Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 640

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau khi nghe Chu Vu và Chu gia gia chủ giải thích, bây giờ Diệp Oản Oản mới hiểu được khái niệm cụ thể về Vân Thành Độc Lập Châu.
"Tứ đại thế gia..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
"Ha ha, tứ đại thế gia Độc Lập Châu, đều là thế gia cấp bậc bá chủ, Nhi*p gia kinh doanh lính đánh thuê, Kỷ gia chú trọng thế lực ngầm, Thẩm gia mặc dù võ đạo cũng không mấy nổi bật, nhưng lại giàu nhất Độc Lập Châu, phú khả địch quốc, về phần Lăng gia, lại hơi chung chung một chút, không có chỗ nào đặc biệt xuất sắc." Chu Vu cười nói.
"Đúng rồi... Nhi*p gia kia, có phải có một người gọi là Nhi*p Vô Danh hay không?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, thử dò hỏi.
"Nhi*p Vô Danh?" Nghe vậy, Chu Vu lắc đầu một cái: " Chu gia chúng tôi, cũng rất ít khi lui tới Vân Thành. Đối với thành viên của tứ đại thế gia, ngoại giới rất khó nắm được. Huống chi, người của Nhi*p gia thật sự nhiều lắm, từ dòng chính đến dòng thứ và chi nhánh, có trời mới biết Nhi*p gia có bao nhiêu người! Thậm chí ngay cả gia chủ Nhi*p gia tên gì, chúng tôi cũng không biết."
Chu gia tại Độc Lập Châu, chỉ được xem như là một võ đạo thế gia nhỏ. Loại tầng thứ như Nhi*p gia, đối với Chu gia mà nói, hoàn toàn giống như quái vật khổng lồ, xa xa không cách nào chạm tới được…
"Ê a..."
Đang nói chuyện, một cậu nhóc mặc đồ ngủ, tướng mạo đáng yêu, chạy vào bên trong đại sảnh, ôm lấy bắp chân của Chu Vu.
"Con của anh?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Chu Vu, nhẹ giọng cười nói.
Chu Vu nghe vậy lắc đầu liên tục: "Không phải là con trai tôi, cha mẹ của nó là khách thăm quan, ba năm trước đây đi tới Độc Lập Châu, đều ૮ɦếƭ ở bên này. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đem nó nhận làm con nuôi."
Nghe Chu Vu giải thích xong, Diệp Oản Oản hơi sững sờ. Không thể không nói, Chu Vu này làm người thật không tệ. Không chỉ là Chu Vu, một nhà Chu gia, đều hết sức thân thiện.
"Con tên là gì?" Diệp Oản Oản nhìn tiểu nãi oa, mở miệng cười nói.
Giờ phút này, tiểu nãi oa mở to đôi mắt, không ngừng nhìn Diệp Oản Oản, bỗng nhiên, cậu bé đưa cánh tay nhỏ về phía Diệp Oản Oản, đòi nàng ôm cậu bé một cái.
Nhìn tiểu nãi oa trước mặt, Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới Đường Đường, trong lòng sinh ra vẻ thân thiết.
Lúc này, Diệp Oản Oản đem tiểu nãi oa ôm ở trong иgự¢.
"Diệp tiểu thư, nó gọi là Cầu Cầu, hình như là bởi vì năm đó cha mẹ của nó ૮ɦếƭ thảm tại Độc Lập Châu, cho nên chịu một chút sang chấn, nên không biết nói chuyện nữa..."
Nghe vậy, Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm tiểu nãi oa trong иgự¢ mình, lâm vào trầm tư.
Còn nhỏ tuổi, nhưng đã nhìn thấy cha và mẹ ૮ɦếƭ thảm ngay trước mắt, nhất định sẽ bị đả kích cực lớn…
Không cách nào tưởng tượng được, tâm trạng của đứa bé này khi đó sẽ là như thế nào?
Diệp Oản Oản khẽ sờ sờ đầu của tiểu gia hỏa, cậu bé Cầu Cầu ôm lấy Diệp Oản Oản, sống ૮ɦếƭ cũng không nguyện ý buông tay.
"Diệp tiểu thư, xem ra Cầu Cầu quả là rất thích cô! Đứa nhỏ này thật ra vô cùng sợ người lạ." Chu Vu cười nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy cười một tiếng, hình như nàng rất có duyên với trẻ con.
Cùng người Chu gia trò chuyện rất lâu, Diệp Oản Oản có chút mệt mỏi, Chu phu nhân tự mình giúp Diệp Oản Oản dọn dẹp phòng khách, để cho Diệp Oản Oản vào phòng nghỉ ngơi.
Chỉ bất quá, Cầu Cầu lại cũng muốn đi theo Diệp Oản Oản, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể dẫn theo Cầu Cầu.
Đêm khuya, Diệp Oản Oản ôm lấy cậu bé trong иgự¢, ngủ thật say, vượt qua đêm đầu tiên an lành sau khi đến Độc Lập Châu…
...
Thời gian thoáng một cái đã qua, đảo mắt Diệp Oản Oản đã ở tại Chu gia 4 ngày.
4 ngày nay, Diệp Oản Oản một khi có thời gian liền thỉnh giáo Chu Vu hoặc Chu phu nhân về những văn hóa và tập tục đặc biệt của Độc Lập Châu. Nàng không có khả năng cứ mãi ở luôn tại Chu gia, sẽ có một ngày phải rời đi. Hiểu nhiều hơn về Độc Lập Châu một chút, chỗ tốt đối với nàng sẽ càng lớn hơn.
Trừ thỉnh giáo vấn đề Độc Lập Châu, Diệp Oản Oản những ngày qua đều cùng Cầu Cầu sống chung, ăn cơm đi ngủ, luôn ở chung một chỗ.
Đối với tiểu nãi oa thân thế thê thảm này, Diệp Oản Oản vô cùng yêu thích. Ngày thường, hai người sống chung ngược lại cũng không tệ.
Đã nhiều ngày, Diệp Oản Oản đã hoàn toàn quen thuộc với mấy chục miệng ăn trong nhà Chu gia rồi. Cũng từ trong miệng người Chu gia, nàng cũng biết được thêm nhiều tin đồn và tin tức liên quan tới Độc Lập Châu.
Mà Diệp Oản Oản chỉ phụ trách làm một số việc lặt vặt của Chu gia mà thôi. Trong ngày thường, nàng sẽ ra ngoài mua một chút thức ăn, thuận tiện dắt mấy con chó săn mà Chu gia nuôi đi dạo, v.v…, cũng không thể cứ ăn uống chùa tại Chu gia! Đương nhiên, tiền mua thức ăn, đều là Chu phu nhân đưa cho Diệp Oản Oản.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản cho rằng Độc Lập Châu là một nơi khép kín, lạc hậu hơn nhiều so với thế giới, chẳng qua là trình độ văn minh võ đạo khá cao. Nhưng sau khi ở Độc Lập Châu mấy ngày, Diệp Oản Oản lại phát hiện ra chính mình đã sai hoàn toàn.
Độc Lập Châu lạc hậu ở phía sau, chỉ là về phương diện giải trí. Những thứ như nghệ sĩ, ở tại Độc Lập Châu cũng không mấy được hoan nghênh, lại càng không tồn tại cái khái niệm gọi là thần tượng.
Tại Độc Lập Châu, người được tôn kính nhất, chính là cường giả võ đạo. Thực lực càng mạnh, sẽ càng được người bên cạnh bội phục hơn; không có thực lực, vậy thì cái gì cũng không phải.
Thời điểm tại Hoa quốc, Diệp Oản Oản cho là thực lực võ đạo của mình đã vô cùng không tầm thường; nhưng bây giờ đặt ở Độc Lập Châu, lại căn bản không đáng chú ý.
Trên đường tùy tiện kéo một người đi đường ra, nếu như vận khí không tốt, Diệp Oản Oản phỏng chừng sẽ phải bị người ta treo ngược lên làm bao cát…
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản ôm lấy Cầu Cầu rời khỏi Chu gia, mua một chút nhu yếu phẩm và thức ăn.
Chu phu nhân đối với nàng, ngược lại vô cùng tín nhiệm, cũng sẽ không cho là Diệp Oản Oản sẽ cầm lấy tiền mua thức ăn chạy trốn.
Đơn vị tiền tệ của Độc Lập Châu, giống như Hoa quốc, hơn nữa cũng là đồng tiền thông dụng trên thế giới, cũng không phải là loại tiền riêng mà thế giới không lưu thông như nàng tưởng tượng trước đó.
Mấy ngày gần đây, hoạt động của đội giám sát của Võ Đạo Liên Minh cũng giảm bớt. Cho dù Diệp Oản Oản bị bắt, phát hiện không có giấy thông hành, đến lúc đó cũng sẽ do Chu gia ra mặt.
"Ê a..."
Cầu Cầu nhìn thấy mồ hôi trên trán của Diệp Oản Oản, tay nhỏ giơ lên, đem mồ hôi lau sạch.
"Cầu Cầu thật hiểu chuyện." Diệp Oản Oản hướng về Cầu Cầu khen.
Nghe vậy, sắc mặt Cầu Cầu hơi đỏ lên, hướng về phía Diệp Oản Oản lộ ra một nụ cười bẽn lẽn.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, phía trước lại truyền tới từng thanh âm bàn tán xì xào, người đi đường trên phố lớn ngõ nhỏ, toàn bộ đều nhao nhao, lao về cùng một hướng chạy đi.
Nhìn thấy dòng người nối liền không dứt cùng chạy về một hướng, trong lòng Diệp Oản Oản quả thực hết sức tò mò.
"Lý gia gặp vận đen rồi!"
"Cũng không phải sao? Người của Không Sợ Minh tới... Hôm nay muốn huỷ diệt hai thế gia cuối cùng đó. Lý gia kia, chính là một trong số đó!"
"Lý gia xong rồi!! Còn một nhà kia là ai?"
"Không biết nữa..."
Nghe người đi đường bàn tán, thần sắc Diệp Oản Oản khẽ biến.
Lúc này, Diệp Oản Oản ôm lấy Cầu Cầu, đi theo hướng người đi đường đang đổ tới.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, trước một tòa phủ đệ, Diệp Oản Oản tay trái ôm lấy Cầu Cầu, tay phải xách theo rau cá thịt, dừng lại.
Phía trước là mười mấy người nam tử mặc quần áo trắng, thần sắc lạnh lùng tột độ. Phần lưng của chiếc áo trắng, toàn bộ đều khắc chữ lớn "Không Sợ" to khoảng chừng bàn tay.
Cầm đầu là một thiếu niên thoạt nhìn rất gầy gò, nhìn bộ dáng, đại khái khoảng 15, 16 tuổi. Tuổi còn trẻ, vậy mà đã trở thành người cầm đầu của mười mấy người kia.
"Đệt! Thất Tinh!! Đứa bé kia, là Thất Tinh!"
Một người đi đường, khi nhìn thấy thiếu niên thân hình gầy gò kia, thần sắc nhất thời đại biến.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc