Nhất Chi Hoa nghe vậy, như đùa như thật mở miệng trả lời, "Chồng tôi nói, loại Cổ này là phế phẩm thất bại, cho nên anh ấy cũng không có cách nào giải được, chỉ có một biện pháp kia thôi."
Diệp Oản Oản: "..."
Đây chẳng phải là nói nàng ૮ɦếƭ chắc rồi sao?
Trừ phi nàng có thể trong khoảng thời gian 12 giờ tìm ra Tư Dạ Hàn...
Mới vừa nghĩ như thế, Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù hết thảy đều đã chứng minh Tư Dạ Hàn thay đổi trí nhớ của nàng, giam giữ tự do của nàng, nhưng mà trong tiềm thức, người nàng yêu, vẫn như cũ chỉ có anh ta…
Nếu như quả thật để cho nàng tùy tiện tìm người khác để giải độc, dựa theo cái nguyên tắc người giải độc nhất định phải là người nàng yêu, vậy tuyệt đối thứ chờ nàng chỉ có một con đường ૮ɦếƭ.
"Vậy còn không dễ dàng sao?" Bắc Đẩu vỗ иgự¢ một cái, lòng tin tràn đầy mở miệng nói: "Phong tỷ, tỷ thích dạng gì, đệ đi tìm tới cho tỷ... Là mỹ nam tử diêm dúa lòe loẹt, hay là đại thúc thành thục chín chắn, là chó săn nhỏ hay là tiểu thịt tươi?"
Giờ phút này, ý thức Diệp Oản Oản đã dần dần có chút mơ hồ, sậm mặt lại lườm Bắc Đẩu đang tự vạch áo cho người xem lưng.
"Không thích sao?" Bắc Đẩu gãi đầu một cái lầu bầu: "Phong tỷ, tỷ đã ૮ɦếƭ đến nơi rồi mà còn kén chọn... Cứ vậy đi, tỷ thích dạng gì, đệ khẳng định đều có thể tìm tới cho tỷ..."
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, Bắc Đẩu dứt khoát tự làm chủ, lập tức an bài xong, để cho người đi tìm các thể loại trai đẹp.
"Hô hô, nếu đã không có việc gì, chúng tôi đây liền đi trước đây. Bạch lão bản, cô mau nhanh tìm người giải Cổ độc đi. Đúng rồi, nhớ đến đem tiền chuyển sang tài khoản của đội trưởng chúng tôi nhaaa...!" Nhất Chi Hoa cười ha hả mở miệng nói.
Diệp Oản Oản cố gắng lau mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán. Chuyển cái em gái ngươi ấy!!
Không có việc gì, thế này gọi là không có việc gì? Có loại hố hàng như vậy hay sao?
Lại có thể cứ như vậy đi rồi…
Nhóm 5 người mới vừa đi không bao lâu, Thất Tinh nhanh chóng phái người khống chế Viên gia, ngay sau đó giải tán đám người không liên quan.
Một lát sau, Bắc Đẩu phân phó một tên thuộc hạ vội vã dẫn theo hơn chục gã đàn ông rần rật đi qua.
Hơn chục gã đàn ông này có loại hào hoa phong nhã, có loại cấm dục cao lãnh, cũng có hoạt bát đáng yêu, mỗi người khí chất và phong cách rất bất đồng, điểm chung duy nhất chính là tướng mạo đều hết sức xuất chúng.
Gã đàn ông cầm đầu nhìn có vẻ như quản lý đầy lấy lòng mở miệng, "Bắc gia, người ngài muốn toàn bộ đều đã mang đến, ngài xem có được hay không? Tất cả đều là trai bao xuất chúng nhất chỗ chúng tôi, bảo đảm ngài sẽ hài lòng!"
Bắc Đẩu liếc mắt quan sát những người đó, ngay sau đó sờ lên cằm gật đầu một cái, đem người dẫn tới trước mặt của Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, tỷ xem một chút, thích tên nào liền lưu lại!"
Thất Tinh nhìn hơn mười mấy gã nam nhân kia, chân mày hơi nhíu lại một cái, bất quá cũng không mở miệng.
Mười mấy gã đàn ông kia biết được lần này cần tới gặp chính là Minh chủ Không Sợ Minh, tất cả đều sợ đến gan mật đều vỡ vụn, xác định là phải bị ђàภђ ђạ thê thảm rồi. Nhưng mà, giờ phút này nhìn thấy thiếu nữ trước mắt, gương mặt như đào mận, ánh mắt liễm diễm, quả thật là đẹp như tiên nữ giáng trần, nhất thời ánh mắt đều sáng lên một cái.
Không nghĩ tới bá chủ một phương, tiếng xấu vang rền khắp Độc Lập Châu, Tóc Húi Cua ca lại là một mỹ nhân như thế.
Thân thể Diệp Oản Oản phản ứng càng ngày càng kịch liệt, quả thật là ngay cả xương tủy phảng phất như đều đã và đang bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm, dồn dập thở hổn hển, ánh mắt hình viên đạn lườm đám đàn ông kia, mở miệng nói: "Cay ánh mắt..."
Quản lí nghe nói như vậy, nhất thời sợ đến bắp chân nhỏ run lên, "Minh chủ tha mạng! Những người này thật sự là mặt hàng cực phẩm nhất ở chỗ chúng tôi rồi, tuyệt đối không dám nói dối..."
Tóc Húi Cua ca này, yêu cầu có phần cũng quá cao rồi đi?
Ngay cả tướng mạo cỡ này mà còn cay ánh mắt?
Vậy cô ta rốt cuộc muốn đẹp đến cỡ nào nữa vậy trời?
Một bên, Bắc Đẩu mặt đầy đưa đám, "Phong tỷ, đệ còn cảm thấy thật ngon nữa là! Vì mạng nhỏ, hay là tỷ dùng đại một chút đi?"
Diệp Oản Oản vào lúc này khó chịu không thôi, toàn thân tâm phiền ý loạn, nghe vậy tức giận chửi: "Cậu cảm thấy ngon thì cậu đi mà dùng!"
Bắc Đẩu nghẹn cả họng, thấy Diệp Oản Oản tức giận, vội vàng khoát tay để cho quản lí đem người mang hết đi.
Sau khi tất cả đám người đều rời đi, Bắc Đẩu thấy Diệp Oản Oản càng ngày càng khó chịu, gấp đến độ vò đầu bứt tai, "Hic, Phong tỷ, nếu như những người đó tỷ quả thực là coi thường mà nói, hay là... đệ liền hy sinh một lần?"
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản thiếu chút nữa bị thằng này làm cho tức hộc máu: "Cút!!!"
"Được rồi!" Bắc Đẩu sợ đến vội vàng khom người quay tròn lăn ra ngoài, “kịch” một cái khép cửa phòng lại.
Ngoài cửa, Bắc Đẩu và Thất Tinh thương lượng đến đau cả đầu.
"Phong tỷ cả đám đều coi thường, vậy phải làm sao bây giờ? Ngay cả tướng mạo điển trai này của tiểu gia Phong tỷ cũng đều ghét bỏ, rốt cuộc tỷ ấy muốn dạng gì?" Bắc Đẩu than thở.
Thất Tinh trầm giọng mở miệng: "Bây giờ còn có nhiều thời gian để cho cậu tiếp tục đi tìm, gom hết tất cả mọi thành viên có tướng mạo không tệ trong liên minh qua đây!"
Bắc Đẩu nói: "Cũng chỉ có thể như vậy, chắc hẳn sẽ có ít nhất một người mà Phong tỷ có thể coi trọng..."
Tiếp đó, Thất Tinh và Bắc Đẩu chia binh làm hai đường, âm thầm lại điều thêm hai nhóm đàn ông tướng mạo cũng không tệ dẫn qua.
Kết quả cuối cùng là, Diệp Oản Oản vẫn như cũ coi khinh nguyên cả đám.
Bắc Đẩu nhức đầu không thôi, "Hay là tùy ý chọn một người có được hay không vậy? Thời gian không nhiều lắm, tiếp tục trễ nải nữa, Phong tỷ thật sẽ phải mất mạng!"
Thất Tinh trầm giọng nói, "Không thể, mới vừa rồi người kia có nói qua, loại Cổ độc này tên là Tình Đầu Ý Hợp, nhất định phải là người đàn ông mà Phong tỷ động tâm, yêu thích, nếu không kết quả đều như nhau."
Thất khiếu chảy máu mà ૮ɦếƭ!
"Mẹ nó! Làm sao lại phiền toái như vậy!" Bắc Đẩu bạch bạch bạch chạy đến trước mặt Diệp Oản Oản, "Phong tỷ, tỷ rốt cuộc thích dạng gì vậy! Tỷ nói cho đệ xem!"
Ánh mắt của Diệp Oản Oản càng ngày càng mơ hồ, ngay cả thần trí đều đã có chút ít không thể khống chế nổi, từng hình ảnh trong đầu lướt qua, tất cả đều chỉ có duy nhất một gương mặt của chàng trai nọ…
A, không nghĩ tới người nàng còn chưa tìm được, hết thảy chân tướng cũng còn chưa tra rõ, lại có thể liền sắp bởi vì loại độc hố hàng kiểu này mà ૮ɦếƭ đi rồi…
Bắc Đẩu cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhất thời biến đổi, cả kinh nói: "Con bà nó!! Đệ nói này Phong tỷ, không phải là tỷ coi trọng Kỷ Hoàng sao? Chuyện này... Chuyện này rất khó khăn! Đệ sợ đệ không giải quyết được đâu. Kỷ Hoàng nổi danh là không gần nữ sắc. Tỷ muốn làm thịt anh ta, chuyện này rất khó khăn!"
Bắc Đẩu nghĩ đến thời điểm lần trước tại hộp đêm, Diệp Oản Oản nói qua một câu "Ít nhất cũng phải cỡ Kỷ Hoàng vậy", vì vậy nhất thời kinh ngạc.
Ngay cả Thất Tinh cũng xạm mặt lại. Nếu như là Kỷ Hoàng, quả thật không mấy có khả năng.
Tại Độc Lập Châu, nữ nhân muốn thân mật cùng với Kỷ Hoàng có vô số người, nhưng vẫn không có mấy người thực sự có can đảm có ý đồ với Kỷ Hoàng.
Diệp Oản Oản dẫm mạnh một cước trên chiếc ghế, cầm lấy ấm trà xanh lạnh lẽo trên bàn xối lên trên mặt mình.
Sau khi hơi hơi thanh tỉnh lại một chút, Diệp Oản Oản đảo mắt qua hai người, hơi nhíu mày, "Ai nói người tôi nhìn trúng chính là Kỷ Hoàng?"
Bắc Đẩu nghe vậy nhất thời vuốt иgự¢ thở phào nhẹ nhõm, "Quá tốt, quá tốt rồi! Không phải là Kỷ Hoàng là tốt rồi! Không phải là Kỷ Hoàng là tốt rồi! Rốt cuộc là ai, Phong tỷ chỉ cần nói một câu, đệ tuyệt đối giúp tỷ đem người trói tới!"
Một bên, Thất Tinh cũng gật đầu một cái, "Phong tỷ, người tỷ muốn là ai?"
Độc Lập Châu này, người mà Minh chủ Không Sợ Minh mong muốn, còn không có mấy ai dám không đến, coi như là trực tiếp cưỡng đoạt đem về cũng không thành vấn đề.
Diệp Oản Oản thoáng nhấc con ngươi lên, đảo mắt nhìn qua Bắc Đẩu và Thất Tinh, chợt tiện tay ném ấm trà trong tay, lãnh đạm mở miệng nói: "Tu La Chủ."