Nguyên bản, Diệp Oản Oản cho là, có lẽ, chính mình cả đời này đều không có cách nào nhớ lại mình là ai, còn có thân nhân nào?
Nhưng mảnh vỡ ký ức lẻ tẻ vừa tràn vào trong đầu của nàng, lại khiến cho nàng có chút đột ngột không kịp chuẩn bị.
Xem ra, chỉ cần nàng bắt đầu hoài nghi về thân phận cùng ký ức của mình, hơn nữa hy vọng mãnh liệt có thể nhớ lại chuyện lúc trước, vậy ký ức nguyên bản thuộc về chính nàng, vẫn có hy vọng có thể tìm trở về...
Diệp Oản Oản thật cao hứng khi biết được trí nhớ của nàng vẫn có hy vọng tìm về, chẳng qua là, đột nhiên biết được tin tức cha mẹ đã qua đời, khó tránh khỏi khiến nàng có chút khó mà tiếp nhận...
Cha mẹ ruột của nàng đã không còn ở trên nhân thế rồi, không biết ông ngoại của nàng, có còn tồn tại hay không, giờ phút này lại đang ở nơi nào...?
Diệp Oản Oản đè ép tâm tình mãnh liệt của mình xuống, chờ cơn đau đầu dịu đi phần nào, một lần nữa mới lái xe về hướng Diệp gia.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản đúng lúc gặp Diệp Mộ Phàm cũng đồng dạng trở về Diệp gia.
Diệp Mộ Phàm đem chìa khóa xe bỏ vào túi, buớc nhanh tới bên cạnh Diệp Oản Oản, "Oản Oản, em làm sao vậy?"
Diệp Mộ Phàm nhìn về phía Diệp Oản Oản có chút thất thần, thấp giọng hỏi.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cuối cùng mới phục hồi lại tinh thần, đem tâm trạng thu liễm, lắc đầu một cái: "Không có gì... Anh cũng đã biết tin?"
"Đúng vậy, mới vừa rồi mẹ nói với anh rồi. Kỳ quái, thân thể Diệp Thiệu An không phải vẫn luôn tốt vô cùng sao, làm sao đã ૮ɦếƭ rồi? Anh nghe mẹ nói, Diệp Thiệu An là ૮ɦếƭ ở trên giường của chính mình..." Diệp Mộ Phàm mặt đầy vẻ cổ quái.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng nghĩ mãi không thông, mở miệng nói: "Đi về trước hỏi xem tình hình một chút."
Lúc này, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm hai người, đi sóng vai, hướng vào bên trong Diệp gia đi tới.
Mới vừa vào Diệp gia, Diệp Oản Oản liền nghe thấy tiếng khóc.
Sau khi tiến vào phòng khách, Nhị thẩm Lương Mỹ Huyên ngồi liệt trên đất, đã sớm khóc sưng húp cả mắt, Diệp Y Y cũng thấp giọng khóc thút thít, trấn an tâm tình của Lương Mỹ Huyên.
Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan hai người, mặt mũi hơi có chút tiều tụy, trong mắt tràn đầy vẻ bi thương.
"Oản Oản, Mộ Phàm, các con trở về tới rồi..."
Đàm Nghệ Lan nhìn về phía Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, từ trong miệng than khẽ.
"Ông nội, bà nội, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Nhị thúc đang êm đẹp, làm sao bỗng nhiên..." Diệp Mộ Phàm tỏ vẻ như vô cùng bi thương, mở miệng hỏi.
Đối với Diệp Thiệu An ૮ɦếƭ, Diệp Mộ Phàm suýt chút nữa không nhịn được hướng về phía Diệp Y Y và Lương Mỹ Huyên nói một tiếng chúc mừng...
Giữa bọn họ, đã sớm không còn bất kỳ tình thân nào đáng nhắc tới, thậm chí nói là cừu nhân cũng không quá đáng chút nào.
Chỉ bất quá, vẫn phải làm theo đúng quy trình. Ngoài mặt, nên làm bộ làm tịch, vẫn còn cần phải giả bộ một chút.
"Haizz..." Đàm Nghệ Lan liên tục thở dài, nước mắt không ngừng được từ trong mắt tràn ra. Con thứ hai Diệp Thiệu An mặc dù có chút không có ý chí tiến thủ, nhưng dù sao cũng là ruột thịt cốt nhục của bà...
"Mộ Phàm, Nhị thúc con, là bị người ta Gi*t..." Diệp Thiệu Đình từ phía sau đi ra, nhìn về phía Diệp Mộ Phàm, mở miệng nói.
"Cái gì!? Là bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ?" Nghe được lời nói này, thần sắc Diệp Mộ Phàm nhất thời biến đổi, mặt không thể nào tin nổi.
Diệp Thiệu An tại Diệp gia, lại bị người khác Gi*t ૮ɦếƭ ở trên giường của mình...
Loại chuyện này, làm sao có thể...
"Cũng không biết, Nhị thúc con có phải là đã đắc tội người nào hay không, có phải là do đối thủ cạnh tranh của công ty làm hay không?" Diệp Thiệu Đình mở miệng nói.
Tuy nói Diệp Thiệu An hại bọn họ cửa nát nhà tan, nhưng bất kể nói thế nào, Diệp Thiệu An cũng là em trai ruột của Diệp Thiệu Đình, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bây giờ biết em trai Diệp Thiệu An bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ ở trong nhà, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã...
"Ta... Ta muốn biết... Là ai hại ૮ɦếƭ Thiệu An!? Ta nhất định, để cho hắn ૮ɦếƭ không được tử tế!" Lương Mỹ Huyên bi thương khôn xiết mở miệng nói.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng tại chỗ, trên mặt như có điều gì suy nghĩ.
Diệp Thiệu An bị người ta Gi*t hại tại Diệp gia, loại chuyện này, quả thực là quá mức kỳ hoặc. Huống chi, gần đây, cũng không nghe nói Hoàng Thiên Giải Trí có quan hệ thù oán với công ty nào khác.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, những công ty trong giới giải trí này, kết thù nhiều lắm rồi. Ngay cả với Hoàng Thiên Giải Trí mà nói, cũng là như vậy. Nhưng đến dạng thâm cừu đại hận gì, mới có thể đến mức cần lấy tính mạng của người ta…?
Huống chi, đoạn thời gian gần đây nhất, Hoàng Thiên Giải Trí đều là do Diệp Y Y quản lý, chuyện lớn chuyện nhỏ đều là như thế. Nếu quả như thật là bởi vì công ty kết thù, vậy người nên bị Gi*t, cũng không phải là Diệp Thiệu An, hẳn là nên Gi*t Diệp Y Y mới đúng...
"Mẹ... Chúng con nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, giúp cha báo thù!!" Diệp Y Y mặt đầy vẻ bi phẫn.
"Cha, camera theo dõi điều tra thế nào rồi?" Diệp Thiệu Đình nhìn về phía cha mình Diệp Hồng Duy, mở miệng hỏi.
"Để cho Hoàng quản gia đi điều tra rồi." Diệp Hồng Duy trong nháy mắt tựa như già đi mấy chục tuổi.
Thời điểm Diệp Hồng Duy nói tới theo dõi camera, trong mắt Lương Mỹ Huyên, lại thoáng qua vẻ giảo hoạt.
Nhưng mà, thần thái trong nháy mắt đó của Lương Mỹ Huyên, lại bị cặp mắt Diệp Oản Oản bắt được.
Lúc này, chân mày Diệp Oản Oản nhíu sâu hơn. Trước đó nàng liền hoài nghi, Diệp Thiệu An ૮ɦếƭ, tất nhiên có điểm kỳ lạ. Lại cộng thêm thần sắc dị thường mới vừa rồi của Lương Mỹ Huyên, một loại dự cảm chẳng lành từ trong lòng Diệp Oản Oản bỗng dâng lên.
Chỉ chốc lát sau, Hoàng quản gia vội vàng chạy ra đại sảnh, đầu tiên là đảo mắt một cái qua Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Thiệu Đình hai người, chợt nhìn về phía Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan, mở miệng nói: "Lão gia, phu nhân... Camera theo dõi trước đó bị người ta cố ý phá hư, chúng ta đã mời chuyên gia hacker nhân tài, rốt cục đã đem nội dung khôi phục..."
"Được rồi, có phát hiện gì không?" Diệp Hồng Duy mở miệng hỏi.
"Chuyện này..." Ánh mắt của Hoàng quản gia, vẫn luôn dừng lại trên người của Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu An, cuối cùng thở dài: "Lão gia, ngài vẫn là nên tự đi nhìn đi! Loại chuyện này, tôi cũng không quá dễ nói..."
Giờ phút này, ánh mắt nhìn của Hoàng quản gia, cộng thêm thần thái dị thường trước đó của Lương Mỹ Huyên, dự cảm chẳng lành trong lòng Diệp Oản Oản bỗng dâng lên mãnh liệt..
"Chuyện lớn như vậy, ông còn không mau nói đi!" Lương Mỹ Huyên hướng về Hoàng quản gia cả giận nói.
"Có lời gì cứ việc nói thẳng, giờ này đều đã đến lúc nào rồi!" Diệp Hồng Duy cũng mở miệng quát một tiếng.
"Chuyện này..." Hoàng quản gia sắc mặt có chút khó xử, cuối cùng thở dài nói: "Đúng như vậy, từ nội dung theo dõi của camera, khuya ngày hôm trước... Là Đại thiếu gia cùng Mộ Phàm thiếu gia hai người quanh quẩn trước cửa phòng Nhị thiếu gia, cuối cùng tiến vào phòng của Nhị thiếu gia. Nửa giờ sau, hai cha con bọn họ mới từ căn phòng của Nhị thiếu gia đi ra..."
Nghe lời nói này, Diệp Thiệu Đình cùng Diệp Mộ Phàm hai người trố mắt nhìn nhau.
Đúng như Hoàng quản gia nói, hai người bọn họ, ngày hôm qua xác thực có trở lại Diệp gia, hơn nữa đi tìm Diệp Thiệu An.
Mà nguyên nhân là vì buổi tối Diệp Thiệu An gọi điện thoại cho Diệp Thiệu Đình, tỏ vẻ có mấy lời muốn nói với Diệp Thiệu Đình.
Đúng lúc khuya ngày hôm trước, Diệp Thiệu Đình cùng với Diệp Mộ Phàm ở chung một chỗ, hai người liền cùng nhau quay trở về Diệp gia.
Chỉ bất quá, sau khi nhìn thấy Diệp Thiệu An, Diệp Thiệu An chẳng qua đã uống rượu từ trước, có vẻ như là đã uống say. Thời điểm mỗi lần muốn nói cái gì đó với Diệp Thiệu Đình, đều là muốn nói rồi lại thôi.
Mà theo Diệp Mộ Phàm, Diệp Thiệu An hẳn là không có ý tốt, không bao lâu, liền dắt lấy cha mình Diệp Thiệu Đình cùng nhau rời đi.