Cung Húc vẫn còn đang bị đả kích long trời lở đất trong nội tâm.
Coi như trí tưởng tượng hắn có phong phú, cũng không có khả năng nghĩ đến mứt hoa nhỏ cùng Diệp ca lại là một người!
Ngay tại thời điểm thần kinh Cung Húc đã hoàn toàn thác loạn, sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Hàn Thiên Vũ không biết đã đi tới phía sau từ lúc nào.
Cung Húc nhìn người tới, liền y như thấy được cứu tinh, bắt lấy Hàn Thiên Vũ, "Thiên Vũ ca! Thiên Vũ ca anh có nghe hay không? Những người này điên rồi sao? Bọn họ nhất định là điên rồi! Bọn họ lại còn nói Diệp ca là nữ nhân!!!"
Hàn Thiên Vũ nhìn Cung Húc một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Diệp Bạch... Đúng là một cô gái."
Cung Húc: "..."
Nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của Hàn Thiên Vũ, Cung Húc ngẩn ngơ: "Thiên Vũ ca, anh đã sớm biết?"
Ánh mắt của Hàn Thiên Vũ vượt qua đám người, nhìn về phía cô gái đang bị mọi người vây quanh, "Không tính là sớm."
Cung Húc: "Không tính là sớm, đó vẫn chính là biết nha! Đệt! Chẳng lẽ chỉ có mình tôi không biết sao?"
Đường Tinh Hỏa giơ tay lên: "Còn có tôi đây..."
Cung Húc không thèm phản ứng lại Đường Tinh Hỏa, hướng về Lạc Thần ở một bên nhìn lại, "Tên ngốc, tại sao cậu cũng không có phản ứng? Sợ đến choáng váng?"
Lạc Thần thản nhiên mà nhìn hắn một cái: "Diệp ca là nam hay nữ quan trọng sao?"
Mới vừa rồi, hắn liền phát hiện ra Diệp Oản Oản mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, cái loại cảm giác an toàn không hiểu vì sao…
Nhất là thời điểm nàng nói chuyện với Diệp Mộ Phàm, trong nháy mắt đó, hắn cơ hồ cho rằng nàng chính là Diệp ca.
Cung Húc quả thật là phát điên: "Sao cậu lại có thể nói với tôi là nam hay nữ không quan trọng? Vậy có phải là nếu hiện tại tôi nói cho cậu biết, tôi cũng là một nữ nhân, cậu cũng cảm thấy không thành vấn đề hay không?"
Thân thể của Đường Tinh Hỏa run lên, vội vã xoa xoa đôi bàn tay, "Tôi lạy cậu, đừng nói lời đáng sợ như vậy, tôi đã đủ sợ hãi..."
...
Cùng lúc đó, trong góc, Diệp Thiệu An đang không ngừng ở bên tai Diệp Hồng Duy khích bác, hai mắt đều đã trợn tròn.
Hắn dù thế nào cũng không có khả năng nghĩ đến sẽ có loại diễn biến như thế này, "Chuyện này..."
Chuyện này làm sao có thể!!
Diệp Bạch chính là con nha đầu Diệp Oản Oản kia?
Quả thực là gặp quỷ!
Người chung quanh sau khi nghe xong Trần Ngạn Phong giới thiệu, rối rít đi tới bên cạnh Diệp Hồng Duy hàn huyên.
"Chủ tịch Diệp, chúc mừng, chúc mừng! Có một đứa cháu gái xuất sắc như vậy! Mày liễu không nhường mày râu nha!"
"Không hổ là do chủ tịch Diệp dạy dỗ! Trò giỏi hơn thầy!"
"Hi, mới vừa rồi chúng ta vẫn còn đang thảo luận xem cái vị Diệp Bạch này rốt cuộc có lai lịch gì, còn muốn đào về nhà mình. Ai biết đâu, lại là cháu gái nhà lão Diệp các người!"
"Ha ha ha cũng không phải sao! Thế này còn đào kiểu gì?"
Diệp Hồng Duy hiển nhiên cũng không ngờ tới người trẻ tuổi mà mình vô cùng thưởng thức, lại chính là cháu gái mình, là con cháu của Diệp gia bọn họ. Tâm tình này quả thật là y như đi cáp treo, thật sự là có chút khó mà hình dung được.
Tâm tình Diệp Hồng Duy trong nháy mắt trở nên vui vẻ, "Các vị quá khen, đứa nhỏ này có thể có được thành tích hôm nay, ta cũng rất kinh ngạc..."
"Chủ tịch Diệp, anh chớ khiêm nhường!"
"Ha ha, xem ra Diệp gia là có người nối nghiệp rồi!"
Một bên, Diệp Thiệu An nghe câu "Có người nối nghiệp" của mọi người, giận đến nỗi răng đều đã nghiến sắp nát.
Là hắn quá sơ suất, một mực đều chỉ đề phòng Diệp Mộ Phàm, lại hoàn toàn đem con nha đầu Diệp Oản Oản này quên mất.
Ai ngờ đâu, nha đầu này lại có thể từ đầu tới cuối đều đang giả heo ăn thịt hổ, ở phía sau màn làm nhiều chuyện như vậy.
Khó trách... Khó trách Diệp Mộ Phàm cái gã công tử bột không học vấn không nghề nghiệp, lại bất thình lình sẽ thay đổi lớn như vậy, trở nên khôn khéo như vậy.
Nguyên lai không phải là tiểu tử này đổi tính rồi, mà là, cho tới nay đều là nha đầu này ở phía sau màn bày ra?
Nhưng mà, nha đầu này rõ ràng là một cái tên phế vật còn ngu xuẩn hơn cả Diệp Mộ Phàm, tại sao lại đột nhiên như biến thành người khác như vậy?
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi! Hắn coi như là suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...
Sau khi Trần hội trưởng ra mặt giới thiệu, Diệp Oản Oản đã bị vây lại đến mức hít thở không thông.
"Tổng... Tổng thanh tra Diệp... Cô thật là Tổng thanh tra Diệp? Khó trách mới vừa rồi tôi luôn cảm thấy cô gái bên cạnh Diệp Mộ Phàm nhìn thật quen mắt!"
"Thuật hóa trang này của cô... Cũng thật lợi hại đi!!"
"Lại có thể nữ giả nam trang, cái thao tác này... Cũng quá lợi hại rồi..."
"Tổng thanh tra Diệp quả thật là tuyệt vời, bất kể là nam trang hay là nữ trang, tất cả đều là giá trị nhan sắc cấp độ nghịch thiên!"
Trước đó khi mọi người thấy Diệp Oản Oản, tất cả đều bị dung mạo chói mắt cùng khí tràng đặc biệt của nàng làm cho kinh diễm, thế nên đều bỏ quên những cái khác. Căn bản sẽ không nghĩ tới, nàng và Diệp Bạch lại có thể là cùng một người.
Diệp Oản Oản khách khí mở miệng: "Xin lỗi, chỉ là vì muốn thuận tiện hành sự, không phải là có ý định lừa dối các vị."
Mọi người vào lúc này rối rít tỏ ra là đã hiểu, "Hi, không có việc gì, không có việc gì! Cô muốn mặc cái dạng gì, đó là quyền tự do của cô! Sao lại có thể tính là lừa gạt chứ!?"
Huống chi, với tướng mạo này của Diệp Oản Oản, nếu lấy thân phận nữ giới lăn lộn nghề này, thật đúng là không an toàn. Cũng khó trách Diệp Mộ Phàm không yên tâm, phải để cho nàng dùng nam trang gặp người.
"Đúng vậy, đúng vậy!" Những người khác cũng phụ họa.
"Khó trách Tổng thanh tra Diệp nói cô thích nam nhân, còn thích mặc đồ nữ... Đây đúng là sự thật đến không thể thật hơn, ha ha ha!!!"
Mọi người vừa vây ở bên cạnh Diệp Oản Oản hăng hái trò chuyện, vừa vô tình hay cố ý đảo mắt về phía Lương Thi Hàm nhìn lại.
Hiện tại chân tướng đã rõ ràng rồi, Lương Thi Hàm mới vừa rồi nhảy nhót tưng bừng, không có chút căn cứ nào liền bêu xấu người ta, quả thật là loại ngang ngược tàn ác!
Lương Thi Hàm nghiêng đầu muốn tìm Diệp Y Y làm chỗ dựa, lại phát hiện Diệp Y Y đã sớm không thấy đâu, vội vàng ảo não lẩn vào trong đám người như một con chó cụp đuôi chạy trốn.
Hàn Thanh Linh đứng ở trước mặt Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ lúng túng ngập ngừng mở miệng nói, "Khục khục, Tổng thanh tra Diệp... Mới vừa rồi... Thật là ngại quá... Thật sự là bởi vì chơi trò chơi mới mạo muội đường đột..."
Nơi đáy mắt của Diệp Oản Oản chậm rãi tràn ra một nụ cười: "Không có việc gì!"
Trong nháy mắt khi cô gái nhìn mình mỉm cười, Hàn Thanh Linh nhất thời cảm thấy trái tim như bị sét đánh trúng.
Làm sao có thể đẹp mắt đến như vậy! Mê người như vậy!
Nhất là thời điểm khi cô ấy nhìn nàng mỉm cười, quả thật có cảm giác như chính mình đang được cưng chiều.
Tổng thanh tra Diệp, dù cho...coi như là nữ, cũng đều đem nam nữ Gi*t sạch!
Ngay cả một cô gái như Hàn Thanh Linh cũng đều bị đốn tim, chứ đừng nhắc tới những người ở bên cạnh kia.
Mấy tên huynh đệ hờ ngày xưa của Diệp Mộ Phàm đã sớm trói hắn lại, mang vào trong góc tra hỏi.
"Mẹ nó! Diệp Mộ Phàm! Ngươi nha, giấu thật là đủ kín! Thậm chí ngay cả đám bằng hữu chúng ta cũng đều không nói?"
"Đúng vậy, quá không có suy nghĩ rồi đi! Không đúng, những thứ này tất cả đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là... Tổng thanh tra Diệp có bạn trai chưa? Diệp thiếu, anh thấy tôi như thế nào?" Một nam nghệ sĩ trong đám đi theo con đường tiểu thịt tươi kích động mở miệng.
Diệp Mộ Phàm mặt đầy lạnh lùng: "Chẳng ra thể thống gì!"
Tiểu thịt tươi nhất thời nói, "Đừng mà đừng mà! Anh nhìn lại một chút! Nhìn thật kỹ một chút! Hai ta giao tình nhiều năm như vậy rồi, không cần phải vô tình như vậy chứ?"
Diệp Mộ Phàm tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng, liếc người kia một cái: "Từ bỏ ý định đi! Em gái tôi thích trai đẹp!"
"Mẹ nó! Diệp Mộ Phàm, anh có ý gì! Dáng dấp tôi cũng không xấu xí, có được không?"
Diệp Mộ Phàm không thèm phản ứng lại đám cà lơ phất phơ này, bỏ lại bọn họ trực tiếp đi tìm Diệp Oản Oản rồi.