Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 774

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Vâng!"
Một người hộ vệ trong đó vâng mệnh, đem Hàng gia đại công tử và Tôn gia đại tiểu thư áp giải ra bên ngoài.
Nhìn thấy phương thức xử lý của Thẩm gia chủ, Diệp Oản Oản không khỏi chậc chậc cảm khái.
Cái Thẩm gia này, có thể có vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải là do tình cờ hay vận khí. Chỉ từ một chuyện này, liền có thể nhìn ra thủ đoạn của Thẩm gia chủ.
Lại không để cho Tôn gia tiểu thư cùng Hàng gia công tử tham gia yến hội Thẩm gia bị thương hay thậm chí còn là tử vong, cũng không để cho Không Sợ Minh Chủ mất mặt. Hai câu ba lời, liền hóa giải sự lúng túng của Thẩm gia coi như là chủ nhà…
"Tới đây, Bạch Minh chủ, trước đó không nhận ra cô tới, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút!" Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Oản Oản, ý cười đầy mặt, vỗ bả vai của Diệp Oản Oản một cái, dẫn theo Diệp Oản Oản hướng về khu khách quý đi tới.
"Bạch Minh chủ, mời uống trà!" Thẩm gia chủ tự mình châm cho Diệp Oản Oản một ly trà.
"Thẩm bá bá khách khí." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, nhận lấy nước trà Thẩm gia chủ đưa tới.
"Cha, con cũng uống." Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm gia đại công tử đã lẳng lặng tiến lại đây, hướng về phía Thẩm gia chủ nhõng nhẽo.
Nghe tiếng, Thẩm gia chủ lườm gã con trai ngốc của mình một cái: "Cút đi!"
"Con liền không cút! Con muốn uống trà!" Thẩm gia đại công tử đặt ௱ôЛƓ ngồi ở bên cạnh Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc hơi có chút lúng túng.
"Bạch Minh chủ chê cười rồi. Đứa con trai này của tôi, được nuông chiều từ bé." Thẩm gia chủ nói.
Diệp Oản Oản lắc đầu liên tục: "Thiên Trần tốt vô cùng."
...
Lúc này, phía dưới yến hội, một đôi mắt của Nhi*p Linh Lung, hướng về Diệp Oản Oản ngồi ở khu khách quý nhìn lại, hàn mang loé lên không ngừng.
Nữ nhân vốn không nên xuất hiện này... Nhất định phải biến mất!
Cách đó không xa, Nhi*p Vô Danh hướng về phía Kỷ Tu Nhiễm đang cùng đại lão của một số thế lực tán gẫu, nháy mắt.
"Các vị, xin lỗi, tôi có lẽ phải rời đi trước một chút." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng mở miệng, mặt lộ ra một nụ cười.
"Kỷ Hoàng đây là quá khách khí với chúng tôi rồi, xin ngài cứ tự nhiên." tr u y en fu ll v n Một lão già trong đám nói.
Chờ sau khi Kỷ Tu Nhiễm rời đi, một đám đại lão các thế lực không khỏi cảm thán. Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, tuổi còn trẻ liền có thành tựu lớn như vậy, thậm chí không hề có một tí phách lối nào, làm cho người ta như tắm gió xuân...
"Nhi*p huynh, sao vậy?"
Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh, có chút không hiểu.
"Cậu và cái gã Tu La Chủ đó... Rất quen thuộc?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: "Nhi*p huynh nếu có chuyện, không ngại nói thẳng."
"Cậu dẫn tôi tới, tôi có việc cần hỏi cái gã Tu La Chủ đó." Nhi*p Vô Danh nói.
"Được." Kỷ Tu Nhiễm cũng không nhiều lời, dẫn theo Nhi*p Vô Danh, tìm được Tu La Chủ đang ở một bên uống trà.
"Này!" Nhi*p Vô Danh làm bộ liền muốn đến gần Tu La Chủ.
Nhưng mà, vẫn chưa thể tiếp cận, đã bị Khương Viêm ngăn lại.
"Người nào?" Khương Viêm lạnh lùng nhìn Nhi*p Vô Danh.
"Ngươi cản ta?" Nhi*p Vô Danh nhìn chằm chằm Khương Viêm: "Lão tử cứ như vậy bị ngươi ngăn cản... Ta không có sĩ diện?"
Nhi*p Vô Danh dứt lời, cánh tay phải khẽ nhấc lên, trong nháy mắt đem Khương Viêm đẩy lui mười mấy bước.
Khương Viêm sau khi ổn định lại thân hình, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc khó tin. Người đàn ông trước mặt này, rốt cuộc có lai lịch gì? Thực lực lại cường đại đến mức độ cậu ta hoàn toàn nhìn không thấu.
Chẳng lẽ, đây là cái gã Cẩu Tạp Chủng được ca tụng là người mạnh nhất quả đất trong truyền thuyết?
Đúng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt rơi vào trên người Nhi*p Vô Danh. Nhưng mà, sau khi thấy rõ khuôn mặt Nhi*p Vô Danh, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc, ung dung thản nhiên nghiêng đầu.
"A... Cậu..." Nhi*p Vô Danh trong nháy mắt đi tới bên cạnh Tư Dạ Hàn: "Chúng ta có phải là đã từng gặp ở nơi nào hay không?"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Tư Dạ Hàn lúc này mới nhìn thẳng Nhi*p Vô Danh, lãnh đạm thờ ơ mở miệng nói: "Các hạ hẳn là nhận lầm người."
"Ồ... Lời này của cậu có chút kỳ quái nha, tôi còn không nhận ra cậu là ai, cậu đã nói tôi nhận lầm người?" Nhi*p Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, hơi nhíu mày, nâng cằm lên, trầm tư suy nghĩ.
Người đàn ông này, thật sự là nhìn quá quen mắt rồi! Rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào đây...
Thời điểm lúc trước ở bên ngoài nhận nhiệm vụ sao? Suy nghĩ kỹ một chút, dường như cũng không phải.
Độc Lập Châu, dường như từ trước tới nay cũng chưa từng gặp qua.
Vậy... Hoa quốc thì sao?
"A, tôi nhớ ra rồi!" Nhi*p Vô Danh vỗ đùi: "Cậu là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc đó!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Khương Viêm mặt đầy mộng bức. Tiệm há cảo... Ông chủ? Là thứ đồ chơi gì?
Ông chủ nhà hắn lúc nào từng mở tiệm há cảo, trở thành ông chủ tiệm há cảo?
"Các hạ đúng là nhận lầm người." Tư Dạ Hàn nói.
"Đúng đúng đúng, nhận lầm rồi! Cậu không phải là ông chủ tiệm há cảo của Hoa quốc... Ông chủ kia tôi còn nhớ khá tròn trịa mập mạp, thật giống như cũng không được đẹp trai như cậu..." Nhi*p Vô Danh vừa mở miệng, vừa nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, tiếp tục quan sát.
Sau khi quan sát Tư Dạ Hàn ước chừng khoảng 7, 8 phút, ánh mắt Nhi*p Vô Danh lúc này mới lóe lên: "Chửi thề một tiếng, tôi nghĩ ra rồi! Cậu là bạn trai của Diệp Oản Oản! Ban đầu... Cậu còn giả mạo là cha của Đường Đường kia mà. Gia chủ Tư gia, Tư Dạ Hàn! Đúng không?"
Lời của Nhi*p Vô Danh vừa dứt tiếng, Kỷ Tu Nhiễm cách đó không xa, nụ cười đặc trưng trên mặt trong nháy mắt bỗng biến mất không còn tăm hơi, ánh mắt phảng phất ẩn chứa cuồng phong sấm chớp, chậm rãi nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Gia chủ Tư gia Hoa quốc, gã đàn ông đã tẩy đi tất cả ký ức của Nhi*p Vô Ưu, khiến cho Nhi*p Vô Ưu hoàn toàn biến thành Diệp Oản Oản…
"Chửi thề một tiếng, gã đàn ông như cậu là cái thể loại gì, để con gái nhà người ta một mình bơ vơ nơi Hoa quốc, cũng làm cho Diệp Oản Oản vội vội vàng vàng, một thân một mình chạy đến Độc Lập Châu tìm cậu. Tôi nghe nói cô ấy còn tự mình bơi tới nữa!" Nhi*p Vô Danh nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, vội vàng mở miệng.
"Diệp Oản Oản... Tư Dạ Hàn... Các hạ nhất định là nhận lầm người rồi. Hai vị mà anh nói, tôi cũng không hề quen!" Tư Dạ Hàn từ tốn nói.
"Nhận lầm người?" Vẻ mặt Nhi*p Vô Danh tràn ngập sự hoài nghi, dường như cũng có đạo lý.
Thân phận người ta lại là Tu La Chủ của Độc Lập Châu! Cái Tư gia Hoa quốc nhỏ bé kia, chỉ sợ ngay cả một ngón chân của Tu La Chủ Độc Lập Châu so ra còn kém hơn. Người ta làm sao có thể chạy đến Hoa quốc làm cái gì mà gia chủ...
"Được rồi, tôi có khả năng thật sự nhận lầm người. Bất quá, gương mặt này, dáng dấp này của cậu, cũng thật là quá giống!" Nhi*p Vô Danh lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Khương Viêm: "Huynh đệ, thật ngại quá, tôi nhận lầm người. Chút tiền này, bồi bổ thân thể, coi như tôi xin lỗi cậu."
Nói xong, lập tức hướng về trong tay của Khương Viêm nhét tờ 100 tệ.
Khương Viêm: "..." Ngươi con mịa nó!!
Ở đâu tới quăng tiền lẻ!
Thấy Nhi*p Vô Danh tiêu sái rời đi, khuôn mặt Kỷ Tu Nhiễm khôi phục lại nụ cười đặc trưng kia.
Một vị lão giả tóc bạc trắng, nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo kia như đúc từ khuôn ra của Kỷ Tu Nhiễm, sau khi phát hiện ra nụ cười kia, trong mắt lộ ra vẻ rung động.
Kỷ Hoàng đây là... Muốn ăn thua đủ với ai đó, có đúng hay không?!
Mỗi lần Kỷ Hoàng lộ ra nụ cười này, người bên cạnh có thể không biết, nhưng những người đi theo Kỷ Hoàng như bọn họ, lại là người rõ ràng nhất.
Đây là cảnh báo vô cùng nguy hiểm...
Chính là sự yên bình cuối cùng trước bão táp...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc