Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 608

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Biểu tình thời khắc này của Tư Dạ Hàn, quả thật y hệt như lúc biết nàng muốn cùng Cố Việt Trạch bỏ trốn vậy…
Diệp Oản Oản nhất thời trợn mắt nhìn Nhi*p Vô Danh một cái. Mịa, không nắm bắt xem tình huống một chút, lặng lẽ nói riêng với nàng được sao? Thật sự đúng là muốn hại ૮ɦếƭ nàng mà!
Diệp Oản Oản liếc nhìn sắc mặt khó coi của Tư Dạ Hàn bên cạnh, lại nghĩ đến Đường Đường, quả thật là tiến thoái lưỡng nan: "Cùng nhau trở về? Chuyện này..."
Nhi*p Vô Danh vẻ mặt đau khổ nói, "Hữu Danh muội muội, tôi cũng biết yêu cầu này thực sự làm cho người ta cảm thấy khó xử! Nhưng mà tiểu ma đầu cứ khăng khăng phải thỏa mãn yêu cầu này, nếu không liền không đi..."
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, nàng quả thật cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, có thể thường xuyên đi thăm Đường Đường một chút, nàng cũng đã thỏa mãn...
Hiện tại bảo nàng và Đường Đường cùng nhau trở về?
Nhưng mà hiện tại coi như có cùng nhau đi qua đó, hiện tại mẹ của Đường Đường đã tìm được, nàng lại lấy thân phận gì để đi với Đường Đường cùng nhau trở về.
Dĩ nhiên, trọng điểm là, Tư Dạ Hàn làm sao có thể đồng ý...
Diệp Oản Oản chật vật mở miệng nói: "Xin lỗi, chuyện này sợ rằng không ổn..."
Không đợi Nhi*p Vô Danh mở miệng nói chuyện, nơi đỉnh cầu thang lầu 2 đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu bé đứng ở sau lưng nàng, giống như một chú thú cưng bị người ta ném cái oạch xuống đất, ngay cả lông nhung trên người đều đã mất đi sinh cơ: "Mẹ, mẹ không cần Đường Đường rồi sao...?"
Diệp Oản Oản cơ hồ trong nháy mắt liền mềm lòng, cái gì cũng đều quên mất, coi như để cho nàng phụng bồi Đường Đường bảo bối đi đến chân trời góc biển đều được.
Nhất là khi nàng nghe được một tiếng "Mẹ" kia.
Diệp Oản Oản đi tới, một tay đem cậu bé ôm vào trong иgự¢, ôm lấy thân thể mềm mại núc ních của cậu nhóc, tâm tình bị dồn nén nãy giờ bỗng ùa ra, "Không có! Mẹ làm sao lại sẽ không cần Đường Đường! Mẹ cũng không nỡ bỏ Đường Đường..."
Cậu bé ôm lấy nàng thật chặt, sợ bị vứt bỏ, "Đường Đường không muốn rời xa mẹ!"
Trái tim Diệp Oản Oản bỗng co thắt lại đau đớn, "Đường Đường, thật xin lỗi, mẹ lừa con…Nhưng mà, mặc dù con cũng không phải là Bảo Bảo của mẹ, nhưng mẹ thật sự, thật sự vô cùng, vô cùng yêu con. Đường Đường là bảo bối đáng yêu nhất trên đời, người người đều yêu thích..."
"Mẹ cũng cực kỳ không nỡ bỏ Đường Đường, nhưng mà, mẹ của con, ông ngoại, bà ngoại của con, tất cả bọn họ khẳng định cũng đều vô cùng nhớ con."
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải mở miệng nói ra câu nói kia: "Bảo bối, con nên về nhà."
Cậu bé ôm thật chặt cổ của Diệp Oản Oản, không nói tiếng nào, hoàn toàn không nguyện ý buông tay.
Lúc này, điện thoại di động của Nhi*p Vô Danh vang lên.
Nhi*p Vô Danh cẩn thận từng li từng tí đi tới trước mặt tiểu gia hỏa: "Đường Đường, là điện thoại của bà ngoại con."
Cậu bé như cũ không nhúc nhích.
Nhi*p Vô Danh thần sắc khó xử hướng về Diệp Oản Oản nhìn lại.
Diệp Oản Oản khẽ vỗ lưng của tiểu gia hỏa một cái: "Bảo bối, nghe điện thoại đi!"
Đường Đường lúc này mới buông lỏng Diệp Oản Oản, từ trong tay của Nhi*p Vô Danh nghe điện thoại.
"Bà ngoại..."
Nghe được âm thanh của Đường Đường, phu nhân ở đầu kia điện thoại di động lập tức kích động đến mức thanh âm khẽ run, "Alô, bảo bối! Bà ngoại rất nhớ con!"
Cậu bé mềm giọng mở miệng: "Đường Đường cũng nhớ bà ngoại!"
Nghe được cháu ngoại nói, đầu kia điện thoại di động dường như truyền tới tiếng khóc của phu nhân, sau đó bên kia trầm mặc một hồi, đại khái là phu nhân đang tự mình tiết chế lại cảm xúc, sau đó mới mở miệng tiếp tục nói: "Bảo bối, cậu con đã nói với con chưa? Mẹ con đã tìm được! Lăng Phong, Lăng Vân đang đi đón con, bà ngoại làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon, đang cùng ông ngoại, còn có mẹ cùng nhau chờ con trở lại..."
Cậu bé bỗng nhiên rơi vào trong trầm mặc.
"Alô, Đường Đường?"
Diệp Oản Oản mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại di động có giọng nói của bà ngoại Đường Đường, đưa tay ra vuốt ve mái tóc của tiểu gia hỏa, "Nói với bà ngoại đi, con rất nhanh liền sẽ về nhà."
Cặp mắt to đen nhánh của Đường Đường nhất thời mụ mị đi: "Bà ngoại, Đường Đường rất nhanh liền quay trở lại."
"Hic, được được được được! Bà ngoại ở nhà chờ con!"
Người một nhà rốt cuộc sắp đoàn tụ, Nhi*p phu nhân vui vẻ không thôi, "Đường Đường à, con để cho..."
Nhi*p phu nhân tựa hồ có chút không biết nên xưng hô như thế nào với Diệp Oản Oản, vì vậy mở miệng nói, "Con để cho cậu con nhận điện thoại một chút đi."
Đường Đường đem điện thoại di động đưa cho Nhi*p Vô Danh: "Bà ngoại tìm cậu."
Mẹ ruột rốt cuộc nhớ tới hắn, Nhi*p Vô Danh hào hứng nhận điện thoại, "Alô, mẹ..."
Kết quả, mới vừa nói được hai chữ, đầu kia điện thoại di động liền truyền tới âm thanh của Nhi*p phu nhân: "Để cho Diệp tiểu thư nghe điện thoại."
Nhi*p Vô Danh: "Ơ..."
Một “trạm trung chuyển” nào đó bi phẫn đưa điện thoại cho Diệp Oản Oản: "Mẹ tôi muốn nói chuyện với cô."
Diệp Oản Oản hơi gật đầu một cái, nhận lấy điện thoại di động: "Alô, xin chào..."
Đầu kia điện thoại di động truyền tới một giọng nữ ôn hòa ưu nhã: "Xin chào, Diệp tiểu thư, tôi là bà ngoại của Đường Đường. Xin lỗi, vẫn chưa có cơ hội tự mình cảm ơn cô. Khoảng thời gian này Đường Đường thật sự là quá làm phiền cô rồi."
Diệp Oản Oản: "Ngược lại không hề phiền toái gì cả, Đường Đường thực sự rất đáng yêu!"
Phu nhân mở miệng nói: "Vẫn phải cảm ơn cô đã chiếu cố cho Đường Đường! Diệp tiểu thư, cô có thể yêu cầu bất kì điều gì!"
Diệp Oản Oản: "Xin bà đừng khách khí, yêu cầu thì không cần…"
"Diệp tiểu thư, cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút rồi hẵng trả lời tôi. Đây cũng là ý của con gái tôi, cũng là tâm ý của cả gia đình chúng tôi đối với cô. Nhi*p gia chúng tôi cũng không thích thiếu nợ nhân tình của người khác. Chỉ cần cô mở miệng, vô luận yêu cầu gì đều có thể!"
Diệp Oản Oản trước đã từng nghe Mục Tùy Phong nhắc tới, Độc Lập Châu có rất nhiều gia tộc lánh đời có bối cảnh thần bí đáng sợ. Nhi*p gia đại khái cũng có chút ít quyền thế, giọng nói của Nhi*p phu nhân cũng không khỏi mang theo một phần khí thế cao cao tại thượng của kẻ bề trên.
Đối với thái độ có chút cao ngạo của Nhi*p phu nhân, Diệp Oản Oản ngược cũng không thèm để ý, trực tiếp mở miệng nói, "Phu nhân, thật sự không cần, trước đây con trai bà đã từng giúp qua tôi một lần, tôi coi như là trả lại cho anh ấy một món nợ ân tình. Cho nên, cũng không tính là thiếu nợ nhau cái gì."
Thấy Diệp Oản Oản giữ vững thái độ, Nhi*p phu nhân cuối cùng cũng không miễn cưỡng.
Diệp Oản Oản cúp điện thoại, ngoài cửa sổ một trận cuồng phong nổi lên, sau đó liền nhìn thấy một chiếc máy bay trực thăng chậm rãi hướng về bãi đất trống phía sau Hồng Hoa Tiểu Lâu đáp xuống.
Xem ra là người tới đón Đường Đường…
Diệp Oản Oản ổn định lại tâm tình, vội vàng muốn đi giúp Đường Đường thu thập hành lý, còn có những đồ vật mới vừa mua hôm nay, cũng để cho Đường Đường mang theo...
Nhưng mà, nghĩ lại, sau khi Đường Đường trở về, cái gì cũng có, nào thiếu những thứ này, cho nên lại bỏ đi ý nghĩ này.
Nàng thật giống như không có cái gì phải chuẩn bị, cũng không có cái gì có thể để cho nhóc mang đi...
Diệp Oản Oản trầm mặc chốc lát, ngồi xổm trước mặt của tiểu gia hỏa, hôn trên gò má của tiểu gia hỏa một cái, "Bảo bối, hẹn gặp lại."
Giờ phút này, đáy mắt của cậu bé yếu ớt khiến cho người ta không dám nhìn, "Mẹ không thể đi cùng con sao?"
Diệp Oản Oản khẽ thở dài một tiếng, nàng dĩ nhiên muốn cùng Đường Đường luôn ở bên nhau, thậm chí đã vô số lần muốn đem nhóc bắt cóc đi...
Tại sao Đường Đường không phải là do nàng sinh chứ...?
"Mẹ, tại sao?"
Ánh mắt của tiểu gia hỏa đột nhiên bắn về phía Tư Dạ Hàn bên cạnh Diệp Oản Oản: "Là bởi vì người đàn ông này sao?"
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Vẻ mặt cậu bé vô cùng nghiêm túc: "Mẹ, con cũng có thể nuôi mẹ!"
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhi*p Vô Danh: "..."
Bọn bốn người Nhất Chi Hoa đang trốn ở sau cánh cửa: "...!!!"
Thần Hư đạo nhân: "Yo, tình huống gì đây trời..."
Nhất Chi Hoa: "Cái kỹ năng tán gái này của tiểu ma đầu, quá lợi hại rồi!"
Nhất Chi Hoa nói xong, chậc chậc nhìn chằm chằm mặt của Tư Dạ Hàn, "Chỉ tiếc là, gương mặt bên này, thực sự làm cho người ta mê luyến..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc