Thậm chí ngay cả chính Lý Tư cũng đều không nghĩ tới, Minh chủ lại có thể... không trách tội mình?
Lý Tư lần này, vốn cho là, chính mình cho dù không ૮ɦếƭ, sợ là cũng phải rơi một lớp da. Kết quả tốt nhất, cũng là sẽ bị trục xuất khỏi Không Sợ Minh...
Nhưng mà, vạn vạn không ngờ tới, Minh chủ lại có thể… Không trách tội chính mình!
"Minh chủ..." Lý Tư nắm chặt hai quả đấm, cắn răng: "Minh chủ, ngài nói đúng! Nếu như tùy tiện tới một người, chúng tôi đều tùy tiện thừa nhận thân phận của người đó, đó mới là bất trung đối với Minh chủ. Minh chủ, ngài yên tâm, ngày sau Lý Tư tôi sẽ đem hết toàn lực, cũng phải che chở cho ngài chu toàn!"
"Ha ha!! Lý Tư, năng lực của ông thật là lớn à nha! Minh chủ còn cần ông tới che chở chu toàn?" Đại trưởng lão châm chọc nói.
Giờ phút này, Tam trưởng lão Lý Tư lườm Đại trưởng lão một cái, dường như cũng không nguyện ý phản ứng lại ông ta, một câu nói cũng không thèm đáp lại.
Thấy tội bất kính của Tam trưởng lão Lý Tư được Không Sợ Minh Chủ ân xá, các cao tầng vốn hoài nghi thân phận của Diệp Oản Oản trước đó, lập tức quỳ xuống bên người Diệp Oản Oản nhận tội.
Diệp Oản Oản chỉ có thể miễn xá tội bất kính cho từng vị cao tầng, bao gồm cả Đại trưởng lão trong số đó.
Một bên, Bắc Đẩu âm thầm giơ ngón tay cái lên đối với Diệp Oản Oản, nhỏ giọng hướng về Thất Tinh nói: "Cao tay, Phong tỷ không hổ là Phong tỷ, quá cao tay rồi! Lão Thất, cậu có hiểu không, cái này gọi là ngự nhân chi thuật!"
"Cái này gọi là đế vương chi thuật." Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái.
Thật ra thì, nào phải là Diệp Oản Oản dùng đế vương chi thuật gì gì, cho dù nàng có không tha thứ cho tội lỗi của đám người Tam trưởng lão, thì biết phải làm thế nào bây giờ? Đứng lên đánh ૮ɦếƭ bọn họ?
Đánh thắng được sao?
Giờ phút này, đám người được Diệp Oản Oản đại xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Tam trưởng lão Lý Tư hướng về Diệp Oản Oản mở miệng: "Minh chủ, đám người Thiết Đầu Bang cùng Lăng Hoắc kia, hiện tại đang bị giam ở trong địa lao. Người xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Không để cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Đại trưởng lão hướng về Lý Tư cười lạnh một tiếng: "Tam trưởng lão, loại chuyện này, còn cần hỏi Minh chủ à? Đám người Lăng Hoắc đó, dĩ nhiên là xử tử toàn bộ, chấm dứt hậu hoạn."
Lúc này, Tam trưởng lão nhìn thẳng Đại trưởng lão: "Tôi hiện tại đang cùng Minh chủ thương lượng, ông chen miệng vào làm gì? Ông nói xử trí như thế nào liền xử trí như thế nấy sao? Ông coi chính mình là Minh chủ rồi hả?"
"Ngươi!!" Đại trưởng lão biến sắc: "Lý Tư, ngươi ngưng ở trước mặt Minh chủ ngậm máu phun người!"
"Ha ha! Tôi nói đều là sự thật, có ăn nói linh tinh hay không, không cần tôi nói, Minh chủ tự nhiên có thể nhìn thấy, có thể nghe được." Lý Tư mặt đầy coi thường.
Mấy năm nay khi Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong mất tích, Đại trưởng lão cùng Tam trưởng lão thường hay bất hòa, hai người như nước với lửa. Mà trận doanh hai người lãnh đạo, cũng đã từng bùng nổ qua mấy lần đại chiến, chỉ bất quá không thể phân ra thắng bại mà thôi. Gần hai năm nay mới hơi hơi yên tĩnh lại một chút.
"Lăng Hoắc... Thiết Đầu Bang?"
Diệp Oản Oản nghi ngờ trong lòng. Chẳng lẽ sau khi nàng uống say ngoắc cần câu xong, đã đắc tội với vị đại lão nào?
Bị giam tại địa lao lại là cái quỷ gì?
"Minh chủ, Lăng Hoắc bây giờ đang ở trong địa lao, ngài có muốn trước tiên đi xem một chút hay không?" Một vị cao tầng hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái, nói: "Đi xem một chút!"
Diệp Oản Oản làm sao biết được Lăng Hoắc là ai? Còn có thể không đi xem một chút là chuyện gì xảy ra được sao...??
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, chúng cao tầng liền vội vàng đứng lên, Đại trưởng lão giúp Diệp Oản Oản mở cửa phòng làm việc ra.
Rất nhanh, mọi người tập hợp thành một nhóm, bao gồm cả Bắc Đấu và Thất Tinh ở bên trong, hướng về phía hầm giam của Không Sợ Minh đi tới.
Hầm giam Không Sợ Minh được thiết lập tại tầng hầm của trụ sở chính Không Sợ Minh, ngày trước vốn dùng để nhốt những thành viên phạm sai lầm của Không Sợ Minh, sau này biến thành nơi nhốt tù binh phe đối nghịch.
Bên trong hầm giam ẩm thấp tối tăm, trong không khí dường như có mùi mốc, hít vào trong mũi cũng không mấy thoải mái.
Diệp Oản Oản sau khi trở thành Không Sợ Minh Chủ, đây cũng là lần đầu tiên đi tới hầm giam của Không Sợ Minh, trước đó cũng chưa từng đi qua.
Hầm giam dưới tầng hầm, diện tích cực kỳ rộng lớn, ước chừng có mấy trăm buồng giam độc lập.
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản cũng nhìn thấy không ít thành viên Thiết Đầu Bang bị giam giữ.
"Bạch Phong!! Con chó cái nhà ngươi, một ngày nào đó, lão tử sẽ khiến cho ngươi ૮ɦếƭ cực kỳ thảm!" Một gã thành viên Thiết Đầu Bang bị giam ở trong tù lao, hai tay nắm song sắt, cắn răng nghiến lợi hướng Diệp Oản Oản lớn tiếng chửi ầm lên.
"Ngươi tìm ૮ɦếƭ!"
Lúc này, Tam trưởng lão Lý Tư giận dữ.
Hắn mới vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng đã bị Diệp Oản Oản cắt ngang.
Những người này, Diệp Oản Oản không quen biết bất cứ ai. Bọn họ tại sao lại bị giam ở trong địa lao Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng...
Mà lại có rất nhiều thành viên Thiết Đầu Bang, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, thân thể theo bản năng run lên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, cũng không dám thở mạnh.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt những người này, Diệp oản không khỏi sững sờ. Bọn họ thật giống như đều đang đợi ૮ɦếƭ vậy! Chính mình lại kinh khủng như vậy sao...??
Rất nhanh, đám người Tam trưởng lão, sau khi dẫn theo Diệp Oản Oản đi tới một buồng giam, liền dừng bước.
Trong lao, là một gã đàn ông tóc đầu đinh bị khóa chặt, sắc mặt gã ta hơi tái nhợt, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, trong mắt tóe ra một vệt hàn quang kinh người.
"Bạch Phong, ngươi tới rồi!!" Lăng Hoắc ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đầu đinh. Người đàn ông này, tựa hồ có chút quen mắt... Thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào?!
Chỉ bất quá, trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản lại không thể nhớ ra nổi.
"Hừ, Lăng Hoắc, ngươi đã là người sắp ૮ɦếƭ, còn có cái gì để nói!?" Đại trưởng lão nhìn chằm chằm gã đầu đinh, lạnh giọng mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, khóe miệng nam nhân đầu đinh hơi hơi dương lên, treo lên nụ cười lạnh giá thấu xương: "Được làm vua thua làm giặc! Nếu như ta đã thua, vậy liền không có gì để nói nữa."
Nghe xong câu này, Diệp Oản Oản quan sát Lăng Hoắc mấy lần. Nam nhân này quả là một nam tử hán, chỉ bất quá, tại sao lại bị nhốt ở trong địa lao, có thù oán cùng Không Sợ Minh sao?
Lại nói, dáng dấp thật là ngon trai à nha!! Dù vết sẹo nơi mắt trái kia khiến anh ta hơi có vẻ dữ tợn, nhưng mà lại có thêm một vẻ nam tính thật là hấp dẫn.
"Minh chủ, gã Lăng Hoắc này, nhiều lần mạo phạm, Gi*t quách cho rồi đi!" Một vị cao tầng hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe được đề xuất này, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái. Con mịa nó, Không Sợ Minh Chủ trước kia rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì, hở một tí là chém chém Gi*t Gi*t…
Hiện tại Không Sợ Minh Chủ chính là nàng!! Nếu như nàng lại tiếp tục để chính sách như vậy tiếp diễn, các thế lực ở Độc Lập Châu, sớm muộn đều sẽ bị nàng đắc tội toàn bộ…
Đến khi đó, chỉ sợ là nàng ૮ɦếƭ cũng không biết đã ૮ɦếƭ thế nào! Không thể thân thiện hòa ái hơn một chút được hay sao?
Chẳng lẽ xây dựng một Phật hệ Không Sợ Minh, làm một Phật hệ Không Sợ Minh Chủ, khó khăn đến vậy sao?
Thậm chí, người đàn ông này rốt cuộc là ai, lại phạm phải chuyện gì, nàng căn bản không biết chút nào! Làm sao có thể tùy tiện đem người ta Gi*t ૮ɦếƭ?
Suy nghĩ kỹ một chút, số lượng địch nhân chưa đủ nhiều hay sao??
Hiện tại Gi*t ૮ɦếƭ người ta, đến lúc đó cái đám Thiết Đầu Bang gì gì đó đoán chừng lại có cớ báo thù...
Tất nhiên, đối với Diệp Oản Oản mà nói, thế này cũng không tính là lòng dạ đàn bà gì cả! Chính mình căn bản cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ, đã như vậy, thì tại sao lại phải vì chuyện của Không Sợ Minh mà đem lại thêm nhiều địch nhân cho mình? Nàng đẹp chứ đâu có ngu!!