Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 72

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bất quá lấy sự hiểu biết của cô mà nói, đối với lý giải của Tư gia ngay cả da lông cũng không có, có cái xấu xa gì không biết cũng rất bình thường, coi như là Tư Dạ Hàn nói cho cô biết, cũng không hoàn toàn đều là lời nói thật.
"Tư Dạ Hàn! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp báo ứng đấy! Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao! Nhị ca Tam ca Tứ ca... Còn có lão Lục lão Bát... Tất cá đều là ૮ɦếƭ ờ trong tay của ngươi...
Ta phái nói cho bà nội... Ta muốn đi nói cho tất cả trưởng lão Tư gia... Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi... Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
Cái nam nhân kia đã không cách nào đi dược nửa, một bên vẻ mặt điên cuồng mà gào thét một bên ngọ nguậy thân thể một chút xíu cố gắng trèo ra bên ngoài.
Tư Dạ Hàn cùng không ngăn cản, liền như vậy lẳng lặng nhìn nam nhân trèo một miếng cuối cùng khi mưu toan vùng vẫy giẫy ૮ɦếƭ.
Nam nhân đã leo đến cửa huyền quan, đưa tay chuẩn bị mở cánh cửa...
Đúng lúc này, một cái bóng như một vệt màu trắng tựa như tia chớp nhào tới, một cái cắn tàn bạo, trong nháy mắt cắn đứt cổ của nam nhân.
Cổ của nam nhân giống như như diều đứt dây lệch một cái,máu tanh phun ra giống như đóa hoa nỡ rộ, lan tràn ra toàn bộ trong phòng khách, thậm chí còn kèm theo âm thanh Bạch Hổ kẻo kẹt keo kẹt nhai xương...
Một màn này thật sự là quá mức kinh sợ rồi, cho dù là đã là người của hai thế giới nhưng Diệp Oản Oản cùng có chút không nhịn được.
"A " vườn hoa rơi xuống chỗ đấtt ở cửa, Diệp Oản Oản rốt cuộc không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi..
Cùng lúc đó, cô núp ở phía sau cái phiến cửa kính kia không cẩn thận cũng không kịp chuẩn bị mà bị đẩy ra.
Một giây kế tiếp, cô liền đối mặt với một đôi con ngươi gần như có thể đem huyết dịch trong người đông cứng, cùng với việc hoàn toàn thấy rõ hiện trường giống như Luyện Ngục ở trong phòng khách mà trước đó thật bình thường.
Tư Dạ Hàn bên cạnh Hứa Dịch thấy Diệp Oản Oản, cà người đều choáng tại chỗ, khuôn mặt kinh hoàng " là... Diệp tiểu thư...
Cô tại sao lại ở chỗ này..."
Xong rồi!
Tại sao Diệp Oản Oản lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!
Tư Dạ Hàn bên thanh niên áo đen kia, chính là người ở trên cao mà nhìn xuống nhìn sắc mặt bị dọa sợ đến trắng bạch của Diệp Oản Oản, cau mày, rò ràng cho thấy chán ghét cùng khinh bỉ.
Khoảng thời gian này cô và Tư Dạ Hàn quan hệ đã hòa hoàn đi không ít, lại để cho cô hiểu lẩm đưa Đại Ma đầu triệt đầu triệt đuôi coi thành nhân loại.
A, Tư Dạ Hàn... Anh tại sao có thể là người bình thường...
Nếu anh là người bình thường, kiếp trước vô luận như thế nào cô cùng sẽ không điên cuồng như vậy mà muốn rời khỏi anh.
Cổ Việt Trạch nói Tư Dạ Hàn hung ác ngoan tuyệt, thích Gi*t chóc thành tánh, căn bản là đem anh nói quá mức ôn nhu.
Cô đến nay còn nhớ rõ mình kiếp trước chính mình lần đầu tiên thấy cảnh tượng người bị Gi*t lúc đó, hoàn toàn không thua gì lần máu tanh này.
Lúc dó cô bị dọa sợ đến mức như kẻ điên rồi mắng anh "Ma quỷ " kêu khóc để cho anh yên tâm chính mình đi, đem hết tất cả lời nói ác độc nguyền rủa anh, náo loạn suốt nửa tháng, còn bệnh nặng một trận, nhưng mà dù dùng cách gì cùng không thể nào thay đổi, còn bị buộc sống sờ sờ lại thấy tận mắt một lần tình cảnh máu tanh nữa, cho đến khi cô thoi thóp, anh mới bỏ qua cho cô...
Quá nhiều kỳ ức vọt tới, Diệp Oản Oản trên trán đau đớn một hồi, nhưng mà, hết thẩy các thứ này nhớ lại đều chẳng qua là thoáng xuất hiện một hai giây mà thôi.
Diệp Oản Oản lấy tốc độ cực nhanh tỉnh táo lại, phủi bụi trên người đứng lên, đeo bọc sách, xách lấy túi trong tay, từng bước từng bước, mắt nhìn thẳng hướng phương hướng của Tư Dạ Hàn đi tới.
Đối mặt với sự kinh hoàng thất thố Hứa Dịch, sắc mặt lạnh như băng của thanh niên áo đen, dưới chân máu tanh tràn ngập, thanh âm Bạch Hổ kèo kẹt kèo kẹt xé nát xương người...
Rốt cuộc, cô cũng đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn.
Đem túi ny lon trong tay chứa bánh bao thịt đưa tới bên cạnh anh " cái đó, Anh đói không? Em lúc trở lại thuận đường mua chút bánh bao cho anh."
Trên ghế sa lon, đáy mắt nam nhân hộc phát âm trầm, rò ràng trên mặt giống như treo băng sương vạn năm không thay đổi, nhất là ở nơi này trong đêm tối tràn đầy mùi máu tanh, phảng phất là Tu La theo Luyện Ngục đi ra.
Bên trong nhà truyền ra âm thanh Bạch Hổ gào thét rít gào trầm trầm, cộng thêm sự tồn tại của Tư Dạ Hàn, không khí lạnh đến không có một tí nhiệt độ.
Giờ phút này, Hứa Dịch đã là mồ hôi đầm đìa, hắn vạn vạn không nghĩ tới. Diệp Oản Oản lại sẽ vào lúc này trở lại, chỗ ૮ɦếƭ người nhất chính là vừa vặn gặp phải một màn này.
Nếu lại có thể phạm phai sai lẩm nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không có phát hiện sự xuất hiện của Diệp Oản Oản, cứ như vậy để cho cô xông vào.
૮ɦếƭ chắc rồi...
Hứa Dịch thân hình lao đao muốn ngã, lòng như tro nguội.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, hán lại trơ mất nhìn Diệp Oản Oản đi thẳng tới trước mặt ông chủ, nghe được Diệp Oản Oản đối với ông chủ nói một câu "Anh đói không?".
Con ngươi Hứa Dịch phóng đại chợt hướng Diệp Oản Oản nhìn, cho là mình nghe nhầm.
Hắn... Hắn mới vừa nghe được cái gì?
Dưới tính cánh này, Diệp Oản Oản phản ứng lại là hỏi ông chủ có đói hay không, có muốn ăn bánh bao hay không?
Còn dùng một giọng nói hôm nay khí trời rất tốt để nói nữa chứ...
Phàn ứng Diệp Oản Oản chẳng lẽ không phải là không kìm chế được nổi lòng mà thét chói tai muốn đại náo chạy trốn sao?
Mùi máu tanh nồng nặc cùng bánh bao mùi thịt hòa chung một chỗ, khiến cho người ta càng muốn ói, Hứa Dịch nhìn Diệp Oản Oản một chút, lại nhìn ông chủ trên ghế sa lon một chút, mặt đầy biểu tình như đang nằm mơ vậy.
Bên kia Tư Dạ Hàn thanh niên áo đen sắc mặt lạnh như băng hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, hướng Diệp Oản Oản một ánh mắt cảnh giác tìm tòi nghiên cứu.
Diệp Oản Oản không có tinh lực đi quản phản ứng của người khác, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều đang trầm mặc trên người Tư Dạ Hàn.
Chỉ thấy nam nhân đang mắt sắc thâm trầm nhìn mình chằm chằm, cái ánh mắt dò xét kia phảng phất có thể đem linh hồn của con người đều xuyên thấu qua, khiến cho sống lưng từng trận phát rét.
Không biết qua bao lâu, đến mức gần như muốn cho người khác hít thở không thông, Tư Dạ Hàn trầm mặc liếc nhìn cái bánh bao lé loi trong tay cô, rốt cuộc mớ miệng, hỏi một câu: "Sợ sao?"
Diệp Oản Oản sắc mặt khẽ run, ngay sau đó không chút do dự ngữ khí kiên định mà mờ miệng trả lời: "Không sợ."
Diệp Oản Oản trong miệng mặc dù nói như vậy, nhưng kỳ thật nội tâm là hỏng mất.
Cô thật không biết, Tư Dạ Hàn rốt cuộc dùng khí từ đâu tới lại hỏi cô cái vấn đề này.
Có sợ hay không?
Cái này mà cũng không sợ, cô vẫn là người bình thường sao?
Nhưng là, kiếp trước bởi vi cô sợ hãi, đưa đến hậu quả đau đớn thê thảm như vậy, đời này coi như cô dù sợ hãi đến cực hạn, cũng tuyệt đối sẽ không ở trước mặt của Tư Dạ Hàn biểu hiện ra, nếu không một màn này nếu là một lần nừa xảy r,. cô là thật không nắm chắc có thể tiếp tục giữ vững trấn dinh của mình.
Tư Dạ Hàn tính tình quá mức quỷ quyệt khó lường, kiếp trước cô căn bản cũng không biết chính mình chồ nào làm sai, câu nào lại lơ đãng chọc giận anh.
Đời này, cô như cứ không nhìn thấu người đàn ông này, nhưng có thể căn cứ kinh nghiệm của kiếp trước phòng ngừa bất kì khả năng có thể chọc giận gây chuyện của anh.
Khi Diệp Oản Oản đang khẩn trương chờ đợi, con ngươi Tư Dạ Hàn giống như hố đen nhìn chăm chú cô mấy giây, cùng không biết rốt cuộc có tin hay không lời giải thích của cô.
Mấy giây sau, nam nhân đưa ra ngón tay lạnh giá thấu xương, ở trên cằm của cô nhéo một cái, khàn khàn trầm thấp lẩm bẩm: "Nữ hài ngoan ngoãn."
Nhìn như vậy... Là rất hài lòng với câu trả lời và biểu hiện của cô đi. Cho dù anh khả năng cũng không tin, nhưng anh vẫn cũng không thèm để ý. Điều cô đánh cuộc đúng rồi!
Thần kinh Diệp Oản Oản đang căng thẳng đột nhiên buông lỏng đi xuống, trong thời gian ngắn ngủi phảng phất như đã trải qua một trận sinh tử.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc