Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 812

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau khi rời khỏi Nhi*p gia, Diệp Oản Oản mang theo Đường Đường đi đến một tiệm bánh Gato tự chọn lớn nhất, cao cấp nhất ở Độc Lập Châu.
Diệp Oản Oản vừa mới đi qua, ông chủ liền hết sức sợ sệt, tự mình đến đón tiếp. Sau khi biết được Diệp Oản Oản muốn đích thân làm bánh ngọt, lập tức sắp xếp người chuẩn bị xong hết thảy đồ dùng và nguyên liệu.
Thời điểm Diệp Oản Oản vừa mới đề nghị, cậu bé dường như còn có chút không mấy tình nguyện. Bất quá, đến khi hai người cùng nhau làm bánh ngọt, có thể nhìn ra được cậu bé vẫn là đặc biệt vui vẻ.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm bộ dáng vui vẻ của Đường Đường, đáy lòng khó tránh khỏi sẽ có tâm tình hơi khác thường.
Từ thời cơ trước mắt mà xem, nàng vẫn không thể nói ra chân tướng cho Đường Đường. Cho nên bây giờ đối với Đường Đường mà nói, Nhi*p Vô Ưu giả đó mới là mẹ ruột của nhóc...
"Mẹ, mẹ! Đường Đường đã làm xong!"
Âm thanh của Đường Đường làm cho Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy chiếc bánh ngọt cậu bé tự tay làm đã xong, bên hông được dùng một lớp kem để nặn ra những đóa hoa xinh đẹp, ở giữa được trang trí một trái tim thật lớn.
"Thật là đẹp, Đường Đường thật là lợi hại!" Diệp Oản Oản lập tức khích lệ nói.
Cậu bé xấu hổ mấp máy môi, ngay sau đó bưng chiếc bánh ngọt nhỏ đó lên, đưa tới trước mặt của Diệp Oản Oản, "Mẹ... Tặng cho mẹ!"
Thần sắc Diệp Oản Oản ngẩn ra: "Tặng cho mẹ? Không phải là làm cho người mẹ kia của con sao?"
Ánh mắt sáng ngời của Đường Đường nhìn nàng chằm chằm, thần sắc vô cùng nghiêm túc mở miệng nói: "Nhưng mà, Đường Đường muốn tặng cho mẹ! Đây là lần đầu tiên Đường Đường làm bánh ngọt, Đường Đường muốn tặng cho mẹ cơ!"
Người “mẹ” trong miệng Đường Đường, là nàng...
Bởi vì lần đầu tiên làm là quan trọng nhất, cho nên, muốn tặng cho nàng.
Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Diệp Oản Oản, nàng khom người đem cậu bé ôm vào trong иgự¢, "Cảm... Cảm ơn Đường Đường!"
Cảm ơn bảo bối của mẹ...
Đây là món quà sinh nhật trân quý nhất mà mẹ nhận được…
"Mẹ có thích không?"
"Thích! Dĩ nhiên là thích!"
"Vậy thì mẹ, chúng ta cùng nhau ăn hết đi!"
"Được!"
Hai mẹ con cùng nhau ăn chiếc bánh ngọt nhỏ đó, sau đó lại làm một cái khác.
Mà một cái bánh này, cậu bé chẳng qua chỉ dùng kem quẹt quẹt vài chiếc hoa và lá cây, cũng không trang trí thành hình trái tim ở chính giữa như trước đó.
Sau khi đem bánh kem bỏ vào trong hộp, tâm tình cậu bé lập tức trầm xuống, "Mẹ... Mẹ muốn đưa con về nhà sao?"
Diệp Oản Oản nhìn đồng hồ, "Vẫn còn sớm mà, mẹ dẫn con đi ăn cơm tối, có được hay không?"
Cậu bé lập tức gật đầu một cái, "Được!"
Vì vậy, Diệp Oản Oản dắt Đường Đường, [truyen]full[.]vn, xách bánh ngọt, rời khỏi tiệm bánh Gato.
Kết quả, mới vừa ra khỏi cửa, Diệp Oản Oản liền phát hiện ra phía trước người đông nghìn nghịt, đông đến mức giọt nước chảy không lọt.
"Trước mặt có chuyện gì vậy?" Diệp Oản Oản lầu bầu.
Một bên, trong đám người chen lấn có người mở miệng nói, "Trước mặt có đại hạ giá ngày đầu tiên khai trương “Phố Thức Ăn Ngon” của Thẩm gia, tất cả mọi thứ đều được miễn phí..."
Ặc, khai trương Phố Thức Ăn Ngon của Thẩm gia…
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, tất cả mọi thứ đều được ăn miễn phí, quả nhiên là tác phong của Thẩm gia.
"Mẹ..." Đám người có chút chật chội, Đường Đường khẩn trương siết chặt vạt áo của Diệp Oản Oản, "Mẹ theo sát Đường Đường, cẩn thận bị lạc."
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, nắm lấy tay nhỏ của Đường Đường, "Mẹ sẽ không lạc mất đâu!"
Trong con ngươi của cậu nhóc tràn đầy sự vui vẻ, mấp máy môi, nơi gò má béo mập lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, "Vâng..."
Muốn... luôn luôn đi bên mẹ…
Thấy phía trước náo nhiệt như vậy, lại là “Phố Thức Ăn Ngon” dưới cờ của đại tài phiệt như Thẩm gia, hẳn là cũng không tệ lắm! Vì vậy Diệp Oản Oản liền dẫn Đường Đường chen vào, tham gia náo nhiệt.
Trên phố thức ăn ngon giăng đèn kết hoa, trang sức lấp lánh kim quang, đủ loại đồ ăn vặt tinh tế làm cho người ta hoa mắt, thèm nhỏ dãi. Hơn nữa toàn bộ đều miễn phí, hấp dẫn lượng lớn khách hàng, cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Oản Oản không hiểu sao bỗng nhớ lại cảnh tượng khi còn ở Hoa quốc, nàng và Tư Dạ Hàn dẫn theo Đường Đường, một nhà ba người cùng nhau đi dạo công viên…
Diệp Oản Oản thu hồi lại dòng suy nghĩ, "Bảo bối, muốn ăn cái gì?"
Đường Đường nhìn chung quanh, rõ ràng đã bị hoa mắt.
Vì vậy Diệp Oản Oản vung tay lên, "Chúng ta mỗi loại đều nếm thử một chút đi!"
Diệp Oản Oản vừa đi vừa mua, mua mực viên, xiên nướng, kem lạnh... Đủ loại đồ ăn vặt, tất cả đều được nàng đầy hào hứng nhét vào tay của cậu bé.
Hai mẹ con đang vừa đi dạo vừa ăn, trước mặt đột nhiên có một người như gió lốc vọt tới trước gót chân của nàng, "Ha ha! Mỹ nhân! Lại gặp mặt rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn người tới, hơi nhíu mày, "Thẩm công tử..."
"Không sai, không sai, mỹ nhân còn nhớ đến tôi, thật là vô cùng vinh hạnh! Cô nhìn xem ngày tốt cảnh đẹp như hôm nay, mỹ nhân đi một mình chẳng phải là tẻ nhạt sao? Không bằng để tại hạ giả vờ đi cùng với mỹ nhân..." Thẩm Thiên Trần đang hưng phấn bắt chuyện, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt sắc bén như lưỡi đao bắn thẳng về phía hắn.
Vì vậy, Thẩm Thiên Trần lúc này mới đem tầm mắt nhìn xuống phía dưới, bên cạnh Diệp Oản Oản. Ngay sau đó liền đối diện với một con ngươi đen lay láy, sáng ngời đầy băng lãnh.
"Xin lỗi, mẹ không phải đi một mình." Cậu bé nắm tay mẹ, ngửa đầu lên nhìn chăm chú gã đàn ông trước mặt, đầy nghiêm túc mở miệng.
"Ặc... Ngươi... Ngươi là..." Thẩm Thiên Trần mặt đầy kinh ngạc, nhìn chăm chú tiểu nãi oa trước mặt vừa gọi Diệp Oản Oản là "Mẹ".
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, xoa xoa cậu nhóc đang xù lông lên, mở miệng nói: "Cậu bé là con trai tôi!"
Cậu nhóc nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời ngẩn ra, ngay sau đó nơi đáy mắt toát ra ánh sáng lấp lánh.
"Cái...Cái gì!! Cô... Cô đều đã có con trai?" Thẩm Thiên Trần nhất thời mặt đầy vẻ khi*p sợ.
Diệp Oản Oản suy nghĩ, vừa vặn dùng Đường Đường để gạt bỏ đi sự nhung nhớ của gã Thẩm Thiên Trần này, ngược lại cũng thật là không tệ!
Vì vậy nàng mở miệng nói, "Đúng vậy, làm sao, có vấn đề gì sao?"
Thẩm Thiên Trần mặt đầy vẻ kính mến đáp, "Một cô gái xinh đẹp và có trí tuệ, trí tuệ lại đi cùng vũ lực, vũ lực lại đi cùng sự tàn bạo cay độc giống như Bạch Minh chủ! Đừng nói có một đứa con trai, coi như là có 18 đứa con trai, vậy cũng là chuyện đương nhiên! Mỹ nhân, xin yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không ngại!"
Diệp Oản Oản: "..."
Cái gì mà 18 đứa con trai! Nói chuyện cũng không nên dọa người như vậy được không? Một đứa thôi đã khiến nàng rất khi*p sợ rồi!
Một bên, Đường Đường nghe nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại trầm xuống. Cậu bé nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần, biểu cảm lại càng thêm khó coi.
"Mỹ nhân, tất cả mọi thứ nơi này, các người tùy tiện ăn!" Thẩm Thiên Trần tỏ vẻ giàu nứt đố đổ vách.
Diệp Oản Oản: "Không phải vốn đã là tùy tiện ăn miễn phí hay sao...?"
"A! Đúng vậy! Nhưng mỹ nhân à, đãi ngộ của cô không giống nhau. Thẩm mỗ tôi hôm nay tự mình đi theo!" Thẩm Thiên Trần mở miệng nói.
Diệp Oản Oản có chút cạn lời: "..." Cũng không cần, có được không?
Bất đắc dĩ, Thẩm Thiên Trần người này không phải là dễ đuổi như vậy, toàn bộ hành trình phía sau đều đi theo nàng và Đường Đường, thái độ cực kỳ ân cần.
Diệp Oản Oản muốn đuổi người cũng đều không có cách nào. Dù sao, cả con đường này đều là của nhà hắn...
"Mẹ..." Đường Đường vẫn luôn một mực cảnh giác nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Trần ở bên cạnh, lặng lẽ kéo kéo cánh tay của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản cúi đầu, thấp giọng hỏi, "Sao vậy, bảo bối?"
Đường Đường do dự hồi lâu, sau đó sắc mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Mẹ, mẹ không nên thích người này!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc