Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 835

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Ngươi hướng dẫn ta?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Mạnh Khả cứ như đang nhìn một con hề nhảy nhót: "Ngươi tên là gì nhỉ? Mạnh... Mạnh Khờ? Ta ngay cả tên ngươi cũng đều không nhớ được, ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt dày mày dạn đòi hướng dẫn ta?"
"Diệp sư muội... Làm người không nên ác mồm ác miệng như vậy, sẽ ăn nhiều thiệt thòi!" Mạnh Khả nhìn Diệp Oản Oản, hàn quang trong mắt lóe lên.
"Ta ăn cá ăn thịt, nhưng chưa bao giờ ăn thiệt thòi." Diệp Oản Oản cười lạnh.
"Ha ha, được, được! Cung lão, ngươi thu nhận được một đứa đồ đệ thật là ngoan!" Giờ phút này, Lôi Hạ nhìn lướt qua Diệp Oản Oản, nói với Cung lão.
"Đồ đệ của ngươi cũng không tệ! Có mẹ, nhưng không có cha, rất giống với ngươi!" Cung lão lãnh đạm nói.
"Sư phụ... Thì ra vị trưởng lão này là một cô nhi à? Đồ đệ của ông ta cũng vậy sao?" Diệp Oản Oản nháy nháy mắt với Cung lão.
Nghe tiếng, Cung lão suy nghĩ chốc lát, chợt gật đầu nói: "Đúng thế!"
"Hic, thật đáng thương!" Diệp Oản Oản thở dài một tiếng.
Bốn phía, không ít lính đánh thuê cao cấp không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Cái người gọi là Diệp Oản Oản này, gan lớn đến tột đỉnh, lại có thể dám châm chọc trưởng lão Lôi Hạ là một cô nhi.
Cũng còn may là giờ phút này có Cung lão che chở cho cô ta, nếu không, chỉ sợ cô ta đến ૮ɦếƭ cũng không biết là mình ૮ɦếƭ như thế nào?
"Tiểu bối, ta thấy là ngươi muốn ૮ɦếƭ!" Trưởng lão Lôi Hạ bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
Cùng lúc đó, Cung lão một tay đem Diệp Oản Oản che chở ở sau lưng, ngăn ở trước người Diệp Oản Oản.
"Lôi Hạ, sau này, nếu như đồ nhi của ta thiếu một sợi tóc, ta sẽ Gi*t một tên đệ tử của ngươi! Nếu đồ nhi của ta ૮ɦếƭ rồi, ta sẽ khiến cho tất cả các đệ tử thân truyền của ngươi ૮ɦếƭ không có đất chôn." Cung lão lạnh giọng đe dọa.
"Ngươi dám!" Lôi Hạ nói.
"Ngươi có thể thử xem!" Cung lão không nhường chút nào.
"Hai người các ngươi đủ chưa? Muốn để cho viện trưởng ra mặt hay sao?"
Một vị cao tầng lớn tuổi, chân mày nhíu sâu lại, can giữa hai vị trưởng lão Lôi hạ và Cung lão.
Trưởng lão Lôi Hạ hừ lạnh một tiếng, lúc này mang theo Mạnh Khả xoay người rời đi.
"Ba ngày sau chính là ngày luận bàn võ đạo. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân hướng dẫn Diệp sư muội một phen." Âm thanh của Mạnh Khả, từ xa xa truyền tới.
Chờ sau khi trưởng lão Lôi Hạ rời đi, không ít các cao tầng ở đây cũng giải tán đi.
"Hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Ta còn tưởng rằng ngươi đào ngũ. Ai ngờ đâu, ngươi thật sự có thực lực hoàn thành nhiệm vụ cấp A. Thôi ta đi lãnh phạt đây..."
Bỗng nhiên, Trương Đạt ý cười đầy mặt, hướng về Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì, Trương Đạt mang theo Trương Tác Niên mặt đầy hốt hoảng, trong nháy mắt chạy đi khỏi nơi này.
Về phần Diệp Oản Oản, cũng lười đi nói nhảm với hai người này.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản hoàn thành thủ tục trả nhiệm vụ, lấy được không ít điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
Sau đó, Cung lão dẫn theo Diệp Oản Oản và Lý Hàm Phong, trở lại chỗ ở của mình.
Một khu hành lang trong học viện Xích Diễm, Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Oản Oản, tiềm lực của con cực lớn! Ngày sau, Lôi Hạ nhất định sẽ để cho đồ nhi của hắn đối phó với con. Luận bàn võ đạo ba ngày sau, con cũng không cần tham gia, vi sư sẽ xử lý giúp con."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Vi sư có một môn tuyệt học, truyền thụ cho con. Năm đó, Vô Ưu sư tỷ của con, dùng thời gian một năm mới thông hiểu đạo lí. Về phần con... vi sư hy vọng là trong vòng 3 năm." Cung lão nhìn về phía Diệp Oản Oản dặn dò.
Diệp Oản Oản: "..." Con chính là Nhi*p Vô Ưu đây!
Nhìn thấy tuyệt học mà Cung lão thi triển, Diệp Oản Oản lại cảm thấy giống như đã từng quen thuộc. Mỗi một chiêu một thức, trong nháy mắt liền được ghi tạc trong lòng.
"Con phải chăm chỉ luyện tập! Với tư chất của con, ba tháng mới có thể nhớ kỹ được chiêu thức." Sau khi Cung lão thi triển xong một lần, ngồi ở một bên.
"Sư phụ, con đã thuộc rồi!" Diệp Oản Oản có sao nói vậy.
"Con nói cái gì?" Cung lão sững sờ, còn cho là mình nghe lầm.
"Sư phụ, con đã nhớ kỹ chiêu thức!" Diệp Oản Oản lặp lại.
"Nghịch ngợm!" Cung lão nhíu chặt lông mày: "Chiêu thức này, xem sơ qua chỉ thấy được da lông bên ngoài, khó lòng hiểu được cái tinh túy của nó. Từng chiêu từng thức tất cả cần dùng con tim để cảm nhận, há có thể liếc mắt là nhớ được!"
Diệp Oản Oản: "..." Mình là kỳ tài võ học, làm sao mà sai được!
"Trở về chăm chỉ luyện tập, ba tháng sau, con chỉ cần nhớ kỹ toàn bộ chiêu thức là được. Đến lúc đó vi sư sẽ tới kiểm tra con." Cung lão nói.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đáp ứng.
Chờ đến khi rời khỏi văn phòng của Cung lão, đã là chạng vạng.
Diệp Oản Oản một thân một mình, đi tới tiệm cà phê gần học viện Xích Diễm do tiểu thần tài Thẩm gia mở ra.
Mới vừa tiến vào quán cà phê, Diệp Oản Oản liền thấy được Lý Hàm Phong.
Bên trong quán cà phê, cũng không có ai, chỉ có mỗi mình Lý Hàm Phong.
Lý Hàm Phong cầm lấy một tấm hình, ngắm đến xuất thần. Diệp Oản Oản đi tới sau lưng của hắn, Lý Hàm Phong cũng không phát hiện.
Tò mò, Diệp Oản Oản nhìn xuống tấm ảnh.
Trong hình, là một thiếu nữ thần sắc lạnh lùng đến cực hạn, trong mắt phảng phất như không hề chứa lấy một chút tình cảm của nhân loại, cả người giống như một khối hàn băng.
"Bạn gái của anh?"
Diệp Oản Oản lại cười nói.
Một giây kế tiếp, Lý Hàm Phong lập tức đem ảnh chụp cất vào trong lòng, nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Sao cô lại tới đây?" Lý Hàm Phong cau mày hỏi.
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, ngồi ở đối diện Lý Hàm Phong: "Anh có thể tới, làm sao tôi lại không thể tới, nhớ bạn gái rồi hả?"
"Đừng có nói bậy! Đó là Vô Ưu sư tỷ." Lý Hàm Phong lườm Diệp Oản Oản một cái.
"Nhi*p Vô Ưu?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ. Thiếu nữ trong hình, chính là nàng?
"Không sai." Lý Hàm Phong nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Mãi đến lúc này, Diệp Oản Oản rốt cuộc mới hiểu, vì sao chính cha mẹ ruột, anh ruột của mình đều không nhận ra mình…
Con mịa nó, ngay cả mình cũng còn không nhận ra, có được không!
Không nghĩ tới, thời điểm khi mình còn ở Độc Lập Châu, lại có thể sẽ là một tiểu Loli lạnh giá đến như vậy. Hình tượng này so với mình hiện tại, hoàn toàn không hợp chút nào!
Diệp Oản Oản thật sự tò mò, mình rốt cuộc đã dậy thì kiểu gì, lại hoàn toàn không giống với nhiều năm trước!
"Uống chút?"
Lý Hàm Phong tiện tay đem thức uống đẩy tới bên người Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều, đúng lúc có chút khát nước, uống một hơi cạn sạch ly nước.
"Đây là... thức uống gì?" Diệp Oản Oản sắc mặt ửng đỏ.
"Rượu Cocktail, nồng độ không thấp." Lý Hàm Phong nói.
Diệp Oản Oản: "..." Lý Hàm Phong, cái em gái anh!
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn.
Chỉ thấy thân thể của Lý Hàm Phong, như diều đứt dây từ chỗ ngồi bay ngang ra ngoài.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản say ngắc ngư, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sắc mặt đầy tà mị quỷ dị.
...
Không biết qua bao lâu, Diệp Oản Oản lúc này mới khôi phục lại ý thức, mở hai mắt ra.
Bên trong quán cà phê là một mảnh hỗn độn, bàn ghế ngã nghiêng ngã ngửa, quầy nước cũng bể nát bét.
Mấy vị nhân viên làm việc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản như gặp quỷ, mặt đầy hốt hoảng.
Vết máu nơi khóe miệng Lý Hàm Phong đã đông đặc, sắc mặt trắng bệch, đang ngồi ở một bên.
Diệp Oản Oản dùng sức day day huyệt thái dương một cái, một thân toàn mùi rượu.
"Cô là ma quỷ sao?"
Thấy Diệp Oản Oản tỉnh lại, Lý Hàm Phong mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Ma quỷ..." Diệp Oản Oản mộng bức rồi! Nàng đã làm cái gì?
Ký ức sau cùng nàng còn nhớ, là uống một ly rượu Cocktail nồng độ cao. Phần sau đó, một chút nàng cũng không nhớ.
"Cô... Cô không biết đã xảy ra chuyện gì?" Một vị nhân viên trong đám mặt tràn đầy sợ hãi.
Diệp Oản Oản lắc đầu một cái. Làm sao nàng biết được có chuyện gì xảy ra?
"Cô... Tự cô nhìn một chút đi! Mới vừa rồi tôi có dùng điện thoại quay lại! Cô đừng có tìm cách chống chế, đồ vật bị phá hư, cũng phải bồi thường!" Nhân viên phục vụ đem điện thoại di động đưa cho Diệp Oản Oản.
Nhìn thấy chính mình trong video trong điện thoại di động, con ngươi Diệp Oản Oản đột nhiên co rụt lại.
Chính mình con mịa nó... Là Popeye * sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc