"Ừ..." Mặc dù không biết cái tên Lưu Ảnh này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, nhưng tình huống hôm nay, Diệp Oản Oản lại cũng chỉ có thể gật đầu ứng đối.
"Ha ha!! Thật khiến cho người ta hoài niệm nha..." Lưu Ảnh khẽ mỉm cười: "Năm đó, Minh chủ một mình một ngựa, tại Hoa quốc diệt một nhóm thế lực đen tối. Khi đó mấy người chúng tôi vừa vặn đắc tội cái thế lực đen tối kia. Cũng coi như cơ duyên xảo hợp, được Minh chủ cứu vớt…"
Nghe vậy, nhóm 5 người lính đánh thuê ngẩn ra một chút. Bọn họ khi nào lại bị thế lực đen tối uy Hi*p bao giờ?
"Minh chủ, tôi tên là Lưu Ảnh, đã nhiều năm như vậy, ngài còn nhớ chúng tôi sao...??" Lưu Ảnh cười nói.
Diệp Oản Oản giả vờ trầm tư chốc lát rồi mới trả lời: "Nghe cậu nói như vậy, quả thật có chút ít ấn tượng..."
"Đáng tiếc, ban đầu mấy người chúng tôi muốn đi theo Minh chủ, Minh chủ lại cự tuyệt. Cuối cùng nói cho chúng tôi biết, nếu như chúng tôi có thể đi tới Độc Lập Châu, liền có thể xem xét thu nhận chúng tôi. Minh chủ, hành trình của chúng tôi gặp rất nhiều trắc trở, nhưng cũng rốt cuộc theo được dấu chân của ngài, đi tới Độc Lập Châu." Lưu Ảnh nói.
Trong nhóm 5 người lính đánh thuê, Khương lão là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần. Mặc dù không hiểu được vì sao Lưu Ảnh lại nói như vậy với chủ nhân, nhưng trước tiên cứ theo lời Lưu Ảnh giải thích, tiếp tục giả vờ đã, tuyệt đối không sai!
"Minh chủ! Chúng tôi muốn đi theo ngài..." Khương lão liền vội vã mở miệng.
"Yo, các ngươi thật là có nghị lực à nha! Bất quá, Không Sợ Minh chúng ta không phải là ai cũng có thể vào! Hơn nữa, các ngươi là người ngoại lai! Người ngoại lai, vốn là phải ૮ɦếƭ!" Bắc Đẩu nhìn về phía đám người Lưu Ảnh, lạnh giọng cười nói.
"Chờ một chút!" Bỗng nhiên, Thất Tinh mở miệng: "Trước đó, các ngươi không phải nói chính mình thuộc về thế lực Tử Vong Hoa Hồng sao? Tại sao so với lời giải thích hiện tại, lại có chút không khớp vậy?"
"Chuyện này..." Khương lão hơi hơi nhíu mày.
"Đây cũng chỉ là một chút tâm cơ nhỏ của chúng tôi mà thôi!" Lưu Ảnh nói: "Không Sợ Minh là quái vật khổng lồ đến bực nào, loại tôm tép như chúng tôi, nếu như đi tới Không Sợ Minh, nói muốn gặp Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, các người không phải là sẽ trực tiếp đem chúng tôi đuổi đi sao?
Nhưng nếu như chúng tôi nói mình là người của Tử Vong Hoa Hồng, với thế lực của Tử Vong Hoa Hồng, hẳn là sẽ kinh động được Minh chủ. Kết quả rất hiển nhiên, mục đích của chúng tôi cũng đạt được, không phải sao?" Lưu Ảnh nhìn về phía Thất Tinh.
Lưu Ảnh lâm vào trầm tư, ánh mắt dò xét đánh giá lấy Lưu Ảnh.
"Các người vì muốn gia nhập Không Sợ Minh, quả thật là đã nhọc lòng!" Diệp Oản Oản nhìn về phía đám người Lưu Ảnh nói.
"Đúng vậy! Chủ... Minh chủ, chúng tôi thật sự muốn đi theo ngài!" Tiểu Loli ủy khuất líu lo mở miệng.
"Phong tỷ, bọn họ là người ngoại lai, dựa theo quy củ truyền thống của Võ Đạo Liên Minh Công Hội ban bố..." Thất Tinh nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Thế nào? Tôi làm chuyện gì, còn phải cần cậu nhắc sao?" Diệp Oản Oản lạnh lùng nói.
"Dĩ nhiên là Phong tỷ tự làm chủ!" Thất Tinh lui sang một bên, không lên tiếng nữa.
"Bắc Đẩu, dẫn bọn họ mang tới phòng làm việc của tôi!" Diệp Oản Oản hướng về phía Bắc Đẩu dặn dò một phen, xoay người rời đi.
...
Sau khi trở lại phòng làm việc, Diệp Oản Oản sắc mặt trắng bệch, tim đập loạn lên.
Không thể không nói, hôm nay thật quá hung hiểm! Gã Lưu Ảnh đó, rốt cuộc đang có ý đồ xấu gì?
Nàng vốn cho rằng, thân phận của mình, sẽ bị Lưu Ảnh vạch trần. Ai ngờ đâu, Lưu Ảnh ngược lại còn giúp nàng một tay. Chuyện này khiến cho nàng vô cùng bất ngờ.
Bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản nghi ngờ là, nhóm 5 người lính đánh thuê tại sao lại ở chung một chỗ cùng với Lưu Ảnh, hơn nữa sáu người này toàn bộ đều đi tới Độc Lập Châu! Hơn nữa, bọn họ còn biết chính mình đang ở tại Không Sợ Minh...
"Phong tỷ, mấy cái người ngoại lai này, tỷ không phải sẽ thật dự định thu rồi hả?" Giờ phút này, Bắc Đẩu đẩy cửa đi vào.
"Bọn họ đâu?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Ngoài cửa đấy, nhưng vẫn chưa để cho bọn họ đi vào!" Bắc Đẩu mở miệng nói.
Bắc Đẩu trầm tư chốc lát, đầy thành khẩn mở miệng nói: "Phong tỷ, đệ vừa mới nghe nói, Võ Đạo Liên Minh Công Hội đang chuẩn bị định làm phiền tỷ."
"Ồ?" Nghe vậy, Diệp Oản Oản bỗng sững sờ. Chính mình đang êm đẹp, Võ Đạo Liên Minh Công Hội vì sao phải tới gây phiền toái cho mình?
"Về phần tại sao, hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm. Bất quá, bị Võ Đạo Liên Minh để mắt tới, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt!! Quy củ của Độc Lập Châu chúng ta, là cấm người ngoại lai. Nếu như Phong tỷ nhận mấy người kia, chỉ sợ là không tốt lắm!" Bắc Đẩu lại nói.
Quy củ của Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản dĩ nhiên là biết được. Chỉ bất quá, Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, cho tới nay, không phải đều là làm việc không theo một quy củ nào hay sao?
"Còn nữa… Phong tỷ, sáu người kia tuy thả ở bên ngoài cũng coi như không tệ, nhưng ở tại Độc Lập Châu, chính là phế vật! Nói gì tới việc gia nhập Không Sợ Minh chúng ta, bọn họ có thể làm gì? Nuôi chỉ phí cơm phí gạo!" Bắc Đẩu không ngừng khuyên Diệp Oản Oản.
Đối với những lời này của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản lại không hề phản bác.
Sau khi đi tới Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản lúc này mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Loại giống như Lưu Ảnh mà nói, ngày trước là Tổng đội trưởng Ám Vệ Tư gia tại Hoa quốc, thực lực đương nhiên là không tầm thường. Nhưng chỉ là tại Hoa quốc mà thôi! Nếu như đặt ở Độc Lập Châu, căn bản là không đáng nhắc tới.
"Cậu đi ra ngoài trước, để cho bọn họ đi vào!" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu, mở miệng nói.
"Chờ đã! Phong tỷ, còn có chuyện, Ôn Tử Nhiên sắp quay trở lại..." Bắc Đẩu ngập ngừng mở miệng nói.
"Ôn Tử Nhiên..." Nghe vậy, trong lòng Diệp Oản Oản vô cùng kinh ngạc.
Mấy ngày nay đi tới Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản cũng đã tìm hiểu rất nhiều về các mối quan hệ của Tóc Húi Cua ca, đối với gã Ôn Tử Nhiên này cũng đã từng nghe nói qua.
Là ca ca kết nghĩa của Tóc Húi Cua ca…
Nghe nói, hắn ta là một gã điên điên khùng khùng, có hung danh cực lớn tại Độc Lập Châu.
Diệp Oản Oản biết được, Ôn Tử Nhiên và Tóc Húi Cua ca Bạch Phong có quan hệ cực tốt, giống như là anh em ruột. Mà sau khi Tóc Húi Cua ca mất tích, dù hắn đã làm một loạt đại động tác, nhưng vẫn không thể tìm ra được tin tức của Tóc Húi Cua ca.
"Tôi biết rồi!" Diệp Oản Oản gật đầu.
Lại là một người quen cũ của Tóc Húi Cua ca, hơn nữa còn rất khó dây vào...
Diệp Oản Oản âm thầm thở dài trong lòng. Thật là nhân sinh như trò đùa, toàn dựa vào kỹ thuật diễn xuất! Lại tiếp tục như thế, nàng hẳn là xứng đáng được nhận bức tượng Oscar tí hon màu vàng kia!
Nhưng mà hiện nay, cũng chỉ có thể là binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn! Cần chi quản hắn là ai, vai này nhất định phải diễn cho trọn! Nàng cũng không có chút biện pháp nào.
Rất nhanh, Bắc Đẩu xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Một lát sau, đám người Lưu Ảnh và 5 người lính đánh thuê, lúc này mới chậm rãi đi vào bên trong phòng làm việc.
"Đem cửa khóa lại." Diệp Oản Oản hướng về nam râu nói.
Nghe vậy, nam râu vội vàng xoay người đem cửa phòng làm việc khóa trái.
"Chủ nhân, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tiểu Loli nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ ngơ ngác.
Mới vừa rồi, chủ nhân vì sao lại làm bộ như không quen biết bọn họ? Mà chủ nhân như thế nào lại trở thành Không Sợ Minh Chủ rồi?
"Tôi muốn hỏi các người trước." Diệp Oản Oản hướng về đám người Tiểu Loli và Khương lão, mở miệng hỏi: "Các người vì sao lại đến Độc Lập Châu, và làm sao lại biết tôi đang ở tại Không Sợ Minh?"
"Hả? Là Kỷ Hoàng nói đó!" Tiểu Loli vô cùng thành thực trả lời.
"Kỷ Tu Nhiễm?" Nghe Tiểu Loli nói như vậy, Diệp Oản Oản bỗng sững sờ.
"Chúng tôi ở tại Hoa quốc, bị người của Kỷ Hoàng bắt tới đây…" Khương lão hướng về Diệp Oản Oản giải thích.
"Kỷ Hoàng còn nói cho chúng tôi biết, chủ nhân ngài đang ở tại Không Sợ Minh. Cho nên, chúng tôi lúc này mới tìm tới." Tiểu Loli nói.
Giờ phút này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt, lâm vào trầm tư.