Tóc Húi Cua ca làm sao có thể không biết anh ta gọi là Kỷ Tu Nhiễm...
"Chẳng lẽ... Anh ta đoán được thân phận của mình?" Diệp Oản Oản nghi ngờ không thôi.
Chỉ bất quá, Diệp Oản Oản cũng không từ trong mắt của Kỷ Hoàng phát hiện ra bất kỳ ác ý nào.
Nếu như Kỷ Hoàng thật sự biết việc nàng giả mạo vị hôn thê của hắn, chỉ sợ nàng không sống được qua ngày mai...
"Người đàn ông này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời cứ nghĩ mãi không thông.
...
Thấy Kỷ Tu Nhiễm đi ra, một ông lão đứng ở trước cửa văn phòng, cũng đi theo sau lưng Kỷ Tu Nhiễm, hai người sóng vai rời khỏi Không Sợ Minh.
Sau khi ra cửa, nụ cười trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lập tức biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là u buồn vô tận.
"Giáo sư Chu, như thế nào?"
Rất nhanh, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía ông lão bên cạnh mở miệng.
Sắc mặt giáo sư Chu tựa hồ có chút do dự, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lên tiếng nói: "Kỷ Hoàng, ngài có thể xác định, cô gái kia, chính là Minh chủ Không Sợ Minh sao?"
"Không sai!" Kỷ Hoàng nói.
"Được, đã như vậy, bên tôi cũng đã có đáp án..." Giáo sư Chu gật đầu, sau khi yên lặng một lát, nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, chậm rãi mở miệng nói: "Kỷ Hoàng, nếu như tôi đoán không lầm, Không Sợ Minh Chủ không phải là mất trí nhớ, mà là… Ký Ức Bao Trùm."
Giáo sư Chu ở trong lĩnh vực này, là một trong những chuyên gia hàng đầu, đối với hạng mục như “Ký Ức Bao Trùm”, nghiên cứu đã hơn 10 năm. Nhóm nghiên cứu do ông ta dẫn dắt, trước mắt cũng thuộc trình độ hàng đầu thế giới. Cho nên, Giáo sư Chu cực kỳ tự tin, chính mình sẽ không nhìn lầm.
"Có ý gì?" Kỷ Hoàng lạnh giọng mở miệng.
"Kỷ Hoàng, là như vầy, cái gọi là “Ký Ức Bao Trùm”, là sau khi xóa sạch ký ức vốn có, lại ૮ưỡɳɠ éρ truyền vào một phần ký ức không thuộc về bản thể, cũng là một loại thủ đoạn khiến người ta không thể nghi ngờ gì về thân phận bị tráo đổi."
Giáo sư Chu tiếp tục nói: "Rất hiển nhiên, trí nhớ của Minh chủ Không Sợ Minh, đã bị người ta thanh trừ, mà sau đó, lại bị truyền cho một đoạn trí nhớ không thuộc về nàng..."
"Phải không?"
Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm giống như hàn băng vạn năm, trên trán, tản ra một cỗ khí tức lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm và kinh hãi tột độ.
"Ý là, nàng không còn trí nhớ của mình, đem chính mình coi thành chủ nhân của đoạn trí nhớ xa lạ kia?" Kỷ Tu Nhiễm mở miệng.
"Vâng, không sai, căn cứ quan sát của tôi, đích xác là như vậy! Bởi vì, người mất trí nhớ, vô luận là ngôn ngữ cơ thể hoặc phương thức mở miệng nói chuyện, đối với những chuyên gia như chúng tôi mà nói, đều sẽ có thể phát hiện ra triệu chứng rõ ràng, thậm chí là tư duy logic hỗn loạn không rõ. Mà Minh chủ Không Sợ Minh lại không phải như vậy, nàng có năng lực suy nghĩ logic cực kỳ mạnh mẽ...
Cho nên, ngôn ngữ, cử chỉ, hành động của Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất, nàng căn bản không hề mất trí nhớ, hiểu rõ được chính mình. Loại thứ hai, bị Ký Ức Bao Trùm." Giáo sư Chu nhìn Kỷ Hoàng lúc này như một ngọn núi lửa sắp phun trào, hết sức cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
Nghe vậy, Kỷ Hoàng cũng không nhiều lời.
Mỗi một câu nói của anh ta, cơ hồ đều là đang thử thăm dò, từ biệt thự đến bên trong Không Sợ Minh, biểu hiện của Vô Ưu, đã có thể khiến anh khẳng định, Nhi*p Vô Ưu quả thực đã mất đi ký ức ngày trước.
"A, thú vị…!!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
Thấy vậy, thân thể Giáo sư Chu khẽ run lên, cả người đông cứng lại, thậm chí ngay cả hít thở cũng chậm lại rất nhiều.
"Giáo sư Chu, trừ nhóm nghiên cứu của ông có khả năng hoàn tђàภђ ђạng mục nghiên cứu có độ khó cao như thế này ra..." Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm, rơi vào trên người Giáo sư Chu.
Nghe lời nói này, Giáo sư Chu nhất thời thần sắc đại biến. Chỉ là một ánh mắt của người đàn ông này, liền khiến cho tứ chi bách hài của ông lão kịch liệt run rẩy.
"Kỷ Hoàng... Chúng tôi cũng không nhận ra Không Sợ Minh Chủ. Chưa từng gặp bao giờ!!" Giáo sư Chu vội vàng giải thích: "Kỷ Hoàng, tôi có thể lấy toàn bộ tộc nhân của tôi, thậm chí còn là tính mạng của tất cả học sinh tôi mà thề, chúng tôi tuyệt đối không hề làm qua Ký Ức Bao Trùm cho Không Sợ Minh Chủ!"
"Giáo sư Chu, ngài không cần khẩn trương như vậy, tôi chỉ là muốn nói, trừ các người ra, còn có người nào có thể thực hiện thủ đoạn như vậy?" Kỷ Hoàng cười nói.
"Vâng, chuyện này không quá dễ nói. Theo tôi được biết, Hoa quốc bên kia, cũng có một nhóm nghiên cứu. Nếu như Kỷ Hoàng có nhu cầu, tôi có thể lập tức đi điều tra, nhất định cho Kỷ Hoàng ngài một câu trả lời rõ ràng chi tiết!" Giáo sư Chu dùng khăn tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, chợt thề son thề sắt nói.
"Được, đã như vậy, vậy thì làm phiền ông, đi thăm dò đi! Tôi cho ông... 2 tháng!" Kỷ Hoàng nói xong, đầu cũng không thèm quay lại, xoay người rời đi, tiến vào bên trong chiếc xe sang trọng ở phía trước.
...
"Kỷ Hoàng, vị kia, chính là Vô Ưu tiểu thư?" Một vị nam tử trẻ tuổi mặc tây trang màu đen, lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm." Kỷ Hoàng chậm rãi mở miệng.
Nghe được lời nói này, khuôn mặt nam tử trẻ tuổi hiện ra vẻ vui mừng.
"Chẳng qua là, ký ức bị thay đổi!" Kỷ Hoàng âm trầm nói.
"Cái gì?"
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi nhất thời cả kinh, có chút khó mà tin được.
Từ giây đầu tiên khi Kỷ Hoàng gặp được Diệp Oản Oản, cũng đã có thể xác định, cô bé này, đích xác là Nhi*p Vô Ưu, bao gồm cả vết bớt bẩm sinh * được xác nhận trong miệng của Thu Thủy cũng có thể chứng minh.
* thai ký
So với vị Nhi*p Vô Ưu giả của Nhi*p gia kia hoàn toàn khác nhau. Nhi*p Vô Ưu từ nhỏ đã theo ông ngoại rời khỏi Nhi*p gia, Nhi*p phu nhân cùng Nhi*p Vô Ưu cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với thai ký trên người Nhi*p Vô Ưu, cũng không mấy hiểu rõ.
Nhưng một nhóm thành viên cốt cán của Không Sợ Minh như đám người Thu Thủy, cùng Nhi*p Vô Ưu vào sinh ra tử; nhất là Thu Thủy, đối với thai ký trên người Nhi*p Vô Ưu vô cùng hiểu rõ. Bởi vì thai ký trên người Nhi*p Vô Ưu có hơi đặc thù, nếu muốn làm giả giống nhau như đúc, cơ hồ là không có khả năng.
Hơn nữa, Tam tiểu thư Nhi*p Linh Lung đối với thai ký của Nhi*p Vô Ưu cũng không mấy quen thuộc, cho dù tìm người bắt chước, cũng không có khả năng đem thai ký làm giả được quá giống.
"Kỷ Hoàng, tôi có biết đến hạng mục biến thái như Ký Ức Bao Trùm. Nếu như Vô Ưu tiểu thư thật sự bị... đây chẳng phải là nói... Đến tột cùng là ai có loại thâm cừu đại hận đối với Vô Ưu tiểu thư đến vậy, ác độc như vậy!" Nam tử trẻ tuổi cắn răng nghiến lợi.
"Đoạn Phi!" Một lát sau, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía nam tử trẻ tuổi.
"Kỷ Hoàng, ngài nói đi." Đoạn Phi nói.
"Trước đây Vô Ưu, có khả năng cư trú ở Hoa quốc, cậu cùng Khô Cốt, lập tức đi Hoa quốc." Kỷ Tu Nhiễm nói.
"Ý của Kỷ Hoàng là..." Đoạn Phi như có điều suy nghĩ.
"Đem người Vô Ưu tiếp xúc mấy năm nay, toàn bộ bắt về cho ta! Nếu như tra được là ai thay thế ký ức của Vô Ưu... Gi*t không tha!" Kỷ Tu Nhiễm khóe miệng hơi hơi dương lên.
Nhìn thấy nụ cười mang tính biểu trưng cho sự nguy hiểm vô cùng quen thuộc kia, trong lòng Đoạn Phi khẽ run lên. Lần này, Kỷ Hoàng là... thật sự tức giận!!
Đoạn Phi lập tức đáp lời "Ngài yên tâm, thuộc hạ hiểu được phải làm thế nào."
...
Bên trong phòng làm việc, Diệp Oản Oản bận rộn đến sứt đầu bể trán.
Chính mình không phải là nên hóa thân thành đại gia đi hưởng phúc sao? Một đống lớn tài liệu yêu cầu chính mình xử lý, so với thành phần trí thức làm thêm giờ còn thảm hơn.
Chủ yếu nhất, một số ít tài liệu, Diệp Oản Oản cũng không dám tùy tiện xử lý. Rất nhiều vấn đề có liên quan đến thế lực đối nghịch với Không Sợ Minh, nếu như mình ૮ưỡɳɠ éρ xử lý, hơi không cẩn thận, hậu quả khó mà lường được.
"Phong tỷ."
Chỉ chốc lát sau, âm thanh Thất Tinh nương theo tiếng gõ cửa từ bên ngoài phòng làm việc truyền vào.