Nhưng nàng lại không có một đoạn ký ức như vậy! Chính mình ở độ tuổi đó, căn bản vẫn chưa quen biết Tư Dạ Hàn, làm sao có thể nằm ở trên giường của viện nghiên cứu, bị người ta dùng phương pháp thôi miên sâu xóa sạch ký ức, sau lại truyền một đoạn ký ức khác vào...
Trong lúc nhất thời, Diệp Oản Oản cảm thấy như mình bị ngu người, vẻ hoang mang hiện rõ nơi đáy mắt.
Nguyên bản, Tư Dạ Hàn mất tích, đã đủ khiến cho Diệp Oản Oản có chút khó có thể chịu đựng nổi; giờ phút này, nàng lại từ trong thư phòng của Tư Dạ Hàn phát hiện ra thân phận bí mật có thể có liên quan tới mình. Mà người chủ đạo phía sau hết thảy những chuyện này, chính là Tư Dạ Hàn...
Nếu những gì trong đoạn video kia là sự thật, cũng không phải là một cảnh quay giả, như vậy nàng không phải là Diệp Oản Oản!! Vậy nàng đến tột cùng là ai...??
Nhưng mà, video mặc dù chân thật, nhưng những ký ức ở sâu trong đầu Diệp Oản Oản lại cũng chân thật như vậy. Ký ức từ nhỏ đến lớn, đều là nàng đích thân trải qua! Những ký ức trân quý này của nàng, sao có thể lại bỗng một ngày, biến thành vật sở hữu của một người xa lạ…?
Lúc này, Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm tình của bản thân, ngồi vào bàn, dùng máy vi tính của Tư Dạ Hàn để tra cứu hết thảy các thông tin có liên quan tới bao trùm ký ức.
Chỉ bất quá, tin tức tìm được từ máy vi tính hết sức hạn chế. Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay mà nói, muốn xóa sạch ký ức của một người trưởng thành, hoàn toàn có thể thực hiện được, nhưng muốn truyền vào ký ức của một người khác, lại có chút không quá thực tế.
Bất kỳ ký ức nào truyền vào, dù có hoàn mỹ vô khuyết đến mấy, đều sẽ kèm theo nguy hiểm tột cùng; hơn nữa loại ký ức bị truyền vào này, lại cũng có lỗ hổng to lớn.
Trừ phi là ký ức thuộc về người trong cuộc, nếu như bị rót vào ký ức không có chứng cớ nào, như vậy sẽ khá dễ dàng để lần ra được dấu vết.
Trừ phi người bị truyền ký ức vào sẽ không hoài nghi thân phận mình, nhưng một khi đã có nghi ngờ, phát hiện ra đoạn ký ức này của mình là giả tạo, cũng không phải việc gì khó.
Mà muốn thao túng người nhận ký ức không hoài nghi thân phận của mình, chỉ có một loại phương pháp duy nhất khả thi: "Thôi miên sâu"
Bên trong thôi miên sâu cần bao gồm cả "Ký ức cảm xúc" và "Ký ức lâu dài", cùng với các loại “Tự kỷ ám thị” để tác động vào thần kinh con người. Chỉ cần một phân đoạn xuất hiện sai lầm, sẽ dẫn đến hệ thống thần kinh của người nhận ký ức bị tan vỡ. Với công nghệ khoa học kỹ thuật hiện nay, rất khó để hoàn thành. Mà trên lý thuyết mà nói, thôi miên sâu lại có thể có cơ hội thành công khá lớn.
Người bị thôi miên sau khi bị xóa sạch hoàn toàn ký ức cũ và truyền vào ký ức mới, thần kinh chịu tự kỷ ám thị sâu, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nghi ngờ nào đối với đoạn ký ức mới này của mình.
Lúc này, toàn thân của Diệp Oản Oản đã bị mồ hôi lạnh thật sự thấm ướt. Nói như vậy, trên lý thuyết mà nói, chính mình hoàn toàn có thể vẻn vẹn chẳng qua chỉ là người sở hữu ký ức của Diệp Oản Oản, mà cũng không phải là chính bản thân Diệp Oản Oản…
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đem laptop nặng nề khép lại.
Cho dù là thôi miên sâu, nhưng nếu như người bị thôi miên hoài nghi thân phận của chính mình, vẫn như cũ có thể tìm ra được manh mối.
Nếu như chính mình thật sự không phải là Diệp Oản Oản, tất cả ký ức đều là bị Tư Dạ Hàn sai người dùng phương pháp thôi miên sâu ૮ưỡɳɠ éρ truyền vào, tất nhiên sẽ có sơ hở cực lớn.
Dù sao, Tư Dạ Hàn và người thôi miên, không có khả năng đối với hết thảy mọi thứ của Diệp Oản Oản đều nắm rõ như trong lòng bàn tay! Trong số những chuyện mà Diệp Oản Oản đã từng trải qua từ bé đến giờ, dễ dàng phát hiện ra lỗ hổng nhất chính là đoạn ký ức của Diệp Oản Oản khi còn bé, bao gồm chuyện đồ chơi mà Diệp Oản Oản thích nhất, các loại đối tượng mà nàng thầm mến, v.v…Loại chuyện này, trừ Diệp Oản Oản và người thân nhất của nàng ra, người bên cạnh tuyệt đối không có khả năng biết được...
Nếu như, nàng thật sự không phải là Diệp Oản Oản, nhất định có thể tìm ra sơ hở hợp tình hợp lý!
Trước mắt, Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại tất cả ký ức khi còn bé mà mình nắm giữ.
Nhưng mà, ký ức của Diệp Oản Oản ở nơi sâu trong óc, tất cả chuyện phát sinh lúc đó, đều đã vô cùng mơ hồ, dường như bị một ai đó khóa lại, trừ một chút sự kiện khá lớn ra, ví dụ như chính mình khi còn bé cùng Diệp Mộ Phàm chơi đùa, bị Diệp Mộ Phàm lỡ tay đẩy vào trong ao vôi suýt chút nữa ૮ɦếƭ đuối, hoặc là lúc nhỏ suýt nữa bị người ta bắt cóc vân vân…
Nhưng một chút chuyện nhỏ bình thường, Diệp Oản Oản lại vô luận như thế nào cũng không nhớ nổi.
Các bạn học ở nhà trẻ, tiểu học, trung học cơ sở, Diệp Oản Oản có thể nhớ lại, nhưng cũng không quá 20 người, trong đó ký ức khắc sâu nhất chính là các thầy cô giáo…
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Diệp Mộ Phàm.
"Số điện thoại em vừa hỏi, trước mắt vẫn chưa tra được, chờ có tin tức, anh sẽ lập tức nói cho em biết." Âm thanh của Diệp Mộ Phàm truyền ra.
"Ca, em có chút chuyện cần tìm anh, 30 phút nữa gặp nhau tại quán cafe đối diện công ty nhé!" Diệp Oản Oản dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
...
Sau khi rời khỏi Tư gia, Diệp Oản Oản lái xe đi đến quán cafe gần công ty.
Nửa giờ sau, Diệp Mộ Phàm lúc này mới hấp tấp đi đến địa điểm đã hẹn, sau khi đảo mắt qua một vòng, đi thẳng tới chỗ Diệp Oản Oản đang ngồi.
"Có chuyện gì?" Diệp Mộ Phàm đặt ௱ôЛƓ ngồi ở đối diện Diệp Oản Oản, tỏ vẻ đang bị công việc điên cuồng dí sau lưng, "Công ty còn có một chút sự tình cần xử lý đây!"
Diệp Oản Oản nhìn Diệp Mộ Phàm, thấp giọng cười một tiếng: "Chúng ta thật lâu chưa ngồi chung một chỗ với nhau tán gẫu rồi nhỉ?"
"Hả?" Diệp Mộ Phàm mặt đầy mộng bức, Diệp Oản Oản gấp gáp tìm hắn như vậy, chính là vì... muốn tán gẫu một chút?
"Ồ đúng rồi, số điện thoại em vừa bảo anh tra, rốt cuộc là có chuyện gì?" Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
"Không có gì, không tra được thì thôi vậy…!" Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Đối với điều này, Diệp Mộ Phàm cũng không tiếp tục hỏi thêm gì cả. Số điện thoại Diệp Oản Oản trước đó đưa cho hắn, đích xác là có chút quỷ dị, hắn tra cứu thật lâu cũng không tìm ra được một chút manh mối gì.
"Ca, anh còn nhớ hay không..." Diệp Oản Oản nhìn Diệp Mộ Phàm, khẽ mở miệng.
"Nhớ đến cái gì?" Diệp Mộ Phàm sửng sốt một chút.
"Khi còn bé, hai chúng ta ở nông thôn, anh đẩy em vào ao vôi, em thiếu chút nữa bị ૮ɦếƭ đuối..." Diệp Oản Oản mở miệng cười.
Nghe được lời này của Diệp Oản Oản, sắc mặt Diệp Mộ Phàm nhất thời biến sắc, lắc đầu liên tục: "Không nhớ...!! Không hề nhớ chút nào…"
Cái đứa em gái này của hắn, đã nhiều năm như vậy, không phải là muốn thu lại nợ nần cũ đấy chứ? Khó trách hôm nay hắn thấy nụ cười của Diệp Oản Oản có chút miễn cưỡng và quỷ dị, chẳng lẽ...đây chính là “tiếu lý tàng đao” * trong truyền thuyết?
*trong nụ cười có ẩn chứa đao kiếm.
"Em nói thật." Diệp Oản Oản thần sắc nghiêm túc nói.
"Anh cũng nói thật... Hic... Nhiều năm như vậy, đều là chuyện lúc còn bé, làm sao anh có thể nhớ được!? Chuyện lúc còn bé anh quên hết rồi... Không nhớ!!!" Diệp Mộ Phàm lắc đầu liên tục.
"Ca, em cũng không tức giận, chẳng qua chỉ là hoài niệm một chút tuổi thơ của chúng ta mà thôi." Diệp Oản Oản nhìn Diệp Mộ Phàm cười cười.
Hoài niệm tuổi thơ? Hoài niệm cái 乃úa, nếu hắn thật sự giúp Diệp Oản Oản hoài niệm tuổi thơ, chỉ sợ chính mình nên hoài nghi tính mạng...
"Anh rốt cuộc có nhớ hay không?" Diệp Oản Oản hơi mất kiên nhẫn nói.
"Không nhớ, quả thực là không nhớ, làm phiền rồi, cáo từ!" Nói xong, Diệp Mộ Phàm đứng dậy định rời khỏi.
Nhưng mà, còn chưa bước được mấy bước, đã bị Diệp Oản Oản bắt lại cánh tay, dùng một lực đạo mà Diệp Mộ Phàm hoàn toàn không có cách nào kháng cự lực, miễn cưỡng đem Diệp Mộ Phàm kéo trở lại.
"Được rồi, anh không nhớ đúng không? Hai huynh muội chúng ta tìm một chỗ uống chút rượu, để dễ trò chuyện với nhau hơn một chút." Diệp Oản Oản khép hờ hai con ngươi, thấp giọng cười nói, hơn nữa cố ý nhấn mạnh hai chữ “Uống!! Rượu!!”, ý uy Hi*p rất rõ ràng.
"Cái quỷ gì... Uống rượu?" Diệp Mộ Phàm hoàn toàn đờ đẫn tại chỗ, trên trán nhất thời thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
Diệp Oản Oản uống say sẽ có chuyện gì, Diệp Mộ Phàm đã từng tận mắt nhìn thấy, thật chính là hoàn toàn lột xác thành ác quỷ…
"Ồ... Anh chợt nhớ ra rồi, không phải là lần đó em rơi vào trong ao vôi sao? Vẫn là anh cứu em..." Diệp Mộ Phàm cười hì hì, nhanh chóng mở miệng.