Vừa nói không ôn nhu nổi đấy!
Vậy thiếu nữ quấn người, đáng yêu, ôn nhu, biết làm nũng trước mặt này, lại là ai?
Cung Húc nhìn chăm chú một màn trước mắt, quả thật là vạn tiễn xuyên tâm!
Đường Tinh Hỏa che mắt chó của mình sắp bị chọc cho mù rồi, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng, vỗ bả vai của Cung Húc một cái, "Nén bi thương đi đần độn, chỉ là xem mặt, cậu liền thua rồi!"
Cung Húc: "Im miệng!"
Đường Tinh Hỏa chậc chậc chắt lưỡi, "Vóc người này sao... Dường như cũng tốt hơn so với cậu..."
Cung Húc: "Ngươi nói đủ chưa?"
Đường Tinh Hỏa: "Huống chi người ta còn có một đứa con!"
Cung Húc: "..."
Thanh máu (HP) trong nháy mắt chạm đáy...
Diệp Oản Oản nhìn thấy biểu cảm của Cung Húc, liền biết chắc là hắn đã ૮ɦếƭ tâm, cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, "Trễ lắm rồi, mọi người đều về sớm một chút đi."
Cung Húc thoi thóp, "Không về... Tôi muốn không say không về!!"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nàng làm sao có thể thả Cung Húc dưới tình huống này đi uống rượu?
Lúc này, một bên Lạc Thần nhìn về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Diệp ca, cô đi về sớm một chút nghỉ ngơi đi, tôi sẽ cùng ở cùng một chỗ với cậu ta."
Diệp Oản Oản nghe vậy, lúc này mới yên tâm rồi, có Lạc Thần phụng bồi khẳng định không thành vấn đề.
Hic, cũng may có một người giúp bớt lo.
Diệp Oản Oản rất sợ gây thêm rắc rối, không dám dừng lại lâu, sau khi cùng mấy người tạm biệt, vội vàng lên xe.
Xe màu đen vững vàng chạy trong đêm tối.
Hứa Dịch ở phía trước lái xe.
Chỗ ngồi phía sau, ngồi ở giữa Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, Đường Đường bảo bối có chút khẩn trương mở miệng, "Mẹ thật xin lỗi, Đường Đường không có ngoan ngoãn đi ngủ..."
Diệp Oản Oản làm sao có thể tức giận, "Không có việc gì rồi, bảo bối tới đón mẹ, mẹ cũng rất vui vẻ!"
Giống như Đường Đường ở trong chuyện đối đãi với Diệp Oản Oản hoàn toàn không có nguyên tắc vậy, Diệp Oản Oản đối với Đường Đường cũng thế. Nguyên tắc lớn nhất chính là, không có nguyên tắc.
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo âu, nỉ non, "Bởi vì... Đường Đường... Đường Đường lo mẹ sẽ uống rượu..."
Mẹ uống rượu vào, liền không nhớ Đường Đường rồi…
Đây là sự tình duy nhất mà cậu bé không thể tiếp nhận, cho nên mới hiếm thấy không chịu nghe lời của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản vội nói, "Yên tâm đi, chuyện mẹ đã đáp ứng với Bảo Bảo, nhất định sẽ làm được!"
….
Trước đó không lâu, Hồng Hoa Tiểu Lâu, hai cha con.
Tư Dạ Hàn giúp Đường Đường đắp lại chăn: "Ngủ đi."
Trên mặt của tiểu gia hỏa tràn đầy sự cô đơn: "Mẹ lúc nào trở lại?"
Tư Dạ Hàn: "Rất khuya."
Cậu nhóc lại hỏi: "Rất khuya là khuya bao nhiêu?"
Tư Dạ Hàn: "Không xác định."
Đường Đường: "Mẹ là đi xã giao rồi sao?"
Tư Dạ Hàn: "Dạ tiệc."
Đường Đường nhất thời nhíu chân mày thanh tú lại: "Dạ tiệc? Dạ tiệc phải uống rượu sao?"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Cậu nhóc trong nháy mắt như gặp đại địch: "Vậy... Vậy mẹ sẽ uống sao?"
Tư Dạ Hàn hướng về cậu bé nhìn một cái, ngay sau đó không nhanh không chậm mở miệng: "Có khả năng."
Cậu nhóc nóng nảy: "Nhưng mà, mẹ lần trước không phải là đã đáp ứng sẽ không uống rượu sao?"
Tư Dạ Hàn: "Con cho là nàng sẽ nghe lời của ta?"
Đường Đường: "Có thể mẹ sẽ nghe lời của Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn thần sắc nhàn nhạt: "Chỉ mong vậy."
Lời lập lờ nước đôi này của Tư Dạ Hàn vừa nói ra, cậu bé nhất thời liền không bình tĩnh.
Đường Đường nằm ở trên giường, Tư Dạ Hàn mới vừa định rời khỏi, liền đưa tay nhỏ ra níu lấy ống tay áo của anh, "Cha..."
Tư Dạ Hàn dừng chân lại, nhìn về phía cậu bé.
Cậu bé thần sắc cực kỳ giãy giụa mở miệng, "Chúng ta đi đón mẹ, có được hay không?"
Tư Dạ Hàn: "Trễ lắm rồi, con nên ngủ thôi."
Cậu bé nóng nảy, "Nhưng mà con lo mẹ sẽ..."
Cứ như vậy, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đường Đường bảo bối, Tư Dạ Hàn mới "miễn cưỡng" dẫn theo nhóc cùng nhau đi đón Diệp Oản Oản rồi.
Một căn biệt thự nào đó ở Đế Đô.
Hàn Thiên Vũ ϲởí áօ khoác đắt tiền chế tác riêng cho anh ra, đi tới tủ rượu khui một chai rượu vang, châm một ly, đi tới sân thượng.
Sau lưng, Phí Dương thấy Hàn Thiên Vũ giờ này còn uống rượu, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Hàn Thiên Vũ sinh hoạt bình thường rất lành mạnh điều độ, trừ khi do yêu cầu xã giao hoặc chiêu đãi bằng hữu ra, bình thường bản thân cậu ta là một người rất ít uống rượu.
Bất quá chuyện này cũng không hề kỳ quái, có thể là hôm nay công ty đại thắng, tâm tình không tệ, cho nên uống nhiều hơn một chút đi.
Phí Dương cũng không quá chú ý chút chi tiết nhỏ này, hưng phấn không thôi mà đi tới bát quái cùng Hàn Thiên Vũ, "Trời ơi! Tin tức tối nay cũng quá dọa người rồi đi! Diệp Bạch lại có thể là em gái của Diệp Mộ Phàm, Diệp Oanh Oanh, đây quả thực..."
Hàn Thiên Vũ đứng ở phía trước sân thượng, nhìn lên bầu trời đen như mực, mở miệng cắt đứt lời nói của Phí Dương, đính chính nói: "Oản Oản, là Diệp Oản Oản."
"Ồ nha, đúng rồi, là Oản Oản, Diệp Oản Oản! Thiên Vũ, cậu không biết đâu, vào lúc này người trong giới toàn bộ đều đã nổ tung rồi. Tất cả các group trên mạng tôi tham gia đều đang bàn tán chuyện này. Còn nữa, điện thoại di động của tôi đều sắp bị những người đó gọi đến cháy máy rồi! Phi, tôi cũng mộng bức rồi, tối nay cũng mới vừa biết tức thì? Ngược lại Thiên Vũ, cậu đó, lại có thể đã sớm biết rồi!"
Phí Dương nói xong, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên vỗ trán một cái mở miệng nói, "Ta phi! Chẳng lẽ... Chẳng lẽ nữ nhân lần trước tạo ra scandal với cậu, chính là Diệp Bạch?"
Hàn Thiên Vũ nhấp miếng rượu, không nói gì, coi như là thầm chấp nhận.
Phí Dương nhất thời tỏ vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ta phi! Chẳng trách! Tôi nói cậu làm sao lại có thể đột nhiên lại để ý đến một cô gái như vậy, lại bắt gian giúp nàng, lại bất bình giùm! Còn nữa…còn nữa, tôi còn phát hiện thái độ của cậu đối với Diệp Bạch càng ngày càng có cái gì không đúng, ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng nổi! Khi đó tôi còn lo lắng, cậu chiếu cố như vậy, ôn nhu như vậy đối với một người đàn ông khác để làm cái gì? Làm hại tôi khi đó thiếu chút nữa cho là, ho khan khục..."
Cho là cậu cong rồi...
Phí Dương kịp thời ngừng lại đúng lúc, sau đó dùng một dáng vẻ như toàn bộ thế giới quan đều đang điên đảo, nhìn về phía Hàn Thiên Vũ mở miệng, "Cho nên nói... Diệp... Diệp Bạch thật sự là nữ nhân à?"
"Nếu không thì sao?" Hàn Thiên Vũ rốt cuộc mở miệng, hắn hướng về Phí Dương nhìn một cái, ngay sau đó, nuốt ngụm rượu vang nơi cổ họng xuống, chậm rãi nói: "Chẳng lẽ anh cho rằng, tôi thích đàn ông?"
Thanh âm trầm thấp của Hàn Thiên Vũ tiêu tan trong gió đêm...
Trong nháy mắt khi Phí Dương nghe được câu này, vốn còn chưa phản ứng kịp là có ý gì, chờ ba giây trôi qua, "Á á á" một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Thiên Vũ, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Mịa nó, mịa nó, mịa nó!
Thiên Vũ đây là có ý gì?
Đây đây... Đây là thừa nhận... Cậu ta thích Diệp Bạch!!!
Phí Dương đứng tại chỗ, trực tiếp sợ ngây người.
Phí Dương trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Hàn Thiên Vũ, phát hiện mình đã biết được một sự tình khó lường, "Híc, Thiên Vũ... Cậu... Cậu thích Diệp Bạch?"
Hàn Thiên Vũ nghe vậy, không nói gì.
Mặc dù Hàn Thiên Vũ không nói gì, bất quá Phí Dương cùng ở bên cạnh Hàn Thiên Vũ nhiều năm như vậy, hiểu hắn rất rõ, nhìn ánh mắt cũng đã đoán được.
Huống chi thời điểm trước kia còn không biết Diệp Bạch là nữ nhân, hắn cũng đã phát hiện Hàn Thiên Vũ không được bình thường.
Sau khi tỉnh táo lại, Phí Dương lại nghĩ trong đầu, dù sao Diệp Bạch cũng là nữ nhân, Thiên Vũ không có cong nha!
Lúc ban đầu Diệp Bạch ở thời điểm Hàn Thiên Vũ khó khăn nhất kéo hắn một cái, sau đó hai người lại khắp nơi bôn ba. Nếu nghĩ vậy, dưới điều kiện tiên quyết Diệp Bạch là nữ nhân, Hàn Thiên Vũ sẽ thích Diệp Bạch, ngược lại cũng không mấy kỳ quái.
Phí Dương ho nhẹ một tiếng, thử thăm dò mở miệng, "Vậy... Vậy cậu tính làm sao bây giờ? Có muốn…tỏ tình hay gì đó không?"
Hàn Thiên Vũ đem rượu vang trong ly uống một hơi cạn sạch: "Không phải cứ yêu thích, là phải nói ra khỏi miệng."