Chỉ bất quá…
…vị viện trưởng của học viện lính đánh thuê Xích Diễm kia, nàng lại muốn quen biết một chút, xem thử có thể sử dụng thuật thôi viên sâu đặc biệt của người này, giúp cho mình tìm lại được ký ức bị thất lạc kia.
Cho nên, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là sẽ xuất thủ giúp người của học viện lính đánh thuê Xích Diễm một tay. Nếu không, viện trưởng Xích Diễm, dựa vào cái gì phải giúp mình.
"Cho các ngươi hai con đường. Biến!! Hoặc là ૮ɦếƭ!!" Diệp Oản Oản hướng về các học viên Tinh Dương, thấp giọng cười nói.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, nữ nhân cầm đầu đám Tinh Dương mặt đầy vẻ khinh thường, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Không Sợ Minh Chủ, ngươi tính toán hay nhỉ? Ta cũng không tin, ngươi dám ᴆụng đến một sợi lông của học viên Tinh Dương bọn ta?"
"Vả miệng!" Diệp Oản Oản lãnh đạm thờ ơ mở miệng.
"Vâng." Thất Tinh đáp lời, nhanh chân hướng về ả nữ nhân cầm đầu Tinh Dương đi tới.
"Tìm ૮ɦếƭ!"
Cô gái cầm đầu phe Tinh Dương nhất thời vung chưởng lên, vỗ thẳng về phía Thất Tinh.
Nhưng mà, cánh tay phải của Thất Tinh khẽ nhấc lên, trong nháy mắt đánh văng chưởng đao của cô gái kia ra, không cho ả ta có cơ hội phản ứng, một bạt tai liền hung hăng quạt thẳng vào mồm ả.
Lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “Bép!!” đầy thanh thúy, mang đậm tính nghệ thuật vang lên. Con ả kia liền lảo đảo thối lui về phía sau.
Thất Tinh lườm ả ta một cái, xoay người rời đi, đầu cũng không thèm quay lại nhìn lấy một cái.
"Ngươi..."
Cô gái nọ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản cắn răng nghiến lợi, phảng phất như hận không thể đem Diệp Oản Oản lột da rút cốt.
"Gi*t bọn họ!" Diệp Oản Oản hướng về phía mọi người Không Sợ Minh ở sau lưng, cánh tay phải khẽ quơ.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, đám học viên Tinh Dương nhất thời biến sắc, nhìn tư thế của Không Sợ Minh Chủ thế này, nào giống như đang nói đùa, hoặc là đang hù dọa bọn họ?
"Sư tỷ, chúng ta đi nhanh đi! Cái ả Không Sợ Minh Chủ này là kẻ điên. Không đi nữa, chúng ta có khả năng thật sự phải ૮ɦếƭ ở chỗ này!" Một gã học viên Tinh Dương trong đám hướng về nữ nhân cầm đầu nói.
Giờ phút này, thấy đông đảo thành viên Không Sợ Minh nhanh chân đi tới như vậy, sắc mặt của cô ả cũng nhất thời trắng bệch.
Vốn cho rằng, Không Sợ Minh căn bản không dám động đến bọn họ! Nhưng mà bây giờ nhìn lại, cô nàng Không Sợ Minh Chủ, căn bản là không hề băn khoăn chút nào...!!
"Rút lui!"
Gần như trong nháy mắt, cô ta liền truyền đạt chỉ thị, lập tức mang theo các học viên Tinh Dương rời đi.
"Đuổi theo, Gi*t ૮ɦếƭ bọn chúng!" Bắc Đẩu làm như liền muốn dẫn người đuổi theo.
Thấy vậy, Diệp Oản Oản đưa tay bắt lấy bả vai của Bắc Đẩu lại.
"Phong tỷ, sao vậy?" Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy ngơ ngác.
Phong tỷ không phải nói là muốn Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ sao...??
"Cậu có từng nghe nói một câu này hay chưa, giặc cùng đường chớ đuổi!!" Diệp Oản Oản nói.
"Ồ..." Bắc Đẩu gật đầu một cái: "Không đuổi theo thì không đuổi vậy!"
Chợt, Diệp Oản Oản nhìn về phía Tam trưởng lão Lý Tư: "Lý Tư, đem mấy tên học viên của học viện Xích Diễm đưa trở về."
Nghe lệnh, Lý Tư hơi sững sờ, theo bản năng nói: "Minh chủ, đưa tới chỗ nào?"
"Đưa về học viện Xích Diễm." Diệp Oản Oản nói: "Tốt hơn là mang theo ít người, để tránh lũ oắt con phe Tinh Dương kia lại đi ra gây chuyện."
"Chuyện này..." Lý Tư không giải thích được, cứu bọn họ cũng đã không tệ rồi, giờ lại còn muốn hộ tống bọn họ trở về.
"Có vấn đề gì không?" Diệp Oản Oản nói.
"Không có, thuộc hạ lập tức đi làm ngay!" Lý Tư phất phất tay, để cho thành viên Không Sợ Minh đem mấy tên học viên Xích Diễm bị thương không nhẹ đỡ lấy.
Nếu như Minh chủ đã hạ lệnh, Lý Tư tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục hỏi nhiều làm gì, làm theo là được.
Chuyện bên này giải quyết xong, Diệp Oản Oản liền quay trở lại phòng làm việc.
Ngày đó ở trong nhà Kỷ Hoàng, những ký ức về học viện lính đánh thuê Xích Diễm thoáng qua trong đầu quá mức mơ hồ, không cách nào tìm được đầu mối hữu dụng gì, nhưng lại rất chân thật.
Nhìn dáng dấp, nàng có thể lập một kế hoạch, nghĩ biện pháp tiếp cận với học viện lính đánh thuê Xích Diễm...
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Thu Thủy quay trở lại.
"Thu Thủy, cô trở về rồi." Diệp Oản Oản cười, nhìn về phía Thu Thủy vừa gõ cửa tiến vào.
Thu Thủy vội vàng khẩn trương nghênh đón, kéo tay Diệp Oản Oản, nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Tiểu Phong, cô không sao chứ? Thân thể thế nào?"
Diệp Oản Oản nhún nhún vai, "Không có vấn đề gì cả, tốt vô cùng!"
Thu Thủy nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn may là trong ba tháng này chắc là cô sẽ an toàn. Tiểu Phong, cô đừng lo lắng, Độc Lập Châu lớn như vậy, nhân tài dị sĩ nhiều như vậy, bằng vào năng lực Không Sợ Minh chúng ta, nhất định sẽ tìm ra được phương pháp giải. Kỷ Hoàng bên kia cũng đang hỗ trợ.
Huống chi, bây giờ gấp gáp không chỉ riêng chúng ta, mà còn có A Tu La. Bọn họ chung quy sẽ không để mặc Tu La Chủ ૮ɦếƭ đi!" Thu Thủy mở miệng nói.
Diệp Oản Oản cười nói, "Thu Thủy, tôi biết rồi! Yên tâm đi, tôi cũng không dễ dàng ૮ɦếƭ như vậy đâu!"
Thu Thủy sắc mặt ưu sầu gật đầu, lại nhắc nhở, "Đúng rồi, Tiểu Phong, mặc dù lần trước là bởi vì cô trúng Cổ độc, tình thế bắt buộc, bất quá để tránh dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, bên phía Kỷ Hoàng cô cũng phải làm chút gì đó tỏ vẻ đi! Chớ để sinh ra hiềm khích với anh ta!"
Hả, tình thế bắt buộc?
Mặc dù Diệp Oản Oản cảm giác mình khi đó cũng không hề có yếu tố bắt buộc gì cả…
Bất quá, Thu Thủy nói cũng có đạo lý, Kỷ Hoàng bên kia quả thật cũng cần phải giải thích một chút, vì vậy liền gật đầu nói, "Ok, tôi biết rồi, tôi sẽ đi dỗ."
"Vậy thì tốt..." Thu Thủy đối với kỹ năng dỗ người của Bạch Phong vẫn là rất yên tâm, vì vậy không còn lo lắng nữa.
Thu Thủy mới vừa đi không lâu, Thất Tinh và Bắc Đẩu liền đến gặp nàng để bàn bạc công chuyện.
Một lát sau, sau khi sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Thất Tinh và Bắc Đẩu đang chuẩn bị đi, lại bị Diệp Oản Oản gọi lại.
Diệp Oản Oản giơ tay lên một cái, "A, chờ một chút!"
Bắc Đấu cùng Thất Tinh dừng bước lại, Bắc Đẩu nghiêng đầu sang, "Phong tỷ, còn có việc gì sao?"
Diệp Oản Oản xoay xoay chiếc 乃út máy trong tay, mặt lộ vẻ suy tư, ngay sau đó, mở miệng dặn dò, "Bắc Đẩu, cậu đi đặt một bó hoa giúp tôi."
Hiện tại đã không sai biệt lắm, có thể bắt đầu kế hoạch của nàng rồi...
Bắc Đẩu gãi đầu một cái, không hiểu vì sao, "Đặt hoa?"
"Đúng, tôi muốn đặt... ừm, hoa hồng đi!" Diệp Oản Oản mở miệng nói đầy khẳng định.
"Hả? Phong tỷ, tỷ mua hoa hồng về làm gì? Tỷ từ khi nào lại thích những thứ đồ chơi lòe loẹt này rồi?" Bắc Đẩu không hiểu hỏi thăm.
Diệp Oản Oản khóe môi chúm lại, thờ ơ không đếm xỉa tới nói, "Không phải là tôi thích! Loại đồ vật như hoa hồng này, dĩ nhiên là dùng để tặng người khác."
Bắc Đẩu nghe vậy, nhất thời mặt đầy kinh ngạc, "Tặng người khác? Phong tỷ, tỷ muốn tặng cho ai vậy?"
Nói tới chỗ này, ánh mắt của Bắc Đẩu đột nhiên sáng lên một cái, "Ta phi! Phong tỷ, đệ biết rồi, sẽ không phải là tặng cho... Tu La Chủ đi! Phong tỷ, tỷ rốt cục cũng quyết định động thủ rồi!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, thản nhiên mà hướng về cậu ta nhìn một cái, "Không phải."
Bắc Đẩu sửng sốt một chút, ngay sau đó vẻ mặt đầy đưa đám, "Phong tỷ, tỷ lại coi trọng cái tên dã nam nhân nào vậy? Không phải là cho Tu La Chủ, vậy thì cho ai?"
Ánh mắt Thất Tinh cũng đầy vẻ tò mò.
Diệp Oản Oản hướng về Bắc Đấu và Thất Tinh nhìn lướt qua, lãnh đạm mở miệng: "Kỷ Tu Nhiễm."
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
Bắc Đẩu sợ đến đờ đẫn thật lâu mới hồi phục lại tinh thần. Cuối cùng, quả thật là muốn khóc đến nơi, "Đệt! Kỷ... Kỷ Hoàng? Phong tỷ, tỷ Gi*t đệ đi! Coi như đệ van tỷ, Độc Lập Châu nhiều người như vậy, tỷ có thể tìm một người có độ khó thấp thấp hơn một chút để theo đuổi hay không?"
Diệp Oản Oản liếc mắt lườm cậu ta, "Cậu đã thấy tôi làm qua chuyện không hề có khó khăn thử thách khi nào?"