Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 77

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Không... Không cần cám ơn! Thật ra thì anh chính là rảnh rỗi không có việc gì chỉ tùy tiện mua một chút thôi! " Sở Phong nói xong, vội vàng nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Oản Oản, chị cũng chọn đi!"
Tiếng gọi "chị" này thật là trơn tru, miệng của hắn rất ngọt nha.
Diệp Oản Oản hưởng thụ mà ngoắc ngoắc môi, "Vậy chị đây sẽ không khách khí nữa!"
Ba người thật vui vẻ mà chia nhau dùng bữa ăn sáng, hoàn toàn đem Tống Tử Hàng bên cạnh bỏ quên.
Tống Tử Hàng gắt gao Ϧóþ lấy túi nylon trong tay, thật là cảm giác chịu đến trước đó chưa từng có qua nhục nhã, mặt đầy âm vụ vẻ giận, "Giang Yên Nhiên! Coi như tôi đã nhìn lầm người đi, thật không nhìn ra, cô lại là thứ người như vậy, ở ngay trước mặt tôi thể hiện mối tình thắm thiết, sau lưng lại khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt! Tôi nghe Mộng Kỳ nói, cô dọn ra ngoài bây giờ lại cùng cái người xấu xí này ở cùng một cái phòng ngủ, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, Mộng Kỳ ưu tú như vậy thiện lương như vậy làm bạn cùng phòng cô không muốn, lại chạy đi lêu lổng cùng thứ người như vậy, khó trách bây giờ lại trở thành người không biết xấu hổ như vậy!"
Diệp Oản Oản nghe xong rất là buồn cười nhíu mày, lại còn nói Yên Nhiên trêu hoa ghẹo nguyệt?
Sợ rằng rất nhanh hắn sẽ biết, rốt cuộc ai mới thật sự là người trêu hoa ghẹo nguyệt.
Sắc mặt của Giang Yên Nhiên nhất thời trắng nhợt, cô chưa bao giờ nghĩ tới người cô yêu thích nhiều năm như vậy khi vạch mặt nhau lại sẽ ác độc tới mức này, để cho cô khó mà chịu được, hắn không chỉ làm nhục cô mà còn bêu xấu Oản Oản.
Giang Yên Nhiên giận đến phát run cả người đang muốn mở miệng, nam sinh bên cạnh đột nhiên tiến lên một bước, đưa cô che chở ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Tử Hàng chằm chằm mở miệng nói, "Loại người vong ân phụ nghĩa cặn bã như ngươi cũng có tư cách nói đến người khác sao? Thành tích của Oản Oản tỷ là số một cả lớp, cấp hạng cũng xa xa ở phía trước, so với người trong miệng người - Đóa Bạch Liên Hoa ưu tú kia tốt hơn nhiều, trình độ rác rưởi của Trầm Mộng Kỳ cũng dám nói là người ưu tú? Ai cho cô ta sự tự tin đó vậy?
Thời điểm Yên Nhiên đối xử với ngươi tốt ngươi không quý trọng, đem điều cô ấy làm thật làm thành chuyện đương nhiên, đem sự thật lòng của cô ấy để dưới đất mà giẫm đạp lên, thậm chí chạy đi cấu kết bạn tốt của cô ấy, ngay trước mặt toàn trường phủ nhận hôn ước cùng cô ấy, bây giờ lại xem như chuyện đương nhiên trách cứ Yên Nhiên không có tiếp tục ngoan ngoãn mặc cho ngươi khi dễ làm nhục, rốt cuộc là ai cho ngươi quyền đó?"
Nghe Sở Phong nói mấy câu như vậy Diệp Oản Oản hơi có chút ngoài ý muốn, không nhìn ra a, tiểu tử này thời điểm đối mặt với Yên Nhiên nói chuyện đều cà lăm nhưng lại còn có một mặt độc mồm độc lưỡi như vậy.
Chỉ thấy Tống Tử Hàng bị hắn mắng mặt đều vặn vẹo, "Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi! Ngươi mắt chó đui mù cũng không phải những người khác tất cả đều là mù mắt! Ngươi nha ngay cả xách giày cho Yên Nhiên đều không có xứng a! Loại người như ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Ngươi ngay cả người cũng đều không xứng làm! Súc sinh không bằng đồ vật!"
"Phốc... " Diệp Oản Oản nghe xong thật là không nhịn được muốn vỗ tay vỗ tay a.
"Sở Phong! Ngươi tìm ૮ɦếƭ đi! " Tống Tử Hàng rốt cuộc thẹn quá hóa giận, ném đồ trong tay đi nhào tới.
Sở Phong nhanh chóng đem đồ trên tay buông xuống, cũng nghênh đón, nhưng bởi vì hơi chậm một bước bị một quyền của Tống Tử Hàng đánh vào trên mắt, thân thể lảo đảo mà hướng phía sau thối lui một chút.
Giang Yên Nhiên nhất thời kêu lên một tiếng, "Sở Phong!"
Biểu tình của Diệp Oản Oản ngược lại rất bình tĩnh, trận này thật ra rất đáng giá, hơn nữa vô luận kết quả thắng thua như thế nào thì Sở Phong đều thắng.
Bởi vì người mà Giang Yên Nhiên lo lắng chính là Sở Phong không phải là Tống Tử Hàng.
"Oản Oản, làm sao bây giờ! Tống Tử Hàng hắn từ nhỏ đã luyện qua quyền cước, Sở Phong nhất định sẽ thua thiệt a! " Giang Yên Nhiên lo lắng nói.
Tống Tử Hàng ra tay lại ác độc như vậy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, xem tư thế cũng biết quả thật có chút huấn luyện chuyên nghiệp, trong khi nói chuyện Sở Phong đã trúng thêm mấy chiêu.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, mặc dù để cho Yên Nhiên thương tiếc một chút rất tốt, nhưng bị tên rác rưởi Tống Tử Hàng kia đánh thành đầu heo, thật sự là có chút bực bội.
Nhưng loại sự tình này, các cô là hai cô bé cũng không giúp được a?
Diệp Oản Oản đang suy nghĩ nghĩ biện pháp, đột nhiên phát hiện cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, thời điểm khi cô ngưng thần nhìn hai người bọn họ, nguyên bản động tác của Tống Tử Hàng cực nhanh kia, ở trong mắt cô lại thật giống như đột nhiên biến thành động tác chậm, cô thậm chí có thể dựa vào bản năng phán đoán được Tống Tử Hàng một giây kế tiếp có thể đả kích Sở Phong ở vị trí nào, cũng như vị trí nhược điểm của Tống Tử Hàng...
Diệp Oản Oản chưa kịp suy nghĩ nhiều, cũng đã bật thốt lên, "Sở Phong, tránh đi! Hướng bên phải!"
Sở Phong sửng sốt một chút, nhưng cũng may hắn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt hướng qua bên phải nghiêng một cái, quả nhiên tránh được một quyền khí thế hung mãnh của Tống Tử Hàng.
"Tấn công phía sườn trái của hắn! " Diệp Oản Oản theo sát mở miệng.
Tống Tử Hàng phòng thủ không kịp, sườn trái để lộ một khoảng trống nhất thời bị một quyền của Sở Phong đập ở xương sườn bên trái, thống khổ khom người xuống.
Tống Tử Hàng mới ngồi dậy chuẩn bị đánh vào bụng của Sở Phong, kết quả lại bị Diệp Oản Oản một bên nhắc nhở, "Cẩn thận bụng!"
...
Mấy phút sau, nguyên bản bị treo lên đánh Sở Phong đã hoàn toàn thành thượng phong, bất kể Tống Tử Hàng làm gì đều sẽ bị hắn né tránh được sau đó đánh trả trở lại.
Tống Tử Hàng mặt đầy vết thương thở hổn hển, nghiêng đầu trợn mắt nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản như là hận không thể đem cô ăn đi, "Sở Phong, rốt cuộc là ai không xứng đáng làm nam nhân, ngươi một người đàn ông đánh nhau lại còn phải dựa vào nữ nhân!"
Bên cạnh Diệp Oản Oản nhất thời có vẻ mặt vô tội lầu bầu nói "A, người ta là một cô gái, tùy tiện loạn nói mấy câu mà thôi, liền có thể cho anh bị đánh như thành đầu heo, Tống đội trưởng, anh cũng không phải yếu quá như vậy chứ?"
"Ngươi... " Tống Tử Hàng giận đến gần ૮ɦếƭ.
Quả thật là gặp quỷ, cái Diệp Oản Oản này thật sự là thật là quá quỷ dị đi, nếu là một lần hai lần thì coi như xong đi, nhưng cô ta lại mỗi lần đều có thể nhìn ra hắn trong một giây kế tiếp có thể ra chiêu nào.
Chẳng lẽ Diệp Oản Oản cũng là người luyện võ?
Cô ta là một nữ nhân điều này làm sao có thể a!
Huống chi ba hắn bỏ ra số tiền lớn mời vị sư phó tại trên quốc tế kia cho hắn cũng là người có danh tiếng, hắn coi như chỉ học được chút da lông cũng đủ dùng để đối phó với một vài người.
Lúc này, trên đường học sinh đã dần dần nhiều lên, Tống Tử Hàng sợ tiếp tục dây dưa tiếp, sẽ mất thể diện ngay trước mặt mọi người, cuối cùng chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn ba người một cái, sau đó quay đầu đi, "Giang Yên Nhiên, cô nhất định sẽ hối hận!"
Tống Tử Hàng tức giận bỏ đi Sở Phong tiện tay lau khóe miệng đang chảy máu một cái, hưng phấn không thôi mà đi tới trước mặt Diệp Oản Oản "Oản Oản tỷ, chị thật là lợi hại! Chị làm sao biết đọc tâm thuật thế biết bước kế tiếp hắn muốn làm gì?"
Giang Yên Nhiên mắt cũng đầy kinh ngạc hướng Diệp Oản Oản nhìn lại.
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, "Người đứng xem sáng suốt hơn mà! Tống Tử Hàng kỹ thuật rác rưởi như thế, các ngươi nhìn kỹ một chút cũng có thể nhìn ra được!"
"Như vậy a..."
Hai người cũng không có suy nghĩ nhiều.
"Anh bị chảy máu rồi... " Giang Yên Nhiên mặt đầy áy náy mà nhìn về phía nam sinh đối diện khóe miệng cùng ánh mắt đều bị thương nói "Xin lỗi, làm hại anh bị liên lụy."
Sở Phong gãi đầu một cái, lỗ tai hồng hồng, "Làm sao lại liên lụy anh chứ, là anh vô dụng, không có bảo vệ tốt em! Bắt đầu từ hôm nay anh phải cố gắng rèn luyện hơn a!"
Giang Yên Nhiên không biết nên nói cái gì "Em cùng anh đi phòng y tế đi!"
Sở Phong đang theo bản năng mà nói không cần làm phiền, kết quả là đối mặt với ánh mắt nhắc nhở của người đối diện - Diệp Oản Oản, vì vậy nhất thời đem lời muốn nói nuốt trở vào, chuyển đề tài nói, "Vậy... Vậy thì làm phiền em!"
Giang Yên Nhiên nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Oản Oản, cậu đi ăn cơm trước đi, tớ theo Sở Phong đi tới phòng y tế đã."
Diệp Oản Oản vội vàng khoát tay nói "Mau đi đi đi thôi!"
Giang Yên Nhiên cùng Sở Phong rời đi sau, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, thu liễm thần sắc, lâm vào trầm tư.
Mới vừa rồi... Là tình huống gì a?
Cô thường xuyên xem trong ti vi những cao thủ khi đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, có thể nhìn thấu chiêu thức của đối phương là chuyện rất bình thường. Người bình thường thoạt nhìn có thể thấy động tác đó rất nhanh nhưng ở trong mắt bọn họ thì lại thành động tác chậm.
Đối với bọn họ mà nói, cái này rất giống với một cộng một bằng hai là một loại bản năng.
Nhưng điều cô không nghĩ ra là loại bản năng này tại sao lại xuất hiện ở trên người cô chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc