Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 781

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Ngay vào lúc này, một cái bóng màu đen từ phía sau tủ bếp đi ra.
Diệp Oản Oản đảo tròng mắt một vòng, vội vã mở miệng nói, "Beerus, ngươi làm sao lại nghịch ngợm như vậy!"
Diệp Oản Oản quả quyết đẩy lựu đạn sang trên người của Beerus.
Thời điểm Beerus đi ngang qua chiếc tủ, tựa hồ là đã phát hiện gì đó, đột nhiên hoài nghi ngừng lại trước mặt chiếc tủ, ngửi ngửi một cái, còn phát ra tiếng “rừ rừ” đầy cảnh giác.
Mẹ nó! Đừng hủy đi tiền đồ của ta như vậy mà, Tiểu Hắc!
Diệp Oản Oản vội vàng vỗ bên cạnh chiếc ghế sa lon một cái, ra lệnh, "Beerus, qua đây!"
"Rống —— "
Báo đen sau khi do dự một chút giữa Diệp Oản Oản và chiếc tủ, sau đó đầy quả quyết hướng về Diệp Oản Oản đi tới.
Báo đen bén nhạy nhảy nhẹ một cái, nhảy tới trên ghế sa lon, sau đó thuần thục đem đầu lớn đặt ở trên chân của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản trấn an gãi gãi cằm báo đen. Thân thể chú báo đen thả lỏng đầy hưởng thụ, hoàn toàn đem chiếc tủ quên ở sau ót.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật...!!
Thấy Kỷ Tu Nhiễm cũng không chú ý đến chiếc tủ kia, Diệp Oản Oản cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Ha ha, đã trễ thế này, tôi liền không giữ anh lại lâu nữa, nhìn trời dường như muốn mưa, anh vẫn là nên đi sớm một chút đi."
Kỷ Tu Nhiễm nâng ly trà lên, "Không gấp!"
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Cái gì mà không gấp chứ! Nàng rất gấp đấy, có được hay không?
Ai biết vị đại lão trong ngăn tủ kia còn có thể nhẫn được bao lâu!
"Tiểu Phong, tôi biết em thích chơi đùa, thích trai đẹp. Bất quá, ai cũng được, chỉ có Tu La Chủ là không được, biết chưa?" Kỷ Tu Nhiễm ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, chỉ bất quá ngoài ý cười chúm chím nơi đáy mắt lại là sự nghiêm khắc chưa bao giờ có.
"Hiểu rồi, hiểu rồi! Tôi đối với Tu La Chủ thật sự là hoàn toàn không hề có bất kỳ ý tưởng gì cả! Người kia âm trầm, ngày ngày đều nghiêm mặt, dọa ૮ɦếƭ người ta. Dáng dấp có dễ nhìn đi nữa tôi cũng không có khả năng coi trọng, có được không?"
Diệp Oản Oản chỉ muốn Kỷ Tu Nhiễm đi cho mau, hắn nói cái gì đều liên tục phụ họa. Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng cả!
Chẳng qua là... nếu như vậy sợ là sẽ đem “người nào đó” đắc tội thảm rồi…
Diệp Oản Oản lần đầu tiên cảm giác được kiếp sống vuốt lông của mình gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.
Bộ lông này…sợ là nàng vuốt không xong rồi.
"Ánh mắt của tôi rất tinh, chỉ thích người ôn nhu lại hay cười ~" Dưới tình huống bi thảm này, Diệp Oản Oản chỉ có thể trước tiên vuốt lông vị này cho xong chuyện đã.
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, khẽ cười một tiếng.
Nụ cười kia...
Lại nói... Kỷ Tu Nhiễm cười lên, lực sát thương thật sự quá lớn...
Diệp Oản Oản phục hồi lại tinh thần, dùng sức vỗ ót của mình một cái. Giờ đã đến lúc nào rồi, lại còn có tâm trí đi ngắm trai cơ đấy!
Bất quá, cũng may, Kỷ Tu Nhiễm cuối cùng cũng tin tưởng nàng.
"Trễ lắm rồi, em sớm nghỉ ngơi một chút."
"Vâng vâng vâng, anh cũng vậy!" Diệp Oản Oản chợt thở phào nhẹ nhõm. Không hề chú ý tới, ánh mắt của Kỷ Tu Nhiễm như có như không hướng về phía chiếc tủ cổ xưa nọ nhìn một cái.
"Tôi tiễn anh!" Diệp Oản Oản liên tục không ngừng muốn tiễn khách.
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản đứng dậy muốn đem Kỷ Tu Nhiễm đưa đi, đột nhiên, nơi cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân nhốn nháo.
Sau đó chính là tiếng lanh lảnh của Bắc Đẩu, "Phong tỷ! Phong tỷ! Tỷ đã ngủ chưa?"
Bắc Đẩu!!!
Cái tên khỉ khô này!!
Nghe tiếng bước chân, trừ Bắc Đẩu ra, thật giống như cũng không thiếu người.
Sao lại đông như vậy? Lúc này đang là giữa đêm đấy! Sao lại náo động như vậy?
"Không được! Không thể bị đám người Bắc Đẩu bọn họ nhìn thấy anh!" Diệp Oản Oản quả thật là đã sắp muốn điên rồi.
Bết bát nhất là, khóa cửa mới vừa rồi đã bị Kỷ Tu Nhiễm làm hư, cửa chính chỉ khép hờ, tiếng bước chân của Bắc Đẩu càng ngày càng gần, cửa chính đã bị người ta chậm rãi đẩy ra.
Mà trong toàn bộ phòng khách, có thể giấu người, chỉ có một chỗ...
Nếu như bị đám người Bắc Đấu và Thất Tinh nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm ở chỗ này, nỗi oan nàng phải gánh lấy hẳn là có thể sánh cùng với thiên địa.
Hơn nữa quan hệ giữa nàng và Kỷ Hoàng không thể bị người ngoài biết được.
"Tôi tránh đi một chút vậy." Kỷ Tu Nhiễm mở miệng, ánh mắt dừng lại ở trên chiếc tủ lớn đó.
Mắt thấy Kỷ Tu Nhiễm kéo cửa tủ ra, Diệp Oản Oản hét lớn một tiếng, "Không nên ——!!!"
Cửa tủ lớn mở ra, con ngươi ôn nhu tựa như gió mát kia, đã cùng với con ngươi băng sương lạnh như gió rét ở bên trong nọ, ở cùng một chỗ…
Diệp Oản Oản gào thét bi thương một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Chuyện này... Quả thật là làm bậy rồi!
"Phong tỷ! Phong tỷ! Ồ? Cửa nhà của Phong tỷ làm sao lại hư rồi?"
Diệp Oản Oản che mặt nâng trán, chỉ có thể đem Kỷ Tu Nhiễm đẩy vào, sau đó giương mắt dòm hai vị đại lão bên trong, "Ủy khuất cho hai vị rồi, tôi lập tức đem người đuổi đi! Các anh... Các anh... Sống chung hòa bình nha!"
Cũng đừng nên đánh nhau ở bên trong nha...
Nàng rất muốn khóc...
Kỷ Tu Nhiễm hướng về nam nhân bên cạnh nhìn một cái, phong khinh vân đạm cười một tiếng, "Được."
Không hổ là Kỷ Tu Nhiễm mà! Lại có thể nhìn thấy một người đàn ông khác ở trong ngăn tủ mà còn có thể cười được! Một chút phản ứng khác thường cũng không có!
Nàng chọc phải rốt cuộc đều là dạng nhân vật đáng sợ gì vậy trời!
Về phần Tu La Chủ, ánh mắt như đao kiếm kia nhìn nàng một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Diệp Oản Oản vội vàng đóng cửa tủ lại.
Trong nháy mắt khi nàng đóng cửa tủ lại, Bắc Đấu và Thất Tinh đi vào.
Bắc Đẩu đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ở trên ghế sa lon, trực tiếp bưng ly trà mới vừa rồi Kỷ Hoàng uống lên, ực ực uống hai ngụm, không hề ý thức được chút nào việc ly trà này vẫn còn ấm, hay là mới vừa rồi có người đến.
"Phong tỷ, làm sao cánh cửa của tỷ lại hư rồi vậy? Không phải tối nay lúc tụi đệ đi tất cả vẫn còn êm đẹp sao? Bất quá không có việc gì, mấy chuyện như lắp cửa đệ rất am hiểu, có gì để đệ giúp tỷ sửa chữa! Tỷ cứ yên tâm, hãy tin tưởng đệ!" Nhân viên sửa cửa giàu kinh nghiệm Bắc Đẩu đắc ý mở miệng nói.
"Hai người các cậu, tại sao lại quay trở lại rồi hả?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm hai người, nghiến răng.
Bắc Đẩu nói: "Dĩ nhiên là có chuyện vô cùng khẩn cấp rồi!"
Diệp Oản Oản tựa cười nhưng không phải cười: "Ha ha, nếu như cậu không có chuyện gì lớn, tôi đánh ૮ɦếƭ cậu!"
"Chuyện liên quan đến tính mạng của Phong tỷ, làm sao lại không phải là chuyện lớn!" Bắc Đẩu vừa nói chuyện vừa vỗ tay một cái, "Tất cả vào đi!"
Nói xong, mười mấy người phần phật từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn theo một cái, tất cả đều là... trai đẹp tươi non mơn mởn.
Đủ loại phong cách và khí chất đều có, hơn nữa nhìn giá trị nhan sắc, so với mấy nhóm lần trước Bắc Đẩu vội vàng tìm tới kia còn tốt hơn gấp mấy lần.
Nhìn dáng dấp, lần này quả là hao phí không ít tinh lực, mới tìm ra được những người này.
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi xoa xoa mi tâm, "Lại nữa rồi! Không phải đã nói đừng khổ công đi làm những thứ này nữa sao? Huống chi chuyện lần này của tôi, cậu đi tìm người cũng vô ích!"
Bắc Đẩu nhất thời xít lại gần Diệp Oản Oản, mở miệng nói, "Làm sao lại vô dụng! Nghe nói thứ đồ chơi Cổ độc kia sẽ ảnh hưởng tới thân thể của tỷ, làm kích thích ra sắc tố hay bài tiết gì đó, khiến tỷ dễ dàng mất khống chế hơn. Tỷ nhìn hành vi gần đây của tỷ liền thấy đây đúng là sự thật! Đừng để tới lúc hết thời gian, Cổ độc của tỷ thì chưa được giải, mà mạng nhỏ lại đã bị mất trước rồi.
Phong tỷ, tỷ trước tiên cứ dùng tạm một chút đi, để tránh lỡ như tỷ không nhịn được lại đi tìm ૮ɦếƭ! Kỷ Hoàng và Tu La Chủ, chúng ta đừng nên nghĩ tới nữa, nha!"
Thất Tinh mặc dù không hề nói chuyện, nhưng đại khái cũng ngầm thừa nhận cách làm của Bắc Đẩu.
Vì vội vàng muốn dụ dỗ hai người rời đi, Diệp Oản Oản đầy nghiêm túc mở miệng, "Không phải đều đã nói trước là tôi rảnh rỗi quá đến phát chán hay sao! Ở trong lòng các cậu, Minh chủ của các cậu như tôi, chẳng lẽ sẽ bị mỹ sắc làm mụ mị đầu óc, là người không có chừng mực như vậy sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc