"Đường Đường."
Lúc đêm khuya, Diệp Oản Oản ôm lấy Đường Đường nằm ở trên giường, khẽ thì thầm.
"Mẹ, con còn chưa ngủ đâu." Rất nhanh, Đường Đường đáp lại.
"Đường Đường, con không yêu mẹ sao..." Diệp Oản Oản có chút nghi ngờ hỏi.
Nghe được câu này của Diệp Oản Oản, Đường Đường ôm lấy Diệp Oản Oản: "Đường Đường rất yêu mẹ..."
"Ý của mẹ là, mẹ ruột của con." Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe vậy, Đường Đường bỗng lâm vào một hồi trầm mặc, mãi một chốc lát sau mới mở miệng nói: "Cũng không hẳn là không thích mẹ ruột, chẳng qua con yêu mẹ hơn mà thôi."
Diệp Oản Oản "chụt" một cái, liền là một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ bé của Đường Đường.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, Đường Đường cũng hướng về trên mặt của Diệp Oản Oản hôn một cái.
"Đường Đường, mẹ của con trước đó là như thế nào vậy?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Khi con mới sinh ra, mẹ rời đi." Đường Đường nói.
Nhìn Đường Đường, Diệp Oản Oản chợt có cảm giác vô cùng thương xót. Ôi Đường Đường Bảo Bảo đáng thương, từ khi sinh ra liền không có cha mẹ. Tình thương của cha cùng tình thương của mẹ đối với cậu bé mà nói, hẳn là vô cùng xa lạ đi...
Nhưng cũng chẳng biết tại sao, Diệp Oản Oản thậm chí còn muốn đem tất cả mọi thứ mà mình nắm giữ cho Đường Đường. Đáng tiếc, nàng không có thứ gì...
Tuy nói, chính mình cũng không phải là mẹ ruột của Đường Đường, nhưng... từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Đường, luôn có một loại tình cảm không nói rõ được, cũng không tả rõ được xuất hiện ở sâu trong nội tâm nàng. Thậm chí ngay cả chính Diệp Oản Oản cũng không hiểu tại sao, chẳng qua là vô thức đem Đường Đường xem như con trai của mình. Thậm chí, Diệp Oản Oản thường xuyên sẽ có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu như Đường Đường thật sự là cốt nhục của mình, thì thật là tốt biết bao...
"Đường Đường, con và mẹ ruột từng xác nghiệm qua AND bao giờ chưa?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Trước khi cô ấy chưa về nhà, cũng đã xét nghiệm qua, cũng không có bất cứ vấn đề gì." Đường Đường mở miệng nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm.
Chuyện này lại có chút kỳ quái... Có lẽ nào, "Nhi*p Vô Ưu" cũng không phải là hàng giả, hay là Dịch Thủy Hàn quá mức cẩn thận rồi?
Nếu ngay cả AND cũng đều đã thông qua, vậy mình còn điều tra cái gì? Đây không phải là ở không đi gây sự sao?
"Bất quá, nếu như có người dám giả mạo tiểu thư Nhi*p gia, vậy tất nhiên cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Kết quả AND kia có thể nào bị lỗi, hoặc là bị làm giả hay không?" Diệp Oản Oản âm thầm suy tính trong lòng.
Nhưng nếu như, ý nghĩ của mình là đúng, ngay cả một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu như Nhi*p gia cũng bị lừa rồi, chuyện này, tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy...
Nếu như cô ả "Nhi*p Vô Ưu" kia thật sự là giả mạo, chính mình cứ khăng khăng truy cứu, sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản bỗng vô thức ngẩn ra một chút.
Nàng bây giờ là ai?
Minh chủ Không Sợ Minh đó nha!
Một trong những đại nhân vật tiếng xấu rền vang nhất Độc Lập Châu, Tóc Húi Cua ca Bạch Phong! Đó giờ đều là người khác sợ chính mình, nào có đạo lý chính mình lại đi sợ người khác?
Hơn nữa, Không Sợ Minh bây giờ, hết thảy đều đã ở trong sự khống chế của nàng, tất cả trận doanh đều đã thần phục chính mình. Chỉ cần Tóc Húi Cua ca chân chính không trở lại, vậy nàng chính là Bạch Phong!
Cho dù chính mình kiên quyết truy cứu không buông tha, thậm chí là trắng trợn đi điều tra, chẳng lẽ, còn có người dám gây sự với Không Sợ Minh Chủ như nàng hay sao?
"Đúng rồi, Đường Đường... Mẹ có thể nhờ cậy con một chuyện hay không?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Đường Đường, nhỏ giọng mở miệng nói.
"Được ạ, mẹ nói đi." Đường Đường gật đầu.
Lúc này, Diệp Oản Oản khẽ ghé sát vào tai nhỏ của Đường Đường nói gì đó.
Sau khi nghe Diệp Oản Oản nói xong, thần sắc Đường Đường có chút kinh ngạc: "Mẹ... Mẹ, muốn cái kia để làm cái gì?"
"Đường Đường ngoan ngoãn, mẹ hiện tại không tiện nói cho con biết... Đường Đường có thể làm được không?" Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười.
Đường Đường trầm tư chốc lát, chợt đáp ứng: "Vâng... Có thể làm được."
"Đường Đường nhất định phải nhớ kỹ, chuyện này là bí mật của Đường Đường và mẹ, ai cũng không thể nói, biết không?" Diệp Oản Oản lại nói.
"Dạ vâng, con hiểu rồi." Đường Đường trả lời.
Đến đây, Diệp Oản Oản lúc này mới giải quyết xong được phần nào tâm sự.
Bất kể như thế nào, chuyện có quan hệ đến Đường Đường, mình tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác. Nếu như cái vị "Nhi*p Vô Ưu" đó là thật cũng còn khá, nhưng nếu như là giả, suy nghĩ tỉ mỉ thì vô cùng đáng sợ!
Chỉ cần Đường Đường làm theo điều mình nói, đến lúc đó, thật giả sẽ được phân biệt ra ngay. Cho dù cái người gọi là "Nhi*p Vô Ưu" đó là thứ thiệt, chính mình cũng có thể cho Dịch Thủy Hàn một câu trả lời thật xác đáng.
...
Hôm sau, sau khi Diệp Oản Oản phê duyệt một số tài liệu của Không Sợ Minh xong, cũng không trở lại Nhi*p gia, mà lại lái xe tiến về Thẩm khu.
Một trong tứ đại thế gia Độc Lập Châu, Thẩm gia, tọa lạc tại nơi này.
Diệp Oản Oản nhìn tấm thiệp mời trong tay, thuận theo địa chỉ trên thi*p mời, đem xe đậu sát ở phụ cận Thẩm gia.
Diệp Oản Oản mới vừa đi xuống xe, một đội nam nhân mặc âu phục gọn gàng liền lập tức tiến đến, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Gần Thẩm gia, không thể ngừng xe!"
Nhưng mà, còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, một người đàn ông trong số đó lại nhìn thấy tấm thiệp mời trong tay Diệp Oản Oản.
"Ngại quá... Cô là tới tham gia yến hội sao?" Vẻ phách lối trên mặt người đàn ông này biến mất không thấy đâu nữa.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái: "Tiệc chia tay của Thẩm đại công tử."
"Ồ... Hiểu lầm, mời cô đi theo tôi!"
Trên mặt nam nhân tràn đầy nụ cười, khom người, làm ra một tư thế “xin mời”.
Khu vực phụ cận Thẩm gia này, nhất là trong lúc yến hội diễn ra, có rất nhiều thiếu nữ có chút nhan sắc của Độc Lập Châu cũng sẽ quanh quẩn bốn phía. Có thể tới tham gia yến hội Thẩm gia, cơ hồ tất cả đều là đại nhân vật có mặt mũi của Độc Lập Châu. Nếu có thể tán đổ được một hai người, vậy thì cả đời sẽ vô ưu vô lo.
Mới vừa tới phụ cận Thẩm gia, điện thoại của nam nhân bỗng vang lên.
"Ngại quá..." Nam nhân nhìn về phía Diệp Oản Oản, hơi có chút lúng túng.
"Không sao." Diệp Oản Oản nói.
Sau khi được Diệp Oản Oản cho phép, lúc này anh ta mới nhận điện thoại.
"Đại thiếu gia ngài nói sao? Cái gì, để cho tôi đi đón Tu La Chủ? Tôi mới vừa đón một vị khách nữ xong..." Sắc mặt anh ta khẽ biến.
Sau khi nghe được mấy chữ Tu - La - Chủ trong miệng anh ta xong, Diệp Oản Oản cũng trong nháy mắt cảm thấy hứng thú.
Chẳng lẽ, tiệc chia tay của gã Thẩm đại công tử này, liền ngay cả Tu La Chủ cũng đều mời tới?
"Cái gì, còn có Kỷ Hoàng? Cũng để tôi đi đón?"
Diệp Oản Oản: "..."
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi hơi co rúm lại. Chính mình chỉ sợ là đã đánh giá thấp địa vị của gã công tử con nhà giàu này. Không chỉ mời được Không Sợ Minh Chủ là mình, mà còn có Tu La Chủ, thậm chí là Kỷ Tu Nhiễm cũng đều được anh ta mời đến. Đây là bữa tiệc lớn cỡ nào vậy chứ!
"Thưa quý khách tôn kính, thật là ngại quá, cô có thể ở đây chờ tôi một chút hay không? Đại công tử bên này phân phó, có hai vị khách nhân trọng yếu, tôi trước đem bọn họ dẫn tới, có được hay không?" Sau khi anh ta cúp điện thoại, hướng về Diệp Oản Oản dò hỏi.
"Được, không sao, cậu cứ đi làm việc trước đi." Diệp Oản Oản gật đầu đáp ứng.
"Nữ sĩ tôn quý, cô cứ ở chỗ này, không nên tùy ý đi đi lại lại, càng đừng tự mình đi đến Thẩm gia. Bởi vì Thẩm gia quá lớn, nếu như không có tôi dẫn đi, nhất định sẽ bị lạc đường..." Nam nhân nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Diệp Oản Oản: "..."
Làm sao lại nghe... có chút chói tai vậy trời? Thẩm gia quá lớn sẽ lạc đường, gáy gì mà vang quá vậy?!
Sau khi đoàn người Thẩm gia này rời đi, Diệp Oản Oản liền đứng ở cạnh đường xe chạy an tâm chờ đợi. Một lát nữa chẳng lẽ bọn họ sẽ đem Tu La Chủ và Kỷ Tu Nhiễm toàn bộ đều dẫn tới sao?