Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 615

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Thấy thần sắc Diệp Oản Oản cũng không có gì thay đổi, Diệp Mộ Phàm lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyện này nếu như mình nói thật, không cần Diệp Oản Oản uống rượu, chính mình cũng sẽ bị nàng đập ૮ɦếƭ...
Bất quá, ngược cũng còn may! Qua nhiều năm như vậy, có lẽ Oản Oản cũng không nhớ rõ lúc đó rốt cuộc là tình huống gì. Chi tiết trong đó, còn chưa phải đến lượt mình nói bậy nói bạ.
"Anh xác định là anh cứu em?" Ánh mắt Diệp Oản Oản rơi vào trên người Diệp Mộ Phàm, chân mày nhíu chặt lại, thần sắc hơi có chút âm trầm. Chẳng lẽ nói, đoạn ký ức này, đều là hỗn loạn, không phải là Diệp Mộ Phàm đem mình đẩy xuống nước, mà là chính mình trợt chân rơi vào hồ vôi?
Nhưng mà, sau khi Diệp Mộ Phàm nhìn thấy thần sắc Diệp Oản Oản như vậy xong, thân thể khẽ run lên, vội vàng nói: "Hic... Thật giống như... Thật ra thì... Em cũng không thể trách anh, khi đó tuổi tác chúng ta cũng không lớn, nhất thời chỉ là anh lỡ tay đẩy em xuống..."
Nghe được lời này của Diệp Mộ Phàm, sắc mặt Diệp Oản Oản lúc này mới hơi hơi chuyển biến tốt, quả nhiên vẫn không hề khác chút nào so với trí nhớ của mình.
"Sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản lại hỏi.
"Sau đó, sau đó anh đã cứu em lên rồi! Thật vậy! Anh xin thề, xin hứa, xin đảm bảo!" Diệp Mộ Phàm len lén nhìn Diệp Oản Oản một cái, cực kỳ chột dạ.
"Em còn nhớ thôn chúng ta ở quê có một người hàng xóm. Người hàng xóm này trước đó thấy chúng ta chơi đùa bên cạnh ao vôi, cũng không để ý, sau đó chớp mắt một cái, người này lại phát hiện ra bên cạnh ao vôi chỉ còn lại một mình anh, mà em không thấy đâu, hẳn là như vậy đi?" Diệp Oản Oản chăm chú nhìn Diệp Mộ Phàm nói.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, thân thể Diệp Mộ Phàm run lên, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, Oản Oản căn bản đều nhớ cả…
"Em còn nhớ, hàng xóm sau khi không thấy em đâu, mở miệng hỏi anh, em đi nơi nào, anh trả lời như thế nào?"
Lập tức, khóe miệng Diệp Mộ Phàm bỗng rúm lại, chỉ có thể nói thật: "Người sáng xóm ở quê ấy thấy em chớp mắt một cái đã biến mất rồi, nên hỏi anh em đi nơi nào? Anh khi đó nhỏ dại, hoảng đến nói không ra lời, cũng còn may em giãy dụa trong ao vôi, ló đầu lên. Hàng xóm sợ hãi lập tức đi gọi mẹ... Mẹ vừa qua tới, một cái liền tóm lấy tóc của em, đem em từ trong ao vôi cứu ra..." Diệp Mộ Phàm nói xong, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Diệp Oản Oản nghe vậy có chút cạn lời, cái con hàng này…
Cũng may hàng xóm kịp thời chạy tới, nếu không...
Chỉ bất quá, khi đó tuổi tác của nàng và Diệp Mộ Phàm cũng không lớn, Diệp Mộ Phàm lỡ tay đẩy nàng vào trong ao vôi, cũng là bị kinh sợ, lòng rối như tơ vò, Diệp Oản Oản cũng không trách hắn.
"Chúng ta ở nông thôn, sinh hoạt trong thời gian cũng không ngắn, hẳn không vẻn vẹn chỉ có chuyện này đi?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
Ở trong trí nhớ của nàng, cùng cha mẹ đến nông thôn trải nghiệm cuộc sống, trong những chuyện nàng còn nhớ, quả thực chỉ có mỗi lần đó.
"Không rồi! Thật sự không còn rồi!" Diệp Mộ Phàm sắc mặt trắng bệch, lắc đầu liên tục.
"Ồ?" Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười nhìn lấy Diệp Mộ Phàm: "Thật không?"
Mãi một lát sau, Diệp Mộ Phàm bày ra vẻ mặt đưa đám: "Muội muội, em rốt cuộc muốn thế nào? Lần đó anh nói anh muốn làm thầy thuốc, sau đó lại dùng kim tiêm chứa đầy nước, đâm vào tay em có một chút mà thôi... Em khóc ré lên như heo bị cắt tiết, anh cũng không khá hơn chút nào mà! Anh còn bị cha mẹ treo lên cây quất cho mấy roi đấy! Ống tiêm mặc dù đâm vào trong cánh tay anh, nhưng so với anh bị ba mẹ treo lên đánh, hẳn cũng không là gì đi…"
Lời của Diệp Mộ Phàm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản lại lâm vào trầm tư.
Chuyện mà Diệp Mộ Phàm vừa nói với nàng, nàng lại không có chút ký ức mảy may hay ấn tượng nào!
Giờ phút này, Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản, bỗng nhiên cười nói: "Muội muội, mặc dù khi còn bé một mực đều là anh khi dễ em; nhưng khi trưởng thành ca ca thương em biết bao nhiêu! Lúc em lên cấp 2 đó, thích cái gã gì gì của lớp em đó... À đúng rồi, Lý Ngải Luân, viết thư tình cho cậu ta, bị anh bắt gặp... Không phải anh cũng không hề nói cho cha mẹ biết sao? Nếu khi đó anh nói cho cha mẹ, hậu quả sẽ thế nào, em cũng biết rồi đấy!"
Nghe Diệp Mộ Phàm nói như vậy, Diệp Oản Oản bỗng cảm thấy như mình đang lơ lửng ở đâu trên chín tầng mây. Chỗ sâu trong đầu nàng, căn bản không hề có chút ký ức nào về chuyện đó…
"Em yêu cầu anh không được nói cho bất cứ ai, anh cũng chưa bao giờ thất hứa, thề!" Diệp Mộ Phàm thề son thề sắt nói.
"Phải không...??" Diệp Oản Oản cố hết sức che giấu nỗi hốt hoảng trong lòng.
"Không phải sao? Khi đó em mở miệng kêu người ta một tiếng Ngải Luân ca ca, kêu so với anh còn thân thiết hơn!! Bức thư tình kia bị anh thu rồi, ở ngay tại trong phòng anh, đến bây giờ vẫn còn được cất giữ." Diệp Mộ Phàm cười chế nhạo nói.
"Thư tình đâu?" Diệp Oản Oản lập tức hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, tại Diệp gia, trong phòng anh." Diệp Mộ Phàm nói.
"Được." Diệp Oản Oản gật đầu một cái, lập tức đứng dậy: "Về nhà."
"Hic, này này, trở về làm gì? Công ty còn có việc đấy!" Diệp Mộ Phàm lập tức phản đối.
"Lấy thư tình." Diệp Oản Oản không cho Diệp Mộ Phàm thời gian phản ứng, túm lấy cánh tay Diệp Mộ Phàm.
Một lát sau, Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm hai người lái xe đi tới Diệp gia.
Đối với sự khác thường hôm nay của Diệp Oản Oản, trong lòng Diệp Mộ Phàm mặc dù cảm thấy có chút cổ quái, nhưng cũng không mấy xem là chuyện to tát. Là con gái đó nha, từ trước đến giờ đều là như thế, thế nào chẳng có một hai ngày khó ở…
Bên trong phòng của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oản Oản lục lọi khắp nơi, Diệp Mộ Phàm mở miệng hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Chờ đã... Kỳ quái, anh còn nhớ hẳn là để ở chỗ này..." Diệp Mộ Phàm lẩm bẩm trong miệng.
Mà rốt cục nửa giờ sau, Diệp Mộ Phàm từ dưới gầm giường, tìm ra được một bức thư vô cùng cũ kỹ.
Bức thư được viết trên một tờ giấy màu xanh da trời, phía trên có vẽ hai con bướm, có cảm giác rất có tuổi, chẳng qua là trên bức thư đã tràn đầy tro bụi.
Lúc này, Diệp Mộ Phàm đem lớp tro bụi trên bức thư phủi đi, nhìn Diệp Oản Oản, đem bức thư màu xanh da trời quơ quơ ở trước mặt nàng, có vẻ đầy hứng thú nói: "Muội muội, em nói xem... Vật này nếu như anh giao cho bạn trai hiện tại của em..."
Nhưng mà, lời còn sót lại, đã bị một cái trợn mắt của Diệp Oản Oản cưỡng chế thu hồi trở về.
Nhận lấy bức thư Diệp Mộ Phàm đưa tới, Diệp Oản Oản không kịp đợi, vội đem bức thư mở ra.
Nội dung trong thư, lại xa lạ như vậy... Nàng không có chút ấn tượng nào!!
Mà cái người gọi là bạn học hồi cấp 2 - Lý Ngải Luân, Diệp Oản Oản cũng không có chút ấn tượng mảy may. Nếu như, là những rung động đầu đời, người bình thường, đủ để nhớ kỹ cả đời. Nhưng còn nàng...
Tựa như, đoạn ký ức này, căn bản chưa bao giờ có.
Nếu như, chính mình thật sự cũng không phải là Diệp Oản Oản, mà chẳng qua chỉ là trải qua thôi miên sâu, bị ૮ưỡɳɠ éρ rót vào ký ức của Diệp Oản Oản, điều này có thể được giải thích hợp lý.
Tư Dạ Hàn không có khả năng biết được hết thảy mọi thứ của Diệp Oản Oản, nhất là bức thư tình này lại càng không. Bị Diệp Mộ Phàm bắt gặp, sự thầm mến thưở còn ngây ngô bị chặn đứng từ trong trứng nước. Chuyện này, chỉ có Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản hai người biết được, coi như Tư Dạ Hàn có năng lực ngút trời, cũng tuyệt đối sẽ không biết đến loại chuyện này. Nếu không biết, đoạn ký ức này đương nhiên sẽ không bị ૮ưỡɳɠ éρ rót vào trong đầu nàng, trở thành trí nhớ của nàng...
...
Sau khi đem bức thư tình tuổi mới lớn đã “૮ɦếƭ yểu” này xem xong, Diệp Oản Oản tận lực ổn định lại tâm tình.
Bức thư này, Diệp Oản Oản có thể bảo đảm, tuyệt đối không phải là chính mình viết. Mỗi một chữ, hay là cả những hình vẽ đặc biệt, đều không có bất kỳ chút quan hệ nào đối với bản thân nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc