Nghe lời nói này, trong lòng Diệp Oản Oản nhất thời có cân nhắc, Tư Dạ Hàn…nhất định liền ở chỗ này!! Anh ta đi Độc Lập Châu!
"Chúng tôi là bằng hữu Hoa quốc của cậu ta..." Nhi*p Vô Danh bỗng nhiên nói chen vào.
"Cái gì... Hoa quốc?" Giọng nữ kinh ngạc, không cho Diệp Oản Oản thời gian phản ứng, trong nháy mắt cúp điện thoại.
"Hoa quốc thì thế nào? Có ý gì?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy mộng bức.
Đừng nói là Nhi*p Vô Danh, chính Diệp Oản Oản trong lòng cũng kinh ngạc, đối phương đối với Hoa quốc, dường như cực kỳ bài xích...
...
Diệp Oản Oản cũng không nói nhiều, mà lại tiếp tục gọi một cuộc điện thoại.
"Tút…tút… tút…"
Lần này, từ trong điện thoại truyền tới âm thanh máy bận.
Mà chỉ trong chốc lát sau, Diệp Oản Oản tiếp tục thử cố gắng liên lạc, không ngừng gọi cho số điện thoại kia.
Nhưng mà, cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng “thuê bao quý khách vừa gọi…” để chấm dứt.
"Hoa quốc cùng bọn họ có thâm cừu đại hận gì...??" Thần Hư đạo nhân mặt đầy kinh ngạc.
"Đừng gọi nữa, đối phương hiển nhiên không muốn kết nối với điện thoại của Hoa quốc! Dù cô có gọi cháy pin điện thoại của tôi, gọi cho tới khi máy thành phế liệu, phỏng chừng cũng không gọi được." Nhi*p Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói.
Đối với chuyện này, thần sắc Diệp Oản Oản rất là bất đắc dĩ. Đúng như Nhi*p Vô Danh nói, điện thoại đã tắt máy, tiếp tục gọi nữa, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Chủ yếu nhất là, đối phương dường như cũng không nguyện ý kết nối với điện thoại từ Hoa quốc. Về phần nguyên nhân cụ thể, Diệp Oản Oản cũng không rõ ràng.
"Cảm ơn."
Diệp Oản Oản đem điện thoại di động trả lại cho Nhi*p Vô Danh.
Diệp Oản Oản cũng không hiểu được, đây rốt cuộc là ý của Tư Dạ Hàn, hay là do Tư Dạ Hàn trước mắt thân bất do kỷ, bị một thế lực nào đó uy Hi*p.
"Có thể nhờ anh một chuyện hay không...?" Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản hướng về Nhi*p Vô Danh hỏi.
"Chuyện gì?" Nhi*p Vô Danh nói.
"Tôi muốn, sau khi anh trở về, giúp tôi điều tra tin tức của bạn tôi! Anh ấy bây giờ cũng có thể ở tại Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, sau khi đem tâm tình thu liễm, lại đem ngọn nguồn việc Tư Dạ Hàn mất tích báo cho Nhi*p Vô Danh.
Sau khi nghe xong, Nhi*p Vô Danh lâm vào trầm tư, chậm rãi mở miệng nói: "Muốn ở Độc Lập Châu tìm người, chuyện này không khác nào mò kim đáy biển. Bất quá cô yên tâm, chờ sau khi chúng tôi trở về, sẽ thử điều tra địa chỉ của điện thoại này. Nếu như có thể tra ra được, liền trực tiếp đến cửa hỏi rõ ràng. Nếu như không tra được, chúng tôi cũng sẽ nghĩ cách điều tra tin tức bằng hữu của cô... Nếu như vẫn là không tra được, tôi thấy cô liền trực tiếp tái giá, liền như vậy đi!"
Diệp Oản Oản vốn đang rất cảm kích, nghe được một câu cuối cùng, lúc này trợn mắt nhìn Nhi*p Vô Danh lườm một phát. Cái tên này, có thể nói được tiếng người hay không?
...
Sau khi rời khỏi tiệm ăn, Diệp Oản Oản xem thời gian cũng không sai biệt lắm, liền lập tức chạy tới sân vận động nơi Hàn Thiên Vũ tổ chức buổi nhạc hội.
Buổi biểu diễn của Hàn Thiên Vũ, cũng đã tuyên truyền được một đoạn thời gian.
Nghệ sĩ tổ chức một buổi biểu diễn cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, huống chi Hàn Thiên Vũ vốn xuất thân chính là ca sĩ. Anh là loại hình nghệ sĩ toàn năng kết hợp đủ các loại hình: ca hát, nhảy múa và đóng phim.
Không quá thời gian vài ngày, toàn bộ vé vào cửa của buổi nhạc hội đã bị ςướק đoạt hết sạch. Nguyên nhân chính là như thế, bên Ban Tổ chức mới phải điều thêm vài đội an ninh đến để bảo đảm tình hình an ninh trật tự của nhạc hội.
Trên đường lái xe đi đến sân vận động, tâm tư của Diệp Oản Oản cũng không cách nào bình ổn lại. Trong đầu đều là những câu hỏi lớn về bí ẩn Tư Dạ Hàn mất tích cùng với thân thế của mình.
Từ trong tin tức lấy được từ cặp văn kiện trong thư phòng của Tư Dạ Hàn, có thể xác nhận một chuyện, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản chân chính cũng không hề quen biết nhau. Sở dĩ Tư Dạ Hàn cuối cùng lại chọn lựa ký ức của Diệp Oản Oản, lại cũng chỉ bởi vì nàng ta tương đối phù hợp với chính mình, chỉ như vậy mà thôi…
Bây giờ, Diệp Oản Oản có thể xác định được là, chính mình ngay từ lúc trước khi sống lại, cũng đã bị thôi miên sâu, thanh trừ đi ký ức của bản thân mình, bị ký ức của Diệp Oản Oản bao trùm. Cũng bởi vì như thế, cho dù trước khi sống lại, nàng đối với thân phận Diệp Oản Oản của mình, vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, chưa bao giờ có bất kỳ hoài nghi nào. Mà một đời này sau khi trọng sinh, bởi vì một ít biến cố, cuối cùng đã để cho nàng phát hiện ra chân tướng...
Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Oản Oản hiện ra một tia sáng vô cùng phức tạp.
A, thật trớ trêu thay, là người của hai thế giới, có thể làm lại cuộc đời; nhưng kiếp sống thứ hai này của mình, chính mình lại sống như một người khác, quên đi chính mình.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản không cách nào hiểu được chính là, nếu Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản chân chính không quen biết, Tư Dạ Hàn vì sao phải để cho mình sống như Diệp Oản Oản? Cũng có thể là, Tư Dạ Hàn có nỗi niềm gì khó nói, có nổi khổ bất đắc dĩ?
Dựa theo logic mà nói, chính mình cùng Tư Dạ Hàn hẳn là quen biết đã lâu. Mình khi đó, cùng Tư Dạ Hàn là có quan hệ như thế nào? Là người yêu? Bằng hữu? Hay là…địch nhân?
Cha mẹ của mình lại là ai…?
Có huynh đệ tỷ muội hay không...?
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản tâm trạng ngàn vạn, từ đầu đến cuối không có chút đầu mối nào. Muốn tháo gỡ được thiên đại bí ẩn này, hiện nay, chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là tìm tới Tư Dạ Hàn, để cho anh đem hết thảy ngọn nguồn nói cho thật rõ rõ ràng ràng...
Nhưng mà, buồn cười chính là, chính vào giờ phút quan trọng này, Tư Dạ Hàn lại bặt vô âm tín, ngay cả Tư gia cũng không tìm được một chút hành tung nào của anh ta.
Nếu đã nghĩ đến cỡ nào cũng không cách nào hiểu được, vậy Diệp Oản Oản dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đã đi tới sân vận động.
Giờ phút này, sân vận động đã bị một đám đông tấp nập chen chúc, bị fan vây lại đến mức nước chảy không thông.
Diệp Oản Oản sau khi đỗ xe lại, mấy người nhân viên Ban Tổ Chức đã đi tới…
"Kính chào ngài! Ngài là... Diệp Bạch tiên sinh? Ặc,...Diệp Bạch tiểu thư à?" Người đàn ông trung niên cầm đầu nhìn Diệp Oản Oản, hơi có chút lúng túng. Mặc dù đã nghe nói Diệp Bạch đại danh đỉnh đỉnh chính là nữ giả nam trang, nhưng sau khi tự mình gặp được Diệp Oản Oản, lại vẫn còn có chút không phản ứng kịp.
"Đúng thế!" Diệp Oản Oản lễ phép cười một tiếng.
Nụ cười này, lại khiến cho người đàn ông trung niên có chút không dời mắt đi nổi. Dung mạo của thiếu nữ cực kỳ xuất chúng, so với những thứ son phấn lòe loẹt khác trong giới giải trí, mặc dù rất đẹp nhưng lại không hề có vẻ gượng gạo mất tự nhiên như bọn họ. Vẻ ngoài đơn giản nhưng vẫn cực kỳ xuất trần của thiếu nữ, làm cho biết bao nhiêu người thất điên bát đảo. Một nụ cười, điên đảo cả chúng sinh, tựa như tiên nữ hạ phàm.
Sau một thoáng ngẩn người ra, người đàn ông trung niên ho nhẹ một tiếng, hóa giải sự lúng túng của bản thân, nhìn về phía Diệp Oản Oản cười nói: "Diệp Bạch tiểu thư, xin mời đi theo tôi, Thiên Vũ đang còn trang điểm, không cách nào tự mình tới đón cô."
"Được." Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, đi theo mấy vị nhân viên Ban Tổ Chức, đi vào phía sau hội trường.
Sân vận động lớn như vậy, bất ngờ bộc phát ra hàng loạt thanh âm hoan hô cùng kêu gào, Diệp Oản Oản thân ở trong sân đều có thể nghe thấy, mà trừ Hàn Thiên Vũ ra, còn có tên của Cung Húc và Lạc Thần.
Khiến Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc chính là, trong đám người, số lượng fan kêu gào tên của "Diệp Bạch" lại cũng không phải số ít...
Mới vừa gia nhập hậu trường, Cung Húc và Lạc Thần liền một trước một sau từ trong phòng hóa trang đi ra.
"Diệp ca." Lạc Thần nhìn thấy Diệp Oản Oản tiến tới, lập tức lên tiếng chào hỏi.
Cung Húc nhìn về phía Diệp Oản Oản, đang muốn lên án nàng nhận điện thoại của Lạc Thần, mà không nhận điện thoại của mình. Trong nháy mắt khi nhìn đến Diệp Oản Oản, đột nhiên nói không nên lời, hơn nữa lỗ tai càng ngày càng đỏ...
Sau chốc lát thất thần, Cung Húc mới hồi phục lại tinh thần, trong miệng không biết nhỏ giọng thì thầm cái gì.
Gặp quỷ...
Rõ ràng người trước mắt vẫn là người kia! Nhưng hắn vì sao lại có cảm giác... có cảm giác dường như có chỗ nào đó thay đổi…