"Đường Đường! Đường Đường, con không sao chứ? Hù ૮ɦếƭ bà ngoại rồi! Nếu như con có chuyện gì, bà ngoại biết làm sao bây giờ!" Nhi*p phu nhân bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, lo âu không dứt mà kiểm tra tình huống của Đường Đường.
Đường Đường vội vàng giải thích: "Bà ngoại, chuyện tình cũng không phải là như cô ta nói, mẹ cũng không hề làm chuyện gì tổn thương con!"
Nhi*p phu nhân nghe vậy, hơi nhíu mày, vẻ mặt tựa hồ có chút quấn quít. Bà không hề mở miệng, nhưng nhìn thần sắc, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Đường Đường.
Dù sao việc quản gia bị bẻ gãy tay cũng không làm giả được, hơn nữa từ trong hình ảnh theo dõi, cũng đúng là Diệp Oản Oản ૮ưỡɳɠ éρ đem người mang đi...
Chuyện này... Thực sự là làm bừa quá rồi!
Một bên "Nhi*p Vô Ưu" thấy vậy, làm ra vẻ mặt cực kỳ bi thương, "Mẹ, mẹ nhìn Đường Đường xem, xưng hô với con xa lạ như vậy, lại gọi một nữ nhân ngoài đường không có chút quan hệ nào là mẹ!"
Quản gia lập tức đúng lúc lên tiếng: "Bạch Phong đả thương tôi, ૮ưỡɳɠ éρ tiểu thiếu gia mang đi là sự thật! Tất cả hộ vệ ở đây đều có thể làm chứng. Vô luận là cô ta mê hoặc tiểu thiếu gia như thế nào, đều không cách nào thay đổi được sự thật! Nếu không phải là chúng ta kịp thời chạy tới, khó có thể tưởng tượng sau khi tiểu thiếu gia bị bắt cóc sẽ xảy ra chuyện gì!"
Quản gia vừa nói vừa nháy mắt cho mấy gã hộ vệ ở bên cạnh. Trong đám người có tầm hai ba người cũng đi ra nói hùa theo, chứng minh lời của hắn.
"Tiểu Phong, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nhi*p phu nhân đối với cô gái này mới gặp mà như đã quen từ lâu. Cho dù biết rõ nàng là Không Sợ Minh Chủ, cũng vẫn như cũ có ấn tượng không tệ đối với nàng.
Nhưng một khi vấn đề liên quan đến Đường Đường, lại là hai chuyện không giống nhau.
Đường Đường làm sao có thể chịu được việc mẹ bị truy hỏi, bị oan uổng? Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, một “tiểu thần hộ vệ” đã đứng chắn ở trước người Diệp Oản Oản, "Bà ngoại, là bởi vì Phùng quản gia bất kính với con, cho nên mẹ mới xuất thủ bảo vệ con. Mẹ dẫn con đi ra ngoài cũng là vì chính con yêu cầu. Chuyện này không hề liên quan gì tới mẹ!"
Diệp Oản Oản nhìn cậu bé dùng thân thể nhỏ nhắn chặn ở trước mặt để bảo vệ nàng. Mặc dù giờ phút này đứng ở trước mặt cha mẹ ruột cũng không thể nhận nhau, còn bị hiểu lầm và trách móc, trong lòng vẫn như cũ tràn đầy sự ấm áp và cảm động.
"Nhi*p Vô Ưu" mặt đầy ủy khuất nhìn về phía Nhi*p phu nhân cùng Nhi*p gia chủ, "Cha, mẹ, Đường Đường đã hoàn toàn bị nữ nhân này tẩy não!"
"Nhi*p Vô Ưu" không kịp đợi cho Diệp Oản Oản nói gì, đã gán cho nàng tội danh “tẩy não Đường Đường”. Như vậy mặc kệ Đường Đường có đứng ra nói đỡ cho Diệp Oản Oản như thế nào cũng đều vô dụng, ngược lại càng nói càng đen.
"Nhi*p Vô Ưu" tiếp tục mở miệng nói, "Cha, mẹ, gần đây bởi vì Độc Lập Châu không yên ổn, cho nên con mới bảo quản gia chăm sóc kỹ Đường Đường, không nên để cho nó chạy loạn. Chuyện này ba mẹ cũng biết rồi, quản gia chẳng qua là chỉ tận chức tận trách thi hành mệnh lệnh mà thôi.
Nhưng mà, con ả Bạch Phong này thì sao? Đã biết rõ còn tự tiện mang Đường Đường đi ra ngoài! Cô ta có tâm tư rắn độc gì, còn cần con nói sao?"
Thấy Nhi*p phu nhân yên lặng không nói, Nhi*p Linh Lung ung dung thản nhiên hướng về "Nhi*p Vô Ưu" nhìn một cái, vì vậy, "Nhi*p Vô Ưu" không ngừng cố gắng mà lại châm thêm một cây đuốc, "Mẹ, ả ta chính là Bạch Phong, là Minh chủ Không Sợ Minh! Không Sợ Minh là địa phương nào? Bạch Phong lại là nhân vật nào? Là ác đồ nổi danh Độc Lập Châu! Thứ người như vậy, làm sao mẹ có thể tin tưởng lời của ả ta! Nàng rõ ràng chính là có âm mưu sẵn, muốn bắt cóc Đường Đường!
Nếu như là Đường Đường có chuyện gì xảy ra, mẹ nói con biết sống thế nào? Con thật vất vả mới có thể trở về, thật vất vả mới có thể trở về bên cạnh các người và Đường Đường! Con không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương con trai của con! Cha, mẹ, lần này tuyệt đối không thể bỏ qua nữ nhân này!"
Nghe được "Nhi*p Vô Ưu" này lòng đầy căm phẫn nói vậy, thần sắc Nhi*p phu nhân rốt cuộc cũng dao động. Thần sắc Nhi*p gia chủ lại lãnh túc dị thường.
Ánh mắt của ông đầy xa lánh nhìn Diệp Oản Oản một cái, ngay sau đó đi tới trước mặt "Nhi*p Vô Ưu". Thời điểm nhìn con gái, sắc mặt lãnh túc lập tức trở nên nhu hòa xuống, "Vô Ưu ngoan nào, những chuyện này không cần con bận tâm, cha sẽ giúp con làm chủ!"
"Cha..." "Nhi*p Vô Ưu" mặt đầy vẻ cảm động.
Nhi*p Vô Danh nghe không nổi nữa, liền nhảy ra, "Con mẹ nó! Nhi*p Vô Ưu ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì đó! Cái gì mà rắn độc, cái gì mà không có lòng tốt, cái gì mà bắt cóc! Ý của ngươi là ta ác độc, ta không có lòng tốt, ta muốn bắt cóc cháu ngoại của ta có đúng không?"
"Nhi*p Vô Ưu" giống như bị kinh sợ, ủy khuất không thôi mà rụt cổ một cái, "Ca ca, anh làm sao lại nghĩ như vậy, em không có nói anh..."
Nhi*p Vô Danh nổi giận đùng đùng nói, "Ngươi không có nói ta? Vậy ngươi không biết Bạch Phong là người thân của ta sao? Ngươi nghi ngờ cô ấy, đó chính là nghi ngờ ta! Ngươi cho ta là người ૮ɦếƭ rồi sao?"
Diệp Oản Oản nhìn Nhi*p Vô Danh bộ dáng kích động nhảy ra vì mình nói chuyện, cảm giác thật sự phức tạp.
Mới đầu, nàng vốn đối với sự thật cái con hàng Nhi*p Vô Danh này lại là anh ruột của mình, thật sự có điểm khó mà tiếp nhận. Bất quá... Người anh trai này... Quả thật đối xử với mình rất tốt!!
Mặc dù phương thức làm việc của anh ta... Thật sự là... Quá kích động!
Thực sự là... nói khó nghe, chính là một gã đồng đội óc heo…
Nguyên bản Diệp Oản Oản còn nghĩ, nếu như nói cho Nhi*p Vô Danh biết thân phận của mình, Nhi*p Vô Danh nhất định sẽ tin tưởng nàng.
Nhưng bây giờ, nàng vô cùng vui mừng vì chính mình đã không nói.
Anh chàng này giá trị vũ lực rất mạnh, nhưng tính cách lại quá bồng bột kích động.
Trông cậy vào anh ta trợ công... Quả thật là chuyện không thể nào!
Không xảy ra chuyện gì xấu cũng đã rất không tệ rồi…
Quả nhiên, con hàng Nhi*p Vô Danh này vừa tuôn ra một tràng không có chút lý lẽ nào, Nhi*p gia chủ liền tặng cho hắn một cái tát vỗ vào trên ót. Nhi*p gia chủ nhất thời càng tức giận hơn, "Tiểu tử thúi! Ngươi là đang gầm to hống lớn cùng ai đó? Đang hung hăng với ai đó! Vô Ưu là em gái ruột của ngươi! Ngươi điên rồi sao? Ngươi có giỏi thì hung hăng thêm một cái cho ta xem!"
Nhi*p Vô Danh ôm đầu, giận đến giậm chân: "Mẹ nó! Con làm gì có hung hăng? Không phải là con chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi sao! Sao cha lại có thể thiên vị như vậy? Con rốt cục có phải là ruột thịt của cha hay không?"
"Tiểu tử thúi! Ngươi câm miệng lại cho ta! Lúc về ta sẽ tính sổ với ngươi! Cả ngày lẫn đêm ở bên ngoài không làm chính sự, giao du với những loại người nào, tự nhìn đi!?"
Nhi*p gia chủ không tiếp tục xử lý con trai ngu xuẩn nhà mình, ánh mắt thản nhiên hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại, "Bạch Minh chủ, nghe đại danh đã lâu! Nhi*p gia và Không Sợ Minh luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, nhưng cũng không có nghĩa là Nhi*p gia sợ phiền phức! Chuyện hôm nay, Bạch Minh chủ sợ là phải cho Nhi*p một câu trả lời, nếu không sợ rằng không thể cứ như vậy rời đi!"
Nhi*p gia chủ vừa dứt tiếng, bọn hộ vệ nhất thời tiến lên một bước, nguyên một đám người đem nàng vây quanh.
Thời khắc này thần sắc Diệp Oản Oản có chút bừng tỉnh, bên tai vẫn là lời mà Nhi*p gia chủ vừa nói để bảo vệ Nhi*p Vô Ưu kia…
Nhìn ra được, Nhi*p phu nhân và Nhi*p gia chủ thực sự vô cùng thương yêu Nhi*p Vô Ưu đứa con gái này.
Vốn nàng vẫn bị những mảnh vụn ký ức kia lừa gạt, vẫn cho là cha mẹ của mình đã ૮ɦếƭ rồi. Không nghĩ tới, bọn họ còn ở nhân thế, hơn nữa lại còn thương yêu nàng như vậy...
Chỉ tiếc, với tình huống bây giờ, nàng lại không cách nào nhận nhau cùng bọn họ, còn phải đối mặt với cảnh giương cung bạt kiếm như giờ phút này.
Hết thảy các thứ này, đều là bởi vì... Nhi*p Linh Lung!
Đứa con gái nuôi này Nhi*p gia, nữ nhân ban đầu tự tay nàng cứu về này…
Không nghĩ tới, đúng là nuôi hổ gây họa!!