"Em thay..."
Diệp Mộ Phàm nói được nửa câu, nhìn chằm chằm về phía em gái mình, đột nhiên á khẩu.
Hắn bình thường cực hiếm khi nhìn thấy muội muội mặc đồ con gái, trừ phi là thỉnh thoảng lúc đi tới nhà ông bà nội.
Mà giờ khắc này, cô bé trước mắt mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu đen được may rất vừa người, cần cổ thon dài trắng nõn như thiên nga mang một chiếc choker bằng lụa, một mái tóc gợn sóng lười biếng để xõa ở đầu vai. Sau khi tẩy trang đi lớp trang điểm để ra đường nét nam nhân lúc trước, lúc này khuôn mặt nàng sáng ngời, da trắng như tuyết, mi cong ✓út, môi đỏ như son, con ngươi lấp lánh dịu dàng như muốn phản chiếu lại ngàn vạn ánh sao…
Trong đầu của Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên liền hiện lên một câu: Tuyệt thế vô song, điên đảo chúng sinh...
Cô bé trước mắt thậm chí so với thời điểm ngày đó hắn thấy trong thọ yến của ông nội còn kinh diễm hơn.
Tại thọ yến của ông nội khi đó, thấy nàng đột nhiên thay đổi, hắn đã rất kinh ngạc, nhưng chỉ sau một năm ngắn ngủi, thiếu nữ thay đổi so với lần kia còn kinh người hơn.
Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn cả khí chất.
Dường như là nàng thoát khỏi lớp kén dày kia, lộ ra đôi cánh tươi đẹp chói mắt, phá kén thành bướm...
"Ca, choker này nhìn đã được chưa?" Diệp Oản Oản điều chỉnh lại chiếc dây lụa đeo ở cổ, mở miệng nói, "Nguyên bản là em định mặc bộ váy màu hồng kia, nhưng mà, ngọa nguậy hồi lâu, quả thực không có cách nào mặc màu sắc nổi như vậy, vẫn là thôi đi..."
Nàng nhớ đến chính mình lúc trước còn rất yêu thích những thứ màu sắc sáng như vậy, bất quá gần đây đại khái là bởi vì tuổi tác tăng lên, cộng thêm công tác, nàng càng ngày càng không thể tiếp nhận những thứ màu sắc quá bánh bèo kia, ngược lại càng ngày càng yêu quý màu đen.
Diệp Mộ Phàm lúc này lắc đầu, "Không được! Hở nhiều lắm rồi!"
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co lại, "Chỉ lộ ra có bả vai mà thôi."
"Vậy cũng không được! Mau vào đi! Thay một bộ khác! Vừa vặn trong cốp sau còn có một bộ đồ dự phòng, anh đi lấy cho em!" Diệp Mộ Phàm bận rộn không ngừng đi ra phía sau lấy một chiếc túi khác đem ra.
"Em mặc bộ này! Bộ này đẹp mắt!" Diệp Mộ Phàm thề son thề sắt mà mở miệng.
Diệp Oản Oản nửa tin nửa ngờ, bất quá, từ sự tín nhiệm đối với sự chuyên nghiệp của Diệp Mộ Phàm, vẫn nhận lấy.
Sau đó, Diệp Oản Oản từ bên trong lấy ra một cái váy xanh xanh đỏ đỏ...
Cái váy kia y như bướm bảy màu, phía trên ít nhất có mấy trăm đóa hoa đủ mọi màu sắc, hơn nữa ống tay áo cao tới cổ, váy dài đều phải đến mắt cá chân rồi...
Quả thật là... Cay mắt...
Váy bách hoa này, so với cái váy của Cung Húc mua còn đáng sợ hơn!
Diệp Oản Oản ghét bỏ không dứt, đem váy nhét vào trong tay Diệp Mộ Phàm, "Tôi nói này Felix đại thần, anh đối xử với em gái ruột anh như vậy?"
Diệp Mộ Phàm chưa từ bỏ ý định nói, "Không phải... Oản Oản, em xem thật kỹ lại một chút! Cái váy này thật sự rất đẹp mắt nha... Đây là mốt thời thượng! Độc nhất vô nhị, em hiểu không?"
Diệp Oản Oản khoát khoát tay, "Anh tự mình giữ lấy mà ngắm đi!"
Bên trong đại sảnh yến hội.
Đường Tinh Hỏa đau đến không muốn sống đẩy mặt của Cung Húc ra, "Đừng có tới đây nữa, câu đã hỏi tôi 800 lần rồi! Cậu bây giờ rất tuấn tú, phi thường, phi thường, phi thường, phi thường đẹp trai, được chưa? Thật vậy mà! Rốt cục là tiên nữ trên trời nào, làm Cung thiếu gia của chúng ta mê luyến đến vậy?"
Đường Tinh Hỏa vừa nói chuyện với Cung Húc đứng ngồi không yên nơi cửa, ánh mắt liếc xéo qua nhìn tới chỗ cửa, Diệp Mộ Phàm đang cùng nhân viên phụ trách tiếp đón Tiểu Trình nói gì đó, ngay sau đó Tiểu Trình vẻ mặt tươi cười gật đầu.
Tiếp đó, liền nhìn thấy Diệp Mộ Phàm quay trở lại bên ngoài, mấy giây trôi qua, che chở một cô gái chậm rãi cất bước đi vào...
Khi cô bé bên cạnh Diệp Mộ Phàm bước vào phòng yến hội, toàn bộ căn phòng cơ hồ trong nháy mắt yên lặng đi.
Vốn cho là giá trị nhan sắc của Tân Ảnh Hậu cũng đã đủ cao, nhưng nếu đem so với cô gái trước mặt này, cũng không thể bằng được một phần của nàng.
Cho dù là người được ca tụng là đệ nhất mỹ nhân trong giới giải trí Lâm Khuynh Nhiên, cũng không bằng người thiếu nữ xa lạ này. Nếu như Lâm Khuynh Nhiên là ánh sáng đom đóm, thì cô bé này tựa như là ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè.
Cho dù chỉ mặc một chiếc váy dạ hội ngắn màu đen, cũng không làm cho nàng ảm đạm đi chút nào, lại có thể biến một màu đen u tối trở nên rực rỡ đến chói mắt đến vậy, thậm chí là đẹp đến phách lối.
Mấy giây qua đi, trong căn phòng rốt cuộc khôi phục lại âm thanh, vô số người bắt đầu bàn tán hỏi thăm.
"Cô bé bên cạnh Diệp Mộ Phàm kia là ai? Người ở trong giới sao? Thật giống như chưa từng thấy?"
"Chẳng lẽ là người mới của Chư Thần Thời Đại? Giá trị nhan sắc này, quả là muốn nghịch thiên đi!"
"Khục khục, nghệ sĩ của Chư Thần Thời Đại làm sao hết người này tới người khác, giá trị nhan sắc của tất cả đều cao đến như vậy? Chẳng lẽ vào Chư Thần Thời Đại, điều kiện tiên quyết là phải có giá trị nhan sắc cao hay sao?"
"Chớ đoán mò, tôi thấy Diệp Mộ Phàm có thái độ cẩn trọng khẩn trương đến như vậy, không quá giống như nghệ sĩ phổ thông của công ty? Có phải là bạn gái hay không?"
"Bạn gái? Nhưng cũng không quá giống như tình nhân..."
...
Vào giờ phút này, Cung Húc nhìn chằm chằm cô bé bên người Diệp Mộ Phàm, cả người giống như bị hóa đá, đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó.
"Ta phi! Mỹ... Mỹ nhân! Cô em này quá…quá đẹp rồi!" Đường Tinh Hỏa mới vừa rồi còn dè bỉu Cung Húc hỏng bét, không học thức, lần đầu tiên phát hiện ngôn ngữ của mình cũng thiếu thốn đến vậy, trừ “đẹp” ra, lại không thể tìm ra được từ nào khác để hình dung.
Đường Tinh Hỏa cặp mắt sáng lên, vội vàng truy hỏi cùng Lạc Thần và Cung Húc, "Này này này, cô em bên cạnh Felix kia là ai vậy? Làm sao trước đây chưa từng thấy? Cầu giới thiệu, cầu chia sẻ số điện thoại!"
Đường Tinh Hỏa vừa dứt lời, Cung Húc đứng ngẩn ngơ nhất thời nghiêng đầu sang, hung tợn lườm hắn, "Đường Tinh Hỏa, cậu muốn ૮ɦếƭ?"
Đường Tinh Hỏa đón lấy bộ dáng y như chó canh cửa của Cung Húc, nghẹn ngào không nói nên lời, "Cậu kích động như vậy làm gì chứ? Tôi có gian díu với vợ cậu đâu!"
Cung Húc trừng hắn, "Nàng là mứt hoa nhỏ của tôi!"
Đường Tinh Hỏa nhất thời cả kinh, "Cậu nói cái gì? Nàng... Nàng chính là mứt hoa nhỏ?"
Diệp Mộ Phàm bất đắc dĩ che chắn cho Diệp Oản Oản đi về phía Cung Húc.
Mỗi một bước cô bé đến gần, trái tim của Cung Húc cũng đập nhanh hơn một phần. Thời điểm cô nàng đi theo Diệp Mộ Phàm tới trước mặt hắn, hắn có cảm giác trái tim của mình đều đã muốn từ cổ họng nhảy ra, trực tiếp bay đến chỗ cô bé…
Rõ ràng... Rõ ràng cho rằng mình đã lãnh đạm đối với mứt hoa nhỏ…
Nhưng khi gặp lại lần nữa, lại phát hiện tâm tình không hề thay đổi chút nào.
Diệp Mộ Phàm đem Diệp Oản Oản dẫn đến trước mặt Cung Húc, sau đó thần sắc không kiên nhẫn trực tiếp mở miệng: "Người cậu muốn bây giờ đã gặp được, sau này cậu cần làm gì thì nên làm đi!"
Cung Húc đang vắt hết óc suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào, vậy mà liền bị Diệp Mộ Phàm cắt đứt, nhất thời thù mới hận cũ gặp nhau, "Diệp Mộ Phàm! Anh có phải muốn đánh nhau hay không?"
Diệp Mộ Phàm bĩu môi cười một tiếng, xoay xoay cổ tay, "Ha ha, vốn là không có hứng thú gì, nhưng nếu cậu thích, tôi có thể phụng bồi."
Diệp Oản Oản ánh mắt đảo về phía Diệp Mộ Phàm nhìn một cái, thần sắc hơi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Ca!"
Bị muội muội cảnh cáo, Diệp Mộ Phàm nhất thời thu liễm, "Là tiểu tử này muốn đánh cùng anh mà..."
Cung Húc ở một bên đang rêu rao lên muốn cùng Diệp Mộ Phàm đánh nhau, nghe tiếng "Ca" kia của cô gái, nhất thời giống như bị sét đánh trúng, ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng chằm chằm, "Cô... Cô mới vừa rồi... Kêu Diệp Mộ Phàm là cái gì? Ca?"
Diệp Oản Oản mở miệng: "Ừ, anh ấy là anh tôi."