham gia tỷ thí luận bàn, lính đánh thuê cấp SS tới tham gia nhiều vô số kể. Chất lượng học viên tới tham gia của hai lần là hoàn toàn khác nhau, có hiểu không? Lui 10 ngàn bước mà nói, Diệp Oản Oản không phải chỉ mới phá vỡ được có 1 kỷ lục thôi hay sao, nói chung vẫn chẳng có căn cứ gì để so sánh."
Những thứ như số lượng nhiệm vụ cấp S, lượng điểm cống hiến lính đánh thuê, thành tựu Nhi*p Linh Lung đạt được gần như là truyền kỳ vô địch tại học viện Xích Diễm, không thể lay động.
Khu khách quý, rất nhiều cao tầng học viện Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản trên lôi đài, không khỏi gật đầu khen ngợi.
Chợt, một bộ phận cao tầng đi tới bên cạnh Cung lão, trên mặt là nụ cười toe toét, lên tiếng chúc mừng.
"Ha ha, Cung lão, chúc mừng ông thu nhận được một vị đệ tử tiềm lực mười phần. Bây giờ vẫn chỉ là cấp D, lại có thể càn quét Đại hội tỷ thí võ đạo năm nay..."
"Cung lão, ông thật khiến cho mọi người cực kỳ hâm mộ nha!"
Nghe vậy, trên mặt Cung lão tuy là không có biểu hiện gì, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ vui mừng, nói: "Đồ nhi còn có một đoạn đường rất dài phải đi, lần này có thể phá kỷ lục, giành được quán quân, cũng chỉ là may mắn mà thôi, không có gì đáng khoe khoang hay khen ngợi."
Nghe tiếng, trưởng lão Lôi Hạ nhìn Cung lão một cái, sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể chảy ra nước. Lão già này, đã được tiện nghi còn đang ra vẻ.
"Ha ha, Linh Lung, mắt nhìn kỷ lục của mình bị phá, có cảm nhận gì?"
Lúc này, một vị cao tầng học viện Xích Diễm, nhìn về phía Nhi*p Linh Lung cách đó không xa, vô cùng hòa khí, nhoẻn miệng cười.
Nghe vậy, Nhi*p Linh Lung nhìn về phía vị cao tầng kia, mặt không đổi sắc, nói: "Ồ... Tôi từng phá loại kỷ lục này sao?"
"Đó là đương nhiên, ban đầu Linh Lung cô lần đầu tiên tham gia Đại hội luận bàn võ đạo, giành 28 trận toàn thắng, phá vỡ kỷ lục của chị cô, Nhi*p Vô Ưu..."
Vị cao tầng kia gật đầu liên tục. Chẳng lẽ, Nhi*p Linh Lung ngay cả việc mình phá vỡ kỷ lục cũng đều đã quên rồi sao?
"Thì ra là như vậy!" Nhi*p Linh Lung khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt mở miệng nói: "Loại kỷ lục vớ vẩn này, đúng là tôi không nhớ kỹ trong lòng. Phút trước phá, phút sau đã quên rồi!"
"Ha ha..." Cao tầng cười nói: "Đích xác là như vậy! Linh Lung, năm đó cô tham gia tỷ thí luận bàn võ đạo, chất lượng so với lần này cao hơn quá nhiều. Hơn nữa, những kỷ lục cao cấp cũng bị cô phá tương đối nhiều. Loại kỷ lục như thế này, không nhớ cũng là bình thường."
"Viện trưởng, nếu như tỷ thí đã kết thúc, tôi đây liền cáo từ trước." Rất nhanh, Nhi*p Linh Lung đi tới bên cạnh viện trưởng Xích Diễm, mở miệng nói.
Nghe tiếng, học viện Xích Diễm gật đầu một cái, để cho Nhi*p Linh Lung đi trước.
"Chủ thượng, tỷ thí đã kết thúc, thời gian cũng đã không còn sớm, còn có rất nhiều chuyện cần chủ thượng xử lý. Không bằng, chúng ta rời đi sớm một chút." Khương Viêm nhìn về phía nam nhân mặt không cảm xúc bên cạnh mình, thấp giọng mở miệng nói.
"Nếu đã như thế, tôi đây cũng cáo từ trước."
Mắt thấy Đại hội năm nay bụi bặm lắng xuống, mọi người lần lượt rời đi, Tu La Chủ đứng lên nói.
"Được, xin cứ tự nhiên." Viện trưởng Xích Diễm gật đầu.
Tu La Chủ còn chưa đi được mấy bước, lại bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh giá thấu xương, chậm rãi rơi vào trên người Kỷ Tu Nhiễm. Dường như hắn ta không hề có ý định rời đi!
"Kỷ Hoàng dường như thời gian dư giả, tỷ thí đều đã kết thúc, Kỷ Hoàng còn lưu lại ở chỗ này làm gì?" Tu La Chủ nhìn Kỷ Tu Nhiễm, lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười, nói: "Thời gian của tôi có dư giả hay không, lưu lại ở chỗ này hay không, không biết là có liên quan gì tới Tu La Chủ hay không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc