Từ ký ức trong đầu nàng mà xem, nàng và ông ngoại cũng đều là người nước Hoa, hơn nữa, ông ngoại đã nói rõ ràng với nàng, cha mẹ nàng đã sớm qua đời.
Mà mới vừa rồi vị tráng hán này lại nói, lão đại Không Sợ Minh - Tóc Húi Cua ca, trước đây về nhà thăm cha mẹ ở Độc Lập Châu, sau đó mới mất tích.
Cha mẹ lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh đều khoẻ mạnh, mà cha mẹ nàng, căn cứ theo ông ngoại từng nói, đã sớm không còn ở nhân thế. Cho nên nàng và Tóc Húi Cua ca, nhìn kiểu nào cũng không có khả năng là một người.
"Lão đại... Ngài chính là lão đại của chúng tôi!!" Tráng hán cầm đầu ôm lấy bắp đùi Diệp Oản Oản, kiên quyết không chịu buông ra.
"Các anh thật sự nhận lầm người rồi! Tôi là người nước Hoa, hơn nữa cha mẹ cũng đã sớm qua đời, chỉ có một ông ngoại. Thời điểm lão đại của các anh còn ở Độc Lập Châu, là mất tích sau khi về nhà thăm cha mẹ. Phụ mẫu song thân của tôi đều đã mất, điều này căn bản cũng không khớp với nhau đi..." Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn tráng hán, thần sắc có chút rất là bất đắc dĩ.
"Thật không? Đại ca, anh xem lại một chút, trước đó tôi đã nói rồi mà! Cô bé này làm sao có thể là lão đại Tóc Húi Cua ca của Không Sợ Minh chúng ta được? Khí tràng này cũng hoàn toàn không giống nhau!! Người này nếu như thật là Tóc Húi Cua ca lão đại, làm sao có thể ngay cả mấy chiếc xe kia cũng đều không đối phó được? Còn phải nhờ chúng ta ra tay giúp đỡ đó nha..." Nghe Diệp Oản Oản nói xong, một vị tráng hán khác, lập tức mở miệng nói.
"Lão đại, ngài nhất định là gạt chúng tôi phải không...?" Tráng hán đang ôm lấy bắp chân Diệp Oản Oản, dường như cũng chưa đành lòng từ bỏ ý định.
"Tôi thật sự không hề lừa các anh, hoàn toàn đều là sự thật." Diệp Oản Oản thở dài một tiếng nói.
"Chẳng lẽ... Chúng tôi thật sự nhận lầm?" Chân mày tráng hán cầm đầu hơi hơi nhíu lên, trong mắt thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Nhưng mà, nếu như vị nữ tử trước mặt này, thật sự không phải là Không Sợ Minh lão đại Tóc Húi Cua ca của Độc Lập Châu, nàng làm sao biết được độc chiêu của Tóc Húi Cua ca?
"Nhưng mới rồi cô ấy thi triển Mãnh Hổ Nhào là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trời quá tối, mình hoa mắt nhìn lầm rồi sao...??" Tráng hán cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, tự lẩm bẩm trong miệng.
Nghe được câu nói này, Diệp Oản Oản hơi sững sờ, mới vừa rồi suýt chút bị xe ᴆụng vào, đều là phản ứng bộc phát dưới tình thế cấp bách mà thôi. Nào giống như tráng hán này vừa nói, cái gì mà Mãnh Hổ Nhào, Con Voi Nhào cơ chứ!?
"Đại ca, tôi thấy đây chẳng phải là Mãnh Hổ Nhào, nhất định là trời quá tối anh nhìn lầm rồi... Huống chi, cô bé này mặc dù có chút tương tự với bức họa của Tóc Húi Cua ca lão đại, nhưng nhìn kỹ, lại có chút bất đồng... Nhất định không phải là Tóc Húi Cua ca! Tóc Húi Cua ca là dạng tồn tại như thế nào, ai dám lái xe đuổi Gi*t Tóc Húi Cua ca chứ? Mấy tên phế vật kia, chúng ta một ngón tay đều có thể tùy ý Ϧóþ ૮ɦếƭ! Chỉ bằng bọn họ, còn dám đuổi Gi*t Tóc Húi Cua ca? Nói đùa sao?!" Một vị tráng hán phát biểu ý kiến của mình.
Lúc này, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ cười một tiếng, trước đó chính mình đã nói bọn họ nhận lầm, bây giờ xem ra, đúng như dự đoán!
"Chuyện này..." Tráng hán cầm đầu trầm tư chốc lát, chợt gật đầu một cái, mở miệng nói: "Cậu nói cũng có chút đạo lý! Tóc Húi Cua ca làm sao có thể sẽ đi thật xa tới Hoa quốc, hơn nữa, thành tựu võ học của Tóc Húi Cua ca chúng ta, càng không thể nào bị một đám phế vật đuổi Gi*t..."
Rất nhanh, tráng hán cầm đầu rốt cuộc buông lỏng bắp chân của Diệp Oản Oản, dường như bắt đầu dần dần tiếp nhận thực tế.
Bọn họ chẳng qua là cứu một cô gái bình thường của Hoa quốc mà thôi…Có khả năng là vì quá mong ước được trở về Không Sợ Minh, lúc này mới nhận nhầm Diệp Oản Oản thành Tóc Húi Cua ca lão đại.
"Hic, thôi vậy thôi vậy, xem ra thật là tôi nhận lầm người, lãng phí tình cảm của tôi!" Tráng hán cầm đầu đứng dậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thở dài trong miệng.
"Vô luận như thế nào, đa tạ mấy vị đã giúp đỡ." Giờ phút này, Diệp Oản Oản hướng về mấy vị tráng hán này nói cám ơn.
Tuy nói, mới vừa rồi cho dù tráng hán này không ra tay, mấy chiếc xe kia cũng không làm gì được nàng, nhưng nàng muốn tự mình giải quyết, vẫn sẽ phải lãng phí nhiều sức lực.
"Tiểu cô nương, coi như cô vận khí tốt, gặp được chúng tôi. Nhớ kỹ, lần sau không nên nửa đêm đi chạy bộ tập thể dục, có rất nhiều người xấu đó nha!" Tráng hán cầm đầu chân thành khuyên nhủ Diệp Oản Oản, hoàn toàn là giọng điệu trưởng bối.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản chẳng qua chỉ gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Chỉ sợ mấy người bọn họ cũng không phải là người tốt lành gì! Mới vừa rồi nghe tráng hán nói tới, bọn họ mặc dù bị đuổi ra khỏi Không Sợ Minh, có vẻ như là bởi vì chưa hoàn thành xong nhiệm vụ mà cao tầng Không Sợ Minh giao phó: Diệt cả một đại gia tộc, chỉ để xổng mất một con chó…
Trong tay của mấy vị tráng hán này, đều dính không ít máu tươi.
Sau khi một lần nữa hướng về mấy vị tráng hán này nói lời cảm ơn xong, Diệp Oản Oản lập tức gọi một chiếc xe taxi, quay về Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Trên xe taxi, Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày. Trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện.
Diệp gia, Tư gia, cộng thêm chính mình...
Thu hoạch duy nhất là, trong đầu nàng, cuối cùng cũng nhớ lại một tia ký ức nguyên bản vốn thuộc về chính mình.
Mà phần trí nhớ này tuy không đầy đủ, nhưng lại hết sức rõ ràng.
Trừ ông ngoại ra, trong mơ hồ, Diệp Oản Oản vẫn có thể nhớ lại, một chút cảnh tượng trong sân trường...
Chỉ bất quá, sân trường trong trí nhớ, so với những sân trường bình thường, có rất rất nhiều điểm bất đồng: như có đánh nhau, máu tươi, âm thanh gào thét bi thương không ngừng vang lên.
Mà chính những ký ức này của mình, cũng không hoàn chỉnh. Nàng có thể nhớ lại, chỉ có một phần thiểu số mà thôi.
Bây giờ, đối với thân thế của chính mình, Diệp Oản Oản lại càng hiếu kỳ hơn, người ông ngoại vô cùng uy nghiêm kia của mình, kết quả là người nào? Mà cha mẹ nàng, lại là ૮ɦếƭ như thế nào...?
Hết thảy hết thảy, đều rất giống như sương mù, dù Diệp Oản Oản càng muốn xua tan lớp sương mù này đi, lại sẽ càng bị vùi sâu vào trong đó, không cách nào thấy rõ.
Đối với hiện tại mà nói, biện pháp tốt nhất, chính là tìm ra Tư Dạ Hàn, để cho Tư Dạ Hàn tự nói chân tướng với mình.
Chính nàng đến tột cùng là ai, ông ngoại của nàng là ai? Còn Tư Dạ Hàn tại sao lại không nói một tiếng đã rời khỏi Tư gia, đi đến Độc Lập Châu...??
Chỉ cần tìm được Tư Dạ Hàn, hết thảy chân tướng đều sẽ có thể nổi lên mặt nước!
Trừ chuyện đó ra, tương đối khó giải quyết còn có chuyện của Diệp gia bên này.
Bây giờ cha Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm đã bị lập án điều tra. Nếu như nàng không tìm được hung thủ, cũng không cách nào tìm ra được chứng cứ Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia là hắc thủ sau màn, chỉ sợ...
Cho dù nàng cũng không phải là Diệp Oản Oản, cũng không có khả năng bất kể những chuyện trong gia đình mình. Trong khoảng thời gian này, nàng đã sớm coi bọn họ như là thân nhân. Cho dù nàng cũng không phải là Diệp Oản Oản, cũng sẽ không đi phủ nhận cảm tình mà nàng và bọn họ đã bồi đắp nên trong khoảng thời gian sống chung này.
Vừa nghĩ tới Diệp Oản Oản chân chính đã ૮ɦếƭ rồi, mặc dù nàng cũng không phải là có ý định giả mạo Diệp Oản Oản, nhưng đối với ca ca, đối với cha mẹ, như cũ tồn tại nỗi áy náy...
Mối thù giữa nàng với Lương Mỹ Huyên và Hoàng quản gia, lần này coi như là hoàn toàn kết xuống. Diệp Oản Oản cũng không nghĩ tới, gã Hoàng quản gia kia lại thuê sát thủ tới để Gi*t mình…
Chỉ chốc lát sau, xe taxi ngừng ở bên cạnh Hồng Hoa Tiểu Lâu, Diệp Oản Oản sau khi trả tiền xong liền mở cửa xe, đi ra từ chỗ ngồi phía sau.
Hứa Dịch đã ở cạnh tiểu lâu chờ đã lâu, nhìn thấy Diệp Oản Oản xuống xe, Hứa Dịch lập tức tiến lên: "Oản Oản tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa Dịch trước đó gọi mấy cuộc điện thoại cho Diệp Oản Oản đều không có người bắt máy, cho nên, trong lòng hơi có chút lo lắng.
"Có chút chuyện trì hoãn, vào nhà nói đi!" Diệp Oản Oản dẫn theo Hứa Dịch đi vào Hồng Hoa Tiểu Lâu.