Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, âm thầm suy tư, nếu như cái gã Tu La Chủ này nói láo, đến lúc đó chính mình trở lại tìm anh ta là được.
Nếu như anh ta không có nói láo, cái người thuộc cổ tộc Tư Thị tên Tư Dạ Hàn, quả thật rất giống với anh ta, vậy liền đủ để chứng minh Tư Dạ Hàn thuộc cổ tộc Tư thị kia, mới là A Cửu. Còn Tu La Chủ này, chính là một sự trùng hợp...
Bất quá, mặc dù người đàn ông này không hề có chút sơ hở nào, nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn tồn tại một chút nghi ngờ.
Có đôi khi, giác quan thứ sáu của phụ nữ chính là không thể dùng lẽ thường để cân nhắc như vậy đấy!
Nhưng tệ nhất chính là, trực giác trong trường hợp này cũng không có mấy tác dụng. Người đàn ông trước mặt này căn bản chính là khó chơi, hơn nữa hoàn toàn không có một sơ hở nào để bắt bẻ.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt không cảm xúc của nam nhân, không hiểu sao lại có cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước đập vào bờ, nằm ૮ɦếƭ queo đầy bi thương.
Thiên lý ở đâu!!
Gừng càng già càng cay, thực sự là gặp quỷ rồi sao?
Diệp Oản Oản thu hồi suy nghĩ, từ trên bàn sách của nam nhân cầm giấy 乃út lên, xoẹt xoẹt xoẹt trên giấy, viết ra số điện thoại của mình.
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản đưa tay ra, đem tờ giấy có ghi số điện thoại của mình chậm rãi nhét vào túi áo nơi иgự¢ âu phục của người đàn ông, khẽ mở miệng cười, "Đây là số di động của ta, về đề nghị “tiến cống” vừa rồi của ta, nếu như Tu La Chủ đại nhân ngài hối hận rồi... Tùy thời có thể liên lạc với ta!"
Chàng trai theo bản năng hướng về tờ giấy dán vào иgự¢ mình nhìn một cái, cạn lời, chỉ có mí mắt hơi hơi co giật, tiết lộ một chút tâm tình của chủ nhân.
Sau khi nhét xong số điện thoại di động, Diệp Oản Oản vỗ vỗ tay ngồi dậy, nháy mắt một cái đầy mê hoặc, nói "Như thế nha, sau này gặp lại!"
Theo biểu hiện của hôm nay, có vẻ sẽ không có kết quả gì! Bất quá, tương lai còn dài, ngược lại hắn cũng không chạy thoát được, nàng trước tiên nghĩ biện pháp đi đến cái Tư thị cổ tộc kia tra hỏi rõ ràng rồi lại nói.
Diệp Oản Oản nói xong, xoay người liền định rời đi.
Chỉ bất quá, nam nhân lại cũng lập tức đứng dậy, đi theo sau lưng Diệp Oản Oản.
"Tu La Chủ đại nhân, ngài đi theo ta để làm cái gì? Chẳng lẽ đã hối hận?" Diệp Oản Oản xoay người lại, hơi nhíu mày nhìn về phía nam nhân đằng sau mình.
"Nếu ta không tiễn Bạch Minh chủ, chỉ sợ Bạch Minh chủ rất khó có thể rời khỏi nơi này." Nam nhân mở miệng nói.
Diệp Oản Oản nhún nhún vai, không lại tiếp tục nhiều lời, mặc cho chàng trai đuổi theo, hai người đi sóng vai nhau.
"Tu La Chủ, cái người tên Tư Dạ Hàn của Tư thị cổ tộc, tướng mạo so với ngươi thật sự rất giống sao?" Diệp Oản Oản vừa đi, vừa hỏi lại một lần.
Nam nhân bước đi rất chậm chạp, không nhanh không chậm tùy tùng nàng đi về phía trước, nghe vậy vẫn trả lời lại một câu như cũ: "Ta không cần thiết phải lừa ngươi."
Nam nhân dừng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục mở miệng, "Bạch Minh chủ, Không Sợ Minh rắn mất đầu đã nhiều năm, bây giờ phe phái không ít, cần phải cẩn thận."
"Tu La Chủ dường như rất quan tâm đến ta?" Diệp Oản Oản nhìn về phía nam nhân trước mặt.
Nghe tiếng, nam nhân hờ hững nói: "Chẳng qua chỉ là tán thưởng năng lực cùng sự can đảm của Bạch Minh chủ."
Diệp Oản Oản: "..."
Tán thưởng năng lực và sự can đảm của nàng khi đi gây rối với A Tu La sao?
Lúc này, hai người đi ra trước cửa trang viên.
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng nói chuyện, một đoàn xe, nhanh chóng chạy tới, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mấy chục chiếc xe liền đem toàn bộ trang viên vây quanh.
Trong chốc lát, một chiếc xe cầm đầu sang trọng dừng ở cách Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản không xa.
Rất nhanh, Khô Cốt mở cửa xe, nghênh đón Kỷ Tu Nhiễm.
Người đàn ông mặc một thân âu phục ưu nhã màu xám tro, khóe môi nhếch lên một nụ cười thản nhiên, từ trong xe đi ra, chậm rãi tới gần.
"Hic, Kỷ Tu Nhiễm...?"
Sau khi thấy rõ người đàn ông từ trong xe vừa xuống là ai, Diệp Oản Oản nhất thời có chút kinh ngạc.
Ta phi, đây không phải là Kỷ Hoàng sao?
Hắn ta làm sao lại tới rồi...
"Người nào ở chỗ này càn rỡ!"
Bỗng nhiên, nam tử tóc đỏ từ bên trong trang viên đi ra.
"Không có quan hệ gì tới ngươi!"
Khô Cốt cũng lập tức tiến lên một bước.
"Tìm ૮ɦếƭ!" Cơ hồ trong chốc lát, nam tử tóc đỏ Khương Viêm lập tức hướng về Khô Cốt sải bước tiến tới.
"Ầm m m….!!!"
Tiếng nổ tung vang lên, một chưởng của Khô Cốt và nam tử tóc đỏ ᴆụng vào nhau, thân thể hai người đồng thời lùi về sau mấy bước.
Khô Cốt và nam tử tóc đỏ hai mắt nhìn nhau một cái, con ngươi của hai người, đều hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
"Khô Cốt, lui ra!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Khô Cốt, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Vâng..." Khô Cốt đáp một tiếng, ngay sau đó lui xuống.
"Khương Viêm." Cùng lúc đó, bên cạnh Diệp Oản Oản, Tu La Chủ cũng lãnh đạm mở miệng.
Nghe tiếng, Khương Viêm gật đầu, cũng lui sang một bên.
Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm từ đầu đến cuối đều treo một nụ cười đầy hiền hòa như có như không. Anh ta đầu tiên nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt lại nhìn vào người đàn ông bên cạnh nàng: "Có lẽ, các hạ chính là Tu La Chủ danh chấn Độc Lập Châu rồi."
"Kỷ Tu Nhiễm..." Ánh mắt của người đàn ông kia cũng đồng dạng rơi ở trên người Kỷ Tu Nhiễm.
Khí trời tựa hồ như muốn đổ mưa, đỉnh bầu trời đầy u ám, gió cuốn cát bay mù mịt, bầu không khí bỗng nhiên như lạnh đi vài phần, khiến cho Diệp Oản Oản theo bản năng xoa xoa cánh tay run cầm cập.
"Ha..." Kỷ Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng: "Chưa từng nghĩ, tên của kẻ hèn này, ngay cả Tu La Chủ cũng từng nghe được, vô cùng vinh hạnh."
Gương mặt điển trai ngời ngời tựa như trích tiên của Tư Dạ Hàn lúc này lại như một khối băng ngàn năm không tan, con ngươi đen nhánh không hề có một chút nhiệt độ nào: "Kỷ Hoàng hôm nay tới đây, không biết có gì chỉ giáo?"
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, ánh mắt hướng về thiếu nữ ở bên cạnh nhìn lại, khẽ mở miệng cười nói, "Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua là... Thuận đường tới đón vị hôn thê của ta."
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Diệp Oản Oản cũng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, trong nháy mắt khi Kỷ Hoàng dứt tiếng, khuôn mặt như băng tuyết của Tư Dạ Hàn, bỗng nhiên như đột ngột tan vỡ, từng tảng băng một như muốn đổ ập xuống!?
Thời điểm Diệp Oản Oản còn đang hoài nghi có phải là mình hoa mắt hay không, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.
Cơ hội tốt à nha!
Kỷ Hoàng đột nhiên qua tới nơi này, nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội này một chút...
Tư Dạ Hàn, ý niệm muốn chiếm nàng làm của riêng của anh ta cường đại đến đáng sợ, lượng giấm mà anh ăn có thể nhấn chìm cả toàn bộ Độc Lập Châu. Nàng cũng không tin, nếu như nàng ngay tại đây cho anh đội nón xanh, anh còn có thể diễn kịch diễn trò với nàng nữa sao?
Vì vậy, Diệp Oản Oản lúc này lộc cà lộc cộc đi về phía đối diện, đến bên người của Kỷ Tu Nhiễm, hơn nữa thân mật khoác lên cánh tay của anh ta, "Không sai không sai, anh ấy là vị hôn phu của ta, là tới đón ta đấy!"
Kỷ Tu Nhiễm thấy cô nàng hiếm khi nào lại chủ động thân cận với chính mình, ánh mắt như có như không hướng về phía cánh tay bị khoác lên nhìn một cái.
Diệp Oản Oản vừa nói vừa ung dung thản nhiên quan sát phản ứng của Tu La Chủ.
Đối diện, người đàn ông thân hình cao lớn, một mình đứng ở trước cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn tinh xảo bên ngoài trang viên, hơi hơi cúi đầu. Cộng thêm sắc trời có chút âm u, khiến cho người ta trong lúc nhất thời không có cách nào thấy rõ được biểu cảm của anh.
Không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm trái tim Diệp Oản Oản như muốn thót lên đến cổ họng, chỉ thấy nam nhân chậm rãi nâng con ngươi lên, chân mày lại như càng thêm mấy phần tà mị, khóe miệng vẽ ra một đường cong vô hình khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm...
Anh ta đầu tiên hướng về Diệp Oản Oản nhìn một cái, ngay sau đó nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói, "Thật sao? Vậy không biết Kỷ Hoàng có biết hay không? Vị hôn thê của ngươi... Tùy ý cho một người đàn ông xa lạ số điện thoại di động riêng, thậm chí còn thả thính đối với ta..."
Mịa nó!!!
Ánh mắt của Diệp Oản Oản đột nhiên trợn to, trong lòng như có 10 ngàn con chiến mã đang lao nhanh qua giày xéo.
Cái tên này lại có thể bán đứng nàng!!!