Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 784

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng ở ngoài phòng, mặt đầy mộng bức. Cái gã Bắc Đẩu này... Mới vừa rồi rốt cuộc nói gì vậy?
"Phong tỷ!"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Oản Oản, thành khẩn nói: "Phong tỷ, đây cũng không phải là đệ trách tỷ đâu... Tỷ nói tỷ rõ ràng đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú, tỷ làm sao lại không nói sớm cho đệ chứ! Coi như tỷ phát hiện bí mật của hai người bọn họ, tỷ có thể lừa gạt lão Thất, nhưng tỷ cũng không cần lừa gạt đệ mà! Miệng của đệ tỷ còn không biết sao, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói lung tung..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Phong tỷ, lần sau phải để ý một chút. Kỷ Hoàng và Tu La Chủ người ta bên nhau ân âи áι ái, thời điểm hôn nhau đến nóng bỏng nồng nàn rồi, tỷ phải tránh xa xa một chút. Chuyện không liên quan đến tỷ, đừng làm kỳ đà cản mũi người ta." Bắc Đẩu không ngừng lải nhải trong miệng.
"Lão Thất, miệng cậu quá không kín đáo. Những chuyện này, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, chúng ta biết là được..." Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Thất Tinh dặn dò.
Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục mở miệng, "Két" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm là nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi từ bên trong phòng ngủ đi ra, chợt, Tu La Chủ cũng theo đó rời khỏi phòng.
"Nhanh như vậy?"
Thấy hai người xuất hiện, Bắc Đẩu hơi sững sờ.
"Hi, đừng khách khí mà, cứ tùy tiện chơi, coi như nhà mình..." Bắc Đẩu luôn miệng cười nói, trong lòng cho rằng, có thể là hai vị lão gia này cảm thấy không tiện lắm…
"Chơi thật đã." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.
"Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng ngài nói đã là được rồi, thời gian dài ngắn không quan trọng. Quan trọng chính là vui vẻ, chơi vui vẻ mới quan trọng!" Dứt lời, Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh: "Lão Thất, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"
Thần sắc Thất Tinh có chút lúng túng, răng môi hé mở, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không thể nói ra.
"Bạch Minh chủ, tối nay trò chuyện với nhau thật vui, chờ có thêm chút thời gian, ban đêm tôi lại tới thăm." Tu La Chủ hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cắn răng, ngậm miệng không nói gì.
Tu La Chủ nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Kỷ Tu Nhiễm, chợt nhanh chân rời khỏi nhà ma.
"Tu La Chủ thường tới nha, cứ xem như đây là nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, ngàn vạn lần không nên khách khí!" Thất Tinh chạy tới trước cửa, nhìn theo bóng lưng Tu La Chủ rời xa, luôn miệng hô.
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó!!
"Hai vị, tôi muốn trò chuyện riêng cùng Phong tỷ của các cậu một chút." Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.
"Hả?" Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Kỷ Hoàng, tôi và lão Thất tìm một vài người có giá trị nhan sắc không tệ, t r u y e n f u l l v n muốn giúp Phong tỷ giải trừ tác dụng phụ của loại Cổ độc kia. Chi bằng chờ Phong tỷ giải độc xong lại nói chuyện, thế nào?"
Diệp Oản Oản: "Tôi con mịa nó có phải là đã nói với cậu là không cần rồi hay không?"
Dưới tình huống Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng buông lời chửi tục.
"Ặc... Được rồi... Phong tỷ, vậy... vậy đợi khi nào tỷ có hứng thú lại nói tiếp. Tỷ và Kỷ Hoàng trò chuyện trước đi, đệ và lão Thất đi trước!"
Bắc Đẩu nói xong, dẫn theo bọn đàn ông, đầu không ngoảnh lại, rời khỏi nhà ma.
"Xin lỗi... Đã quấy rầy."
Thất Tinh hướng Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm áy náy mở miệng, sau đó cũng đi theo sau lưng Bắc Đẩu rời đi.
...
Vào giờ phút này, bên trong biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ còn lại có Kỷ Tu Nhiễm và Diệp Oản Oản hai người.
Diệp Oản Oản thấy mặt Kỷ Hoàng có vẻ không việc gì. Lúc này ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chính mình đây coi như là vừa bị bắt gian tại trận sao?
Làm sao có cảm giác quái lạ chỗ nào.
"Tiểu Phong."
Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói: "Pha một bình trà đi."
"Pha trà? Ơ..."
Diệp Oản Oản xoay người đi về phía phòng khách, chỉ chốc lát sau, ngồi ở chỗ pha trà, giúp Kỷ Tu Nhiễm châm một ly trà.
Sau đó không lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem ly nước trà uống một hơi cạn sạch.
"Hơn nửa đêm... Uống trà làm gì?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, có chút không hiểu.
"Hạ hỏa." Kỷ Tu Nhiễm cười nhạt.
Diệp Oản Oản: "..." Chúng ta có thể đừng cười nữa được không? Nổi giận cũng được mà, cười như vậy tôi thấy sợ đấy…
"Tu Nhiễm, anh nghe tôi giải thích một chút, chuyện ngày hôm nay, không phải là như anh nghĩ, Tu La Chủ là tới... là tới... Đúng rồi, là tới tìm tôi nói chuyện hợp tác!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ đầy ngay thẳng mở miệng nói.
Nhưng mà, Kỷ Tu Nhiễm căn bản cũng không tiếp lời, cười nhạt nói: "Tôi cùng với một vị huấn luyện viên của học viện Xích Diễm có chút ân tình. Trước đó vài ngày cũng đã cùng chào hỏi, em có thể đến học viện Xích Diễm."
"Đi đến học viện Xích Diễm?"
Nghe câu này của Kỷ Tu Nhiễm, Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Ủa, không phải là sắp nói về chuyện giữa mình và Tu La Chủ sao, làm sao lại đột ngột lôi ra học viện Xích Diễm...
Còn nữa, đang êm đang đẹp, Kỷ Tu Nhiễm bảo mình đi học viện Xích Diễm làm cái gì, làm huấn luyện viên sao?
"Tu Nhiễm, tôi đi học viện Xích Diễm để làm cái gì..." Diệp Oản Oản không hiểu.
"Đi cho biết." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Tuy nói, mình đích xác là có dự định muốn đi học viện Xích Diễm…
Vị lão viện trưởng kia, nếu như nguyện ý trợ giúp mình, có lẽ, nàng có khả năng có thể khôi phục lại ký ức.
Chỉ bất quá, mình dù sao cũng là Minh chủ Không Sợ Minh. Với bối cảnh của học viện Xích Diễm, căn bản là không có khả năng sẽ chào đón Không Sợ Minh, đừng nói chi là vị lão viện trưởng kia sẽ đồng ý xuất thủ tương trợ.
"Đây là thư tiến cử, sau khi đến học viện Xích Diễm, đem thư tiến cử của tôi lấy ra là được rồi." Kỷ Tu Nhiễm nói xong, không biết từ chỗ nào lấy ra một phong thư, đưa cho Diệp Oản Oản.
"Được rồi..." Diệp Oản Oản nhận lấy phong thư.
Tuy nói không biết cái gã Kỷ Tu Nhiễm này rốt cuộc có ý gì, nhưng học viện Xích Diễm, mình đích xác là phải đi. Đang rầu không đi được đây! Kỷ Tu Nhiễm cũng quá tốt đi mà!
"Tôi lấy danh nghĩa gì đi học viện Xích Diễm?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
"Học viên mới." Kỷ Tu Nhiễm trả lời.
Diệp Oản Oản: "..." Lại đi làm học sinh? Nàng đã chán nản bầu không khí học đường rồi có được hay không! Không bao giờ muốn đến trường học nữa! Trừ phi là đi làm giáo viên!
"Tu Nhiễm, anh để cho Không Sợ Minh Chủ, đến học viện Xích Diễm làm học viên?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm: "Tôi thì cũng không sao, nhưng mà... Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, sợ rằng đều sẽ không chấp nhận. Không bằng, anh cho tôi đi làm huấn luyện viên hay giáo viên gì gì đó..."
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái: "Huấn luyện viên của học viện Xích Diễm, đều là từ học viên thăng cấp lên. Đừng nói chi là em, dù cho là tôi, muốn đến tam đại học viện làm huấn luyện viên, cũng hết sức khó khăn. Hơn nữa, em không cần lấy thân phận của Minh chủ Không Sợ Minh để đi, đổi một thân phận khác là được rồi."
"Diệp Oản Oản..." Lại đổi thân phận...
"Hic, tôi chợt nhớ ra, công việc của Không Sợ Minh gần đây hơi bận rộn!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
"Ồ?" Kỷ Tu Nhiễm có thâm ý khác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Đã như vậy, vậy chi bằng tôi và em trò chuyện một chút về chuyện giữa em và Tu La Chủ, như thế nào?"
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt lời, Diệp Oản Oản lại bỗng nhiên cười một tiếng: "Tu Nhiễm... Thật ra thì tôi sớm đã muốn đến học viện Xích Diễm một lần cho biết... Tôi nhất định sẽ đi!"
"Ừm." Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm.
Diệp Oản Oản: "..." Kỷ Tu Nhiễm, xem như anh ác!
"Đêm đã khuya, vậy không quấy rầy nữa, nhớ nghỉ ngơi sớm." Kỷ Tu Nhiễm không nhanh không chậm đứng dậy, sau khi cáo biệt cùng với Diệp Oản Oản xong mới xoay người rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc