Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 679

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bắc Đẩu nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Phong tỷ, đám này cũng đã không tệ nha… Khẩu vị tỷ từ lúc nào lớn như vậy? Vậy tỷ rốt cục muốn dạng gì?"
Nghe được lời nói này, Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: "A, tối thiểu cũng phải là cỡ cỡ như Kỷ Tu Nhiễm đi..."
Dùng Tư Dạ Hàn làm ví dụ mà nói, những người này cũng không biết được, vì vậy trong đầu Diệp Oản Oản hiện lên tên của Kỷ Tu Nhiễm.
"Kỷ Tu Nhiễm?" Bắc Đẩu hơi sững sờ, mặt đầy vẻ ngơ ngác: "Ai vậy, có đẹp trai bằng đệ không?"
"Kỷ Hoàng..." Một bên, Thu Thủy cạn lời mà liếc mắt nhìn Bắc Đẩu.
Bắc Đẩu rốt cuộc phản ứng lại việc Diệp Oản Oản nói ra tên cúng cơm của Kỷ Hoàng, "Mịa nó! Phong tỷ... Tỷ à…Không nên đâu!! Yêu cầu của chúng ta đừng nên cao như vậy! Nếu đệ nói đệ thích đệ nhất mỹ nhân Độc Lập Châu, người ta có thể chấp nhận đệ không?"
Diệp Oản Oản cười không nói, đây cũng là mục đích của nàng. Nàng cứ đưa ra yêu cầu vậy đó, có giá trị nhan sắc của Kỷ Hoàng! Có thể mang ra thì tốt, không có, liền coi như xong…
Nhưng mà, khiến cho Diệp Oản Oản không nghĩ tới chính là, giờ phút này Thu Thủy lại mờ mờ ám ám lấy điện thoại di động ra, tìm số của Kỷ Hoàng, nhắn qua cho anh ta một tin nhắn.
...
Bất đắc dĩ, Bắc Đẩu chỉ có thể bảo nhân viên phục vụ cho đám người này lui xuống. Diệp Oản Oản không ưng mắt, vậy cũng không có biện pháp nào.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên, là Lưu Ảnh gọi tới.
Lúc này, Diệp Oản Oản đứng dậy, rời khỏi phòng, đi tới địa phương hơi an tĩnh một chút nhận điện thoại của Lưu Ảnh.
"Ông chủ." Âm thanh Lưu Ảnh từ trong điện thoại truyền ra.
Đối với kiểu gọi này Lưu Ảnh, Diệp Oản Oản có chút không quen.
"Sao rồi?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Ông chủ, cô đang ở đâu?" Lưu Ảnh nói.
"Hộp đêm." Diệp Oản Oản nói đúng sự thật.
Lưu Ảnh trầm mặc một hồi, ngay sau đó mở miệng: "Ông chủ... Tôi ngày hôm nay cùng với mấy người Khương lão, dưới cơ duyên xảo hợp, có lẽ đã tìm được một chút hành tung của Cửu gia. Bất quá, chúng tôi bây giờ không có giấy thông hành Độc Lập Châu, cũng không có vốn và nhân viên, điều tra quả thật có nhiều điểm bất tiện."
"Hành tung của A Cửu..." Nghe được lời ấy của Lưu Ảnh, ánh mắt Diệp Oản Oản hơi hơi sáng lên.
Diệp Oản Oản chỉ muốn mau sớm tìm ra Tư Dạ Hàn, hơn nữa cùng Tư Dạ Hàn trở về nước. Diệp gia, Tư gia... Còn có quá nhiều chuyện vẫn còn chưa giải quyết đang chờ nàng trở về xử lý.
Hơn nữa, cha Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, thời gian còn lại cũng không tính là quá nhiều, ước chừng chỉ còn hơn 5 tháng nữa sẽ bị tuyên án. Mà trước đó, nàng nhất định phải tìm được Tư Dạ Hàn và trở lại Hoa quốc.
"Các cậu đã lấy được tin tức gì?" Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.
"Ông chủ, chuyện này nói ra rất dài dòng. Xin ông chủ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định có thể điều tra rõ ràng. Nhưng, chúng tôi yêu cầu có giấy thông hành Độc Lập Châu, còn có tiền và…thân phận." Lưu Ảnh nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm. Giấy thông hành và tiền không phải là vấn đề, nhưng thân phận trong miệng Lưu Ảnh, hẳn là phải nghĩ cách lấy được một vị trí nhất định trong Không Sợ Minh, nếu không sẽ không sử dụng được thế lực của Không Sợ Minh. Chuyện này dường như cũng không mấy dễ dàng!
"Ngày mai lại nói, chuyện giấy thông hành, tôi đã xử lý xong, tiền cũng không cần lo lắng." Diệp Oản Oản nói.
Nghe được lời nói này, Lưu Ảnh hơi có chút kích động, vội vàng nói: "Cảm ơn ông chủ..."
"Lưu Ảnh, không cần gọi tôi là ông chủ." Diệp Oản Oản nói.
"Vậy... Sau này trước người khác tôi gọi cô là Phong tỷ!" Lưu Ảnh nói.
...
Một lát sau, Diệp Oản Oản cúp điện thoại. Xem ra, ban đầu chính mình đem đám người Lưu Ảnh và Khương lão lưu lại là một quyết định chính xác...
Sau khi đi tới Độc Lập Châu, rốt cuộc có được tin tức Tư Dạ Hàn, hy vọng Lưu Ảnh bọn họ, có thể tra ra được một chút dấu vết gì đó.
Sau khi đem tâm trạng thu liễm, Diệp Oản Oản xoay người đi vào bên trong căn phòng đèn mờ.
"Ồ... Cô em này thật đẹp nha! Mới vừa rồi làm sao lại không thấy?"
Còn chưa đi vào được bên trong phòng mình, một gã đàn ông đã đem Diệp Oản Oản cản ở một bên.
"A... Đẹp chỗ nào, bất quá chỉ là một con điếm mà thôi!" Một con ả áo đỏ trong đám liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản, lạnh giọng cười nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Đám này lại đem chính mình xem như “em gái” của hộp đêm rồi hả?
"Em gái, em tên là gì, do ai quản lý?" Đôi mắt đầy Dụς ∀ọηg của gã đàn ông trung niên không che giấu chút nào, đảo tới đảo lui trên người Diệp Oản Oản.
"Ngươi nhận lầm người rồi!" Diệp Oản Oản lườm người đàn ông trung niên một cái, lạnh giọng mở miệng nói.
Nghe được lời nói này, người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, khóe miệng hơi hơi dương lên: "Yo, thật là có cá tính..."
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, một bên cô nàng áo đỏ thần thái giống như từ trên cao nhìn xuống, quan sát Diệp Oản Oản bằng ánh mắt kẻ bề trên, mặt đầy vẻ khinh thường, hướng về người đàn ông trung niên nói: "Hùng ca, loại hàng này là cái thứ gì, vẫn còn ở nơi này ra vẻ thanh cao! Cũng không biết tự đi soi vào bãi nước tiểu, xem một chút mình là cái thứ gì?"
"Hic, Tiểu Lan, chớ ăn giấm mà! Hùng ca vẫn yêu em thôi..." Trong lúc nói chuyện, gã đàn ông trung niên mặt treo một nụ cười đầy thô bỉ, hung hăng vỗ một cái trên ௱ôЛƓ của cô gái áo đỏ kia.
Cô gái áo đỏ bĩu môi: "Hùng ca, anh xem xem, không phải là em sợ loại mặt hàng này phục vụ anh không tốt sao?"
"Vậy cũng còn chưa chắc, hai em tối nay cùng nhau phục vụ anh... Em hướng dẫn cô ta, vậy còn không được sao?" Người đàn ông trung niên cười nói.
Cô gái áo đỏ khinh thường nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Nếu Hùng ca đã có lời, tối hôm nay, ngươi liền cẩn thận phục vụ Hùng ca, có nghe thấy hay không?"
Giờ phút này, khóe môi Diệp Oản Oản nhếch lên một nụ cười khó hiểu. Tại Độc Lập Châu, từ xưa tới nay còn chưa từng có ai dám làm càn như thế đối với chính mình.
Tuy nói, Diệp Oản Oản cũng biết chính mình cũng không phải là Không Sợ Minh Chủ chân chính, nhưng theo hiện nay mà nói, nàng đích xác là đang ngồi ở trên ngai vàng của Không Sợ Minh Chủ.
"Cút!" Diệp Oản Oản mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng.
"Tiểu tiện nhân! Hùng ca là thân phận gì, để cho ngươi buổi tối phục vụ Hùng ca, là phúc phận ba đời của ngươi! Con mẹ nó ngươi lại bày đặt giả giờ ngây thơ con nhà lành với lão nương?" Cô gái áo đỏ căm tức nhìn Diệp Oản Oản.
"Hic, Tiểu Lan, đừng dữ dội như vậy, dọa sợ tiểu cô nương người ta." Người đàn ông trung niên hướng về cô gái áo đỏ cười một tiếng, chợt đi tới bên người Diệp Oản Oản: "Cô em, em vẫn chưa trả lời Hùng ca, em tên là gì?"
Lúc nói chuyện, người đàn ông trung niên đưa tay ra, đúng là hướng về phía gò má của Diệp Oản Oản định rờ rẫm.
"Bép!!"
Cơ hồ chỉ trong chốc lát, Diệp Oản Oản một cái tát đánh văng bàn tay phải đang đưa tới của gã ta.
"Yo, tiểu cô nương tính khí còn rất bốc lửa... Không tệ, Hùng ca của em liền thích như vậy! Nếu không, thì cũng như cá ૮ɦếƭ một dạng, không có gì hứng thú..." Người đàn ông trung niên lè đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm đôi môi khô khốc.
"Bắt lại cho ta, trói tới nhà Hùng ca đi!" Cô gái áo đỏ hướng về mấy vị tráng hán ở bên cạnh ra lệnh.
Nghe cô gái áo đỏ nói như vậy, mấy vị tráng hán đi theo gật đầu một cái, lập tức tiến lên trước, làm bộ liền muốn đem Diệp Oản Oản bắt đi.
Đúng lúc này, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản chợt lóe lên, một quyền đánh thẳng vào mặt một trong mấy gã vai u thịt bắp nọ.
Dưới tình huống không chút nào phòng bị, vị tráng hán kia bị một quyền của Diệp Oản Oản đánh trúng, thân hình lảo đảo bật ngược lại, hai tay ôm lấy mũi ngã bệch xuống đất. Chỉ một quyền, xương sống mũi đã bị Diệp Oản Oản đánh gãy.
"Tìm ૮ɦếƭ!"
Thấy vậy, một vị tráng hán khác tức giận hét lớn.
"Cút!"
Lúc này, Diệp Oản Oản quyền thế không thu, lấy cùi chỏ hung hăng chấn thẳng vào cổ của hắn ta.
Toàn bộ quá trình chỉ mười mấy giây, hai vị tráng hán đã ngã xuống đất không đứng dậy nổi, trong miệng gào thét đầy thảm thiết.
"Một con điếm thối như ngươi, ngươi dám phản kháng!" Cô gái áo đỏ cao giọng quát lên.
"Bép!!"
Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, trở tay đánh thẳng một bạt tai, hung hăng quất vào gò má trái của cô gái áo đỏ.
Lúc này, cô gái áo đỏ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ôm lấy gò má còn đang hằn lại hình bàn tay, phảng phất như gặp quỷ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc