Chính bởi vì, đau dài không bằng đau ngắn...
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm một mâm đầy châu chấu chiên ngập dầu, không nói hai lời, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh, đem một mâm Phi Thiên Long ăn sạch.
Cố nén lại cảm giác buồn nôn chực trào ra, Diệp Oản Oản cười nói: "Thật ngon!"
Ngon cái con mịa nó!
"Hay là lại gọi thêm một phần? Phong tỷ bình thường đều ăn hai ba phần." Bắc Đẩu mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Bắc Đẩu, có tin lão tử một quyền đánh cho nhà ngươi thành cái mền không, cái tên đại ngốc này!
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, bỗng nghe một tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền đến.
Một giây kế tiếp, cửa phòng ăn bị mở ra, mười mấy nam nhân, tràn vào bên trong.
Cầm đầu là một gã đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo một cặp mắt kiếng gọng vàng.
"Minh chủ đại nhân, ngài còn chưa ૮ɦếƭ à?" Âu phục nam nhìn Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói.
Diệp Oản Oản nhìn về phía gã đàn ông đeo kính, ngôn ngữ thần thái người này tuy là vô cùng phách lối, nhưng Diệp Oản Oản lại cảm kích từ đáy lòng. Không phải là hắn bỗng nhiên xuất hiện, gã Bắc Đẩu kia chỉ sợ còn muốn gọi thêm hai khay châu chấu chiên ngập dầu cho mình ăn…
Nhìn thấy gã đàn ông đeo kính này, Thất Tinh mặt không biểu tình, mà Bắc Đẩu lại hơi nhíu mày, nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhỏ giọng nói: "Phong tỷ... Gã ta là Lý Mạt Thần, con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, Lý Tư, từ bên ngoài tìm trở về 5 năm trước."
Nghe Bắc Đẩu nói như vậy, trong lòng Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc. Nói như vậy, gã đàn ông đeo kính này, cũng là người của Không Sợ Minh, nhưng hắn lại dám phách lối ngang ngược như vậy đối với Không Sợ Minh Chủ, là có chỗ dựa gì?
"Hic, Phong tỷ, tỷ rời đi mấy năm nay, Không Sợ Minh đã không phải là Không Sợ Minh lúc trước rồi! Nội bộ chia làm hai phe, mấy vị trưởng lão hùa lại, tự làm thành một phe, mà phần lớn thế lực của Không Sợ Minh, bây giờ đều ở trong tay mấy lão già kia. Gã Lý Mạt Thần này, chính là một gã con nhà giàu, ỷ vào thế lực Tam trưởng lão, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt. Không Sợ Minh cũng không có người nào dám đắc tội hắn." Bắc Đẩu nhẹ giọng thở dài.
Nếu như là ngày trước, Minh chủ cũng không mất tích, Không Sợ Minh từ trên xuống dưới, người nào dám bất kính đối với Minh chủ?
Khỏi phải nói đến một gã con tư sinh của Tam trưởng lão như Lý Mạt Thần này, dù cho chính là Tam trưởng lão, nhìn thấy Minh chủ, cũng phải cung cung kính kính, đàng đàng hoàng hoàng.
Nghe Bắc Đẩu thấp giọng giải thích, Diệp Oản Oản cũng đã hiểu được tình hình.
Bây giờ, vị trí Minh chủ này của nàng, cơ hồ là đã hoàn toàn bị những lão già cầm quyền của Không Sợ Minh kia ngó lơ, ngay cả một đứa con tư sinh của Tam trưởng lão Không Sợ Minh, cũng dám đến cửa khiêu khích...
"Lý Mạt Thần!! Ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi, dám bất kính đối với Minh chủ!" Lúc này, Thu Thủy đứng dậy, hướng về Lý Mạt Thần quát lên.
"Cái gì? Minh chủ?" Nghe vậy, Lý Mạt Thần nhếch miệng, cười lạnh một tiếng, nói: "Minh chủ mất tích nhiều năm như vậy, chỉ sợ là đã sớm ૮ɦếƭ ở bên ngoài. Hiện tại, tùy tiện tìm tới một thứ a miêu a cẩu nói mình là Minh chủ, ta cũng phải đến quỳ lạy tin phục hay sao?"
"Càn rỡ!" Thu Thủy lên tiếng trách mắng.
"Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện!" Giờ phút này, ly rượu vang trong tay Lý Mạt Thần trong nháy mắt nâng lên, dưới con mắt mọi người, một ly rượu vang toàn bộ bị Lý Mạt Thần tạt vào trên mặt của Thu Thủy.
"Ngươi tìm ૮ɦếƭ!"
Bắc Đẩu nhất thời giận dữ, lập tức đứng dậy.
"Lý Mạt Thần, lão tử hôm nay không đánh ૮ɦếƭ ngươi, ta liền theo họ ngươi..." Thu Thủy mặt đầy âm trầm, nhanh chân đi về phía Lý Mạt Thần.
Nhưng mà, Thu Thủy còn chưa đi được hai bước, đã bị mấy vị tráng hán kia ngăn lại, không cho phép Thu Thủy đến gần Lý Mạt Thần.
"Ha ha ha, Thu Thủy, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó của Không Sợ Minh mà thôi, chỉ bằng ngươi, đòi ᴆụng đến ta?" Thái độ Lý Mạt Thần hoàn toàn yên tâm là có chỗ dựa vững chắc.
Lý Mạt Thần nói xong, cười lạnh một tiếng: "Thu Thủy, ngươi chờ đó, lão tử sớm muộn cũng lột hết y phục của ngươi, làm cho ngươi tâm phục khẩu phục!"
"Ngươi..."
Nghe được lời nói mất dạy này của đối phương, sắc mặt Thu Thủy âm trầm đến tột độ.
Còn không đợi Thu Thủy có cơ hội mở miệng nói chuyện, lúc này, Diệp Oản Oản bỗng nhiên đứng lên, nhanh chân hướng về Lý Mạt Thần đi tới.
"Cút ngay!"
Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản, lập tức đảo qua các vị tráng hán đang vây xung quanh mình.
Lúc này, mấy vị tráng hán hơi nhíu mày, tiến lên không được, không tiến lên cũng không xong.
"Ồ!! Các ngươi, là muốn... Tạo phản?" Diệp Oản Oản khóe miệng hơi hơi dương lên, kèm theo một nụ cười mang theo hơi lạnh thấu xương.
Cùng lúc khi tiếng nói của Diệp Oản Oản phát ra, mấy vị tráng hán lại lâm vào yên lặng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự.
Bất kể như thế nào, nữ nhân này, bây giờ vẫn là Không Sợ Minh Chủ…
"Cút!"
Diệp Oản Oản nghiêm nghị quát một tiếng.
Cơ hồ theo bản năng, thân thể mấy vị tráng hán hơi hơi lùi về sau.
Chỉ trong chớp mắt, Diệp Oản Oản tiến về trước một bước, đi tới bên cạnh Lý Mạt Thần.
"Ngươi đậu mịa đem chính mình xem thành lão đại Không Sợ Minh sao?" Lý Mạt Thần giơ ly rượu vang trong tay lên, dường như muốn đập thẳng về phía Diệp Oản Oản.
Nhưng mà, còn không đợi Lý Mạt Thần kịp hành động, Diệp Oản Oản nâng cánh tay lên.
Một giây kế tiếp, chỉ nghe "Bép" một tiếng thanh thúy, Diệp Oản Oản trở tay một cái, tiếp theo đó là một cái tát vang dội, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
"Ngươi... Ngươi đậu mịa dám..." Lúc này, Lý Mạt Thần nhìn Diệp Oản Oản, thần sắc đầy vẻ khó tin.
"Bép!"
"Bép!"
Lý Mạt Thần còn chưa kịp nói xong, Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, trở tay lại là hai cái bạt tai vang dội.
"Ngươi là cái thứ gì?" Diệp Oản Oản nhìn gã Lý Mạt Thần bị mình đánh đến ngu người, lạnh giọng mở miệng: "Cha ngươi nhìn thấy ta, cũng không dám phách lối như vậy! Ta hỏi ngươi, ngươi là thứ chó ૮ɦếƭ gì?"
"Bép!! Bép!!"
Diệp Oản Oản nói xong, lại là mấy cái bạt tai vang dội khác, hung hăng quất vào trên mặt của Lý Mạt Thần.
Không thể không nói, da mặt của gã Lý Mạt Thần này, coi như cũng thật dày quá đi! Tay của mình tát hắn cũng tê dại cả đi rồi nà…
"Ta Gi*t ૮ɦếƭ ngươi!"
Sau khi Lý Mạt Thần phục hồi lại tinh thần, giận tím mặt, dường như muốn định ra tay.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, thân hình Bắc Đẩu chợt lóe lên, vòng ra phía sau gắt gao khống chế Lý Mạt Thần, khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
"Bắc Đẩu!! Một con chó như ngươi! Mẹ nó!! Ngươi chờ đó, ta bảo cha ta Gi*t ૮ɦếƭ ngươi!" Lý Mạt Thần gào thét.
"Yo, một con chó ૮ɦếƭ như ngươi, định bảo cha ngươi Gi*t ૮ɦếƭ ta? Được à nha! Lão tử hôm nay trước tiên Gi*t ૮ɦếƭ ngươi, ngươi đi xuống dưới đó trước chờ lão tử!" Bắc Đẩu khịt mũi coi thường.
"Các ngươi còn ngớ ra làm gì, đánh cho ta!" Lý Mạt Thần không cách nào cục cựa, tức giận nhìn tráng hán ở chung quanh.
Những tráng hán này, tất cả đều là nhất đẳng cường giả, thủ hạ của cha hắn!
"Chuyện này..."
Tráng hán cầm đầu, mặt lộ ra vẻ chần chờ, Lý Mạt Thần có thể ỷ vào quyền thế của Tam trưởng lão coi trời bằng vung, nhưng bọn hắn thì không thể được...
Nếu như động thủ đối với Minh chủ…
"Muốn ૮ɦếƭ, thì động thủ một cái cho ta xem!" Ánh mắt Diệp Oản Oản, như một thanh dao găm sắc bén.
Cuối cùng, các tráng hán được Lý Mạt Thần dẫn tới, vẫn bị khí thế của Diệp Oản Oản uy Hi*p, cũng không dám có bất kỳ hành động nào, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói tiếng nào.
"Các ngươi đậu mịa đều điếc sao?" Lý Mạt Thần thấy thủ hạ của mình cũng không có bất kỳ động tác gì, lúc này phẫn nộ quát lên.
"Bép!"
Khi tiếng nói của Lý Mạt Thần rơi xuống, Diệp Oản Oản lại là một bạt tai, hung hăng quất vào trên mặt Lý Mạt Thần.
Không cho Lý Mạt Thần cơ hội mở miệng, Diệp Oản Oản từ trên bàn ăn cầm lên một chiếc đũa, gắt gao đặt vào trên yết hầu của Lý Mạt Thần.