Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 643

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Được... Được rồi, cô đừng kích động, tôi đem đứa bé để xuống." Lão già dùng ngữ điệu mềm mỏng, cơ hồ vô cùng sợ trong lúc kích động nàng sẽ đem hắn bắn nổ đầu.
Rất nhanh, lão già đem Cầu Cầu nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất.
Sau khi hạ xuống, Chu phu nhân lập tức tiến lên, một tay đem Cầu Cầu ôm vào trong иgự¢.
"Ha ha, vị tiểu thư này, cô có gì suy nghĩ không thông, lại nhất định phải tự mình muốn ૮ɦếƭ mang theo súng lục? Cô xem, tôi cũng đã làm theo yêu cầu của cô rồi, hiện tại, chúng ta có thể nhã nhặn ôn hòa trò chuyện một chút hay không…?" Lão già giơ hai tay, nhẹ giọng cười nói.
Bây giờ, thành viên Không Sợ Minh cũng ngừng lại. Độc Lập Châu này, có người lại dám ở trước mặt mọi người lấy súng lục ra, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy, xưa nay chưa từng có…
"Làm sao, ngươi không phải là ‘Không-Sợ’ sao? Ngươi không phải là không sợ hãi sao? Sợ rồi hả?" Diệp Oản Oản dùng họng súng đỡ lấy đầu của lão già, sắc mặt lạnh vô cùng.
Sát khí cùng lãnh khí trong mắt cô gái khiến lão già không hiểu sao bỗng sững sờ, "Vị tiểu thư này, quy củ Độc Lập Châu chúng ta..."
"Ngậm con mịa nó quy củ Độc Lập Châu lại cho ta! Đó là quy củ của các ngươi, không phải là quy củ của ta!" Diệp Oản Oản lạnh giọng mở miệng.
Trong đám người, thiếu niên Thất Tinh vẫn luôn lạnh giá trong nháy mắt khi tiếng nói của Diệp Oản Oản rơi xuống, trong ánh mắt lần nữa thoáng qua vẻ hoài nghi...
Cô gái này...
"Ha ha ha ha... Được…Được nha! Thật là lâu không gặp được một cô bé thú vị như vậy rồi..." Lão già đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó đột nhiên cười lớn.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, cảnh giác nhìn lão già chằm chằm, "Hiện tại, mang theo người của ngươi, lập tức rời khỏi Chu gia!"
Chợt, sắc mặt ông lão dần dần lạnh xuống, đổi giọng gằn từng chữ từng chữ một mở miệng, "Vị tiểu thư này... Sự kiên nhẫn của ta, cũng là có hạn! Cùng lắm, ta với ngươi một mạng đổi một mạng! Ta là người của Không Sợ Minh, ta không sợ ૮ɦếƭ, ngươi hẳn là biết tác phong làm việc của Không Sợ Minh chúng ta!"
Mỗi một thành viên của Không Sợ Minh, đều nổi danh là không sợ ૮ɦếƭ. Diệp Oản Oản đã từ sớm trong lúc cùng người của Chu gia tán gẫu, nghe nói qua.
Chẳng qua là, Diệp Oản Oản thật sự không tin, đám người này thật đúng là không sợ ૮ɦếƭ? Họng súng đỡ lấy đầu, vậy mà cũng không sợ?
"Ngươi thật kiên cường như thế mới tốt!! Ta đếm ba hai một, nếu như ngươi không làm theo yêu cầu của ta, ta liền nổ súng!" Diệp Oản Oản mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm lão già, mở miệng nói.
Nếu như đổi lại là mấy ngày trước, coi như đánh ૮ɦếƭ Diệp Oản Oản cũng không dám tưởng tượng, chính mình lại dám cầm súng kê vào đầu của thành viên Không Sợ Minh, lại còn uy Hi*p hắn.
Nàng thật là ăn gan hùm mật gấu rồi...!
Nhưng mà bây giờ sự tình đã biến thành như vậy, coi như nàng bị hù dọa muốn ૮ɦếƭ, cũng chỉ có thể gắng gượng tiếp tục.
Nàng biết, ở trước mặt những người này, chỉ cần nàng hơi hơi yếu thế một chút, cũng sẽ bị ăn đến xương đều không thừa!
Từ lúc nàng lựa chọn bước vào Độc Lập Châu, liền biết rõ, sau khi đã đến nơi có nghĩa là, tất cả mọi chuyện nàng đều phải dựa vào một thân một mình, không một ai có thể giúp nàng.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, lạnh giọng mở miệng đếm số:
"Ba…"
"Hai…"
"Một!"
Lời của Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, cơ hồ không hề do dự chút nào, nàng trong nháy mắt Ϧóþ cò.
Nhưng mà, khiến cho Diệp Oản Oản không nghĩ tới chính là, lão già kia... lại thực sự con mịa nó không sợ ૮ɦếƭ, vẫn là thân thể thẳng tắp, lại còn bày ra bộ dáng thấy ૮ɦếƭ không sờn!
"Cạch!"
"Cạch Cạch!"
Diệp Oản Oản liên tục Ϧóþ cò mấy lần, nhưng mà, chỉ có âm thanh cò súng vang lên, họng súng lại không hề có chút tia lửa nào bắn ra.
Vào giờ phút này, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức thật giống như tiếng tim đập cũng có thể nghe được.
Trước mắt, có hai chuyện, ngoài dự liệu của Diệp Oản Oản.
Chuyện thứ nhất, lão già thật sự không sợ ૮ɦếƭ, từ đầu đến cuối không hề nhả ra.
Chuyện thứ hai, súng lục của nàng... Hình như là từ hôm bơi ở biển, đã…tạch rồi!
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Diệp Oản Oản, sau khi chính mình đếm tới một, lão già khẳng định sẽ bị hù dọa đến mức són đái ra quần, quỳ sụp xuống đất. Sau đó mình đưa súng lên trời nổ một phát súng bắn chỉ thiên, trấn áp toàn trường, trong nháy mắt đe dọa được đám người Không Sợ Minh...
Nhưng mà, ý tưởng rất tốt đẹp, thực tế, dường như có chút tàn khốc?
"Ngại quá…ngươi chờ ta một chút!!"
Diệp Oản Oản liền vội vàng mở băng đạn ra, nhưng lại phát hiện, trong băng đạn cũng không có lấy một viên đạn.
Mãi đến lúc này, Diệp Oản Oản lúc này mới nhớ ra, mình ban đầu mặc dù mua súng ống phòng thân, nhưng cũng không lên đạn sẵn trong nòng. Sau đó, dường như toàn bộ đạn đều rơi trong lúc đi biển…
Ánh mắt đám người Không Sợ Minh cùng những người vây xem, rối rít rơi vào trên người Diệp Oản Oản. Trong lúc nhất thời, bầu không khí quả thực có chút hơi lúng túng.
Nhìn thấy khuôn mặt lão già âm trầm đến cực hạn, Diệp Oản Oản lập tức hạ giọng, mặt đầy nghiêm túc: "Lão nhân gia, ông xem đấy! Ông tuổi tác cũng đã cao, tay chân quờ quạng, không lo ở nhà hưởng phúc, cả ngày chạy đi chém chém giết giết, thế này không tốt lắm đâu!
Tôi chính là cầm súng lục đồ chơi giúp ông khuấy động bầu không khí, thuận tiện mua vui một chút! Lão nhân gia... Ông cao tuổi như vậy, cũng đã sắp tèo đến nơi rồi! Hẳn là sẽ không cùng loại người trẻ tuổi như tôi so đo chứ?"
Mọi người Chu gia: "..."
Thành viên Không Sợ Minh: "..."
Thất Tinh: "..."
Người đi đường vây xem: "..."
"Được rồi, thấy ngươi tuổi còn trẻ không hiểu chuyện trên dưới, hôm nay liền không so đo với ngươi, ngươi đi đi!" Lão già thở dài một tiếng, lắc đầu một cái.
Nghe được lời nói này, ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên: "Lão già kia… À nhầm, lão nhân gia, ông nói thật, để cho tôi đi?"
"Ha ha... Người trẻ tuổi, ta cũng là đùa giỡn với ngươi!" Lão già mặt đầy nụ cười lạnh giá.
"Lão nhân gia, ông thật là vui tính..." Ánh mắt của Diệp Oản Oản đảo đảo chung quanh, chuẩn bị sẵn tinh thần đánh bài chuồn bất cứ lúc nào.
"૮ɦếƭ đi cho ta!" Bỗng nhiên, lão già gầm lên một tiếng, cơ hồ dùng toàn lực tung ra một chưởng, đánh thẳng về phía Diệp Oản Oản.
"Thật là nhanh!"
Cảm nhận được lực đạo cùng tốc độ của lão già Không Sợ Minh này, thần sắc Diệp Oản Oản nhất thời đại biến.
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm, dưới một chưởng này, cơ hồ không kịp có phản ứng hay đánh trả lại.
Trong phút chốc, trong đầu Diệp Oản Oản trống rỗng, thân thể theo bản năng hơi nghiêng về bên trái, thân pháp thoạt nhìn linh dật bồng bềnh, mờ ảo như cầu vồng sau cơn mưa rào, quỹ đạo cực kỳ quỷ quyệt khó đoán.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản lần nữa theo bản năng nhấn một ngón tay, hung hăng ᴆụng vào trên ót của lão già.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang thật lớn, thân thể của ông lão bắn ngược lên không, cả người phảng phất như bị xe lửa va chạm.
Ở dưới ánh mắt không dám tin của đám người Không Sợ Minh, thân thể lão già trực tiếp bị đánh văng vào trên cửa sắt của Chu gia, thậm chí đem cửa sắt ᴆụng tới mức lõm xuống một miếng.
Mắt thấy vậy, mọi người tại đây đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, nữ nhân kia... là quái vật sao?
Ngay cả chính Diệp Oản Oản cũng là mặt đầy mộng bức, nàng mới vừa rồi... Đã làm gì?
Một vị thành viên lớn tuổi của Không Sợ Minh, khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Chuyện này... Làm sao có thể!! Là... Là thân pháp cùng chỉ pháp võ học độc nhất của Minh chủ..."
Vào giờ phút này, ngay cả Thất Tinh ở một bên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cấu tạo cơ thể của Minh chủ Không Sợ Minh bọn họ có chút đặc thù, từ nhỏ bị nghiêm khắc huấn luyện, cho nên chiêu thức võ thuật cùng kỹ thuật sát thủ của Tóc Húi Cua ca, đều hoàn toàn được phát triển dựa trên đặc thù của cơ thể. Ở trên đời này, không có khả năng có người thứ hai có thể học được.
Cho dù là học được, cũng không có khả năng phát huy ra uy lực giống như đúc với thời điểm Minh chủ thi triển chiêu thức…
Trước đó, hắn cứ không khỏi cảm thấy, nữ nhân này mang đến cho hắn một cảm giác đặc biệt quen thuộc!
Chẳng lẽ...?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc