Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 571

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Gần đây các ông lớn đua nhau chiếu phim, chỉ riêng phim của Hoàn Cầu cùng Hoàng Thiên Giải Trí đã chiếm hết 70 – 80% thị trường, đủ loại hoạt động tuyên truyền điên cuồng oanh tạc, chứ đừng nhắc tới dưới tình huống bọn chúng cố tình chèn ép Chư Thần Thời Đại.
Mặc dù đa phần mọi người đều đánh giá rất tốt, nhưng doanh thu phòng vé ngày đầu vừa ra tới, tâm mọi người đều nguội lạnh.
Phòng vé chỉ có mấy trăm ngàn, vẫn chưa bằng số lẻ bộ phim kia của Lăng Thiếu Triết. Mấy trăm ngàn này, tất cả đều là do fan trung thành của Cung Húc cùng Lạc Thần đóng góp.
Nếu như cứ tiếp tục để tình thế này tiếp diễn, bộ phim này của bọn họ nhất định sẽ mất hết vốn liếng.
Phòng vé không tốt, bầu không khí công ty là một mảnh đê mê.
Lạc Thần mở miệng nói: "《 Đại Lão Hữu Ước 》 vừa vặn hôm nay lên sóng, nói không chừng có thể kéo được một chút doanh số phòng vé..."
Đối với nghệ sĩ giới giải trí mà nói, fan là quý giá nhất, nhưng cũng dễ dàng mất đi nhất.
Lạc Thần cùng Cung Húc vì quay 《 Sinh Tử Một Đường 》, hơn mấy tháng nay không xuất hiện trước công chúng, mà tiểu thịt tươi mới ra lò cứ như cỏ mọc sau mưa, từng gốc một khiến cho fan của bọn họ chạy đi với tốc độ nhanh như chó đuổi.
Bây giờ thời điểm tuyên truyền cho bộ phim liên tục gặp trở ngại, doanh số phòng vé quả thật đáng lo.
Lúc này, Diêu Giai Văn vội vã đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại di động trong tay, mặt đầy tức giận mở miệng, "Thật là quá đáng!"
"Sao thế?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
Diêu Giai Văn cầm điện thoại di động, mở miệng nói, "Tôi mới vừa xem 《 Đại Lão Hữu Ước 》, kết quả phát hiện toàn bộ cảnh của Lạc Thần và Cung Húc bên trong 《 Đại Lão Hữu Ước 》 đều bị cắt sạch! Ngay cả một giây đồng hồ cũng không có!"
Đợi hơn hai giờ, quay 10 phút, vốn cho là có thể lưu lại 5 phút, kết quả cuối cùng lại bị cắt toàn bộ.
Nghe được lời này của Diêu Giai Văn, sắc mặt của Lạc Thần trầm xuống. Nguyên bản còn trông cậy vào cái tiết mục chữa cháy này có thể chống đỡ một chút. Hiện tại, không còn hy vọng!
Tình huống giống nhau, trong khoảng thời gian này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Rất khó nhận được cơ hội hội quảng bá tốt, thật vất vả mới có một cơ hội, sau khi quay xong lại một lần nữa bị chèn ép! Sau lưng rõ ràng cho thấy người cố ý chơi khăm bọn họ.
Men rượu còn sợ ngõ hẹp, chất lượng bộ phim coi như có tốt hơn nữa, nhưng không ai xem, cũng không có chỗ dùng. Huống chi đề tài bộ phim này của bọn họ lại là thanh xuân thần tượng cùng tình yêu đô thị, vốn là không chiếm ưu thế.
Diêu Giai Văn mở miệng đề nghị, "Hay là... để cho Cung Húc cùng Lạc Thần đăng Weibo mờ ám cho nhau nhiều một chút, kéo lại nhân khí?"
Diệp Oản Oản lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Diêu Giai Văn.
Loại chuyện thế này cứ để tự nhiên và hợp lý một chút là được rồi! Làm quá thường xuyên và cố ý sẽ gây nên hiềm nghi cố tình bán hủ, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến nhân duyên, cũng sẽ làm hỏng hình tượng của bọn họ. Sẽ bất lợi cho tạo hình nhân vật của những bộ phim sau này.
Huống chi, điều này cũng không thể giải quyết được những vấn đề cơ bản.
"Tình huống bây giờ, buổi họp sáng nay tôi đã nói với các cậu rồi, cho nên các cậu hẳn là cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Kế hoạch trước mắt của tôi là, phần tuyên truyền phía sau có thể tạm ngừng. Hoàn Cầu cùng Hoàng Thiên rõ ràng muốn chơi xấu chúng ta. Nếu tiếp tục lao vào, tất cả đều sẽ đổ xuống sông xuống biển, không bằng dùng để làm chút chuyện khác.
"Chuyện khác?" Diêu Giai Văn ngơ ngác.
Diệp Oản Oản đem một chồng tài liệu giao cho nàng, "Đúng, tiếp theo chúng ta không làm tuyên truyền. Kinh phí còn lại, tất cả đều lấy đi làm từ thiện."
Một bên, Hàn Thiên Vũ gật đầu mở miệng, "Đây là ý kiến hay!"
Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Chuyện này Dương ca tương đối có kinh nghiệm, còn phải làm phiền Dương ca giúp tôi kiểm định một chút "
Phí Dương sảng khoái nói: "Không thành vấn đề."
Ánh mắt của Diệp Oản Oản quét qua tất cả mọi người: "Đợt giông bão này, chuyện mọi người cần làm, chỉ có một thứ, đó chính là, ổn định."
Diệp Oản Oản nói xong, cố ý hướng về Cung Húc nhìn một cái, "Nhất là cậu Cung Húc, đừng quậy."
"Khoảng thời gian này, đối với các cậu mà nói, không phải là chuyện xấu. Tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, làm nhiều chuyện công ích, xem nhiều sách, học ít thứ, thoải mái là chính mình. Có nghe rõ hay chưa?" Diệp Oản Oản không yên tâm dặn dò.
Cung Húc buồn bã ỉu xìu vỗ lên bàn, thoi thóp mở miệng, "Quậy cái gì!! Không quậy, không được xem Diệp ca ca mặc đồ con gái!! Cuộc sống này còn có ý nghĩa gì?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhân sinh của hắn, có cần phải nhàm chán như vậy hay không? Không thể làm chút chuyện có ý nghĩa sao?
Hàn Thiên Vũ nghe nói như vậy lắc đầu một cái, bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt lại tựa hồ như là thở phào nhẹ nhõm.
"Còn có mứt hoa nhỏ, mứt hoa nhỏ của ta... Tại sao tình yêu của chúng ta lại gian nan như vậy?" Cung Húc ai oán không thôi mà dòm Diệp Oản Oản, "Diệp ca ca, tôi không thích anh nữa! Anh biết anh bây giờ như cái gì không?"
Diệp Oản Oản: "Như cái gì?"
Cung Húc: "Bổng chùy! Bổng đả uyên ương *, bổng chùy!"
*Gậy đánh uyên ương, ý chỉ kẻ ngăn cách tình yêu của 2 người.
Diệp Oản Oản: "..."
Cung Húc: "Nếu như anh mặc váy cho tôi xem, tôi liền miễn cưỡng tha thứ cho anh!"
Diệp Oản Oản: "Không cần miễn cưỡng như vậy, cảm ơn."
Diêu Giai Văn suy nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có thể làm như vậy.
Công ty nhỏ không có bối cảnh, bị công ty lớn cố ý chèn ép, cơ hồ là nửa bước khó đi.
Diêu Giai Văn mở miệng nói, "Hiện tại, chỉ có thể hy vọng 《 Sinh Tử Một Đường 》 có thể được đề xuất giải thưởng Kim Lan. Chúng ta có hai nam chính, Lạc Thần và Cung Húc. Nếu không, tiền không kiếm được, danh tiếng cũng không có.
Nhưng trong lòng bọn họ cũng biết, mặc dù đề tài của 《 Sinh Tử Một Đường 》 có cơ hội đoạt giải; nhưng coi như vào vòng trong rồi, lại không lấy được giải thưởng mà nói, thật ra thì cũng không đem lại tác dụng gì.
Diêu Giai Văn thật ra cũng không mấy lý giải được cách làm của Diệp Bạch.
Với danh tiếng của Cung Húc và Lạc Thần, ban đầu nếu như đem bộ phim đổi thành đề tài học đường, hoàn toàn đi theo hướng thần tượng, cho dù có bị công ty lớn chèn ép, doanh thu phòng vé sẽ không đến nỗi kém như vậy, ít nhất sẽ không lỗ vốn.
Mặc dù Diệp Bạch quả thật có năng lực, nhưng thời gian vào nghề quá ngắn, một số thời khắc, vẫn còn có chút quá lý tưởng hóa rồi.
Diệp Bạch có thể là vì thực tâm muốn giúp Lạc Thần và Cung Húc, là vì muốn giúp Lạc Thần và Cung Húc thay đổi hình tượng, không muốn lợi dụng sự nổi tiếng nhất thời của bọn họ, mau chóng kiếm tiền. Nhưng mà, Diệp Bạch lại đánh giá thấp sự tàn khốc của thị trường, cũng đánh giá thấp năng lực của công ty lớn.
Ban đầu mặc dù đã lấy được kịch bản của Từ Lâm, nhưng lại đắc tội với Hoàng Thiên, thật sự là có chút mất nhiều hơn được.
Bây giờ vốn của công ty đã eo hẹp như vậy, toàn dựa vào bộ phim này để chống đỡ.
Một khi bộ phim này thất bại, công ty có thể tiếp tục kinh doanh hay không, sợ cũng là cả một vấn đề…
Diệp Oản Oản: "Giai Văn, cô an bài lịch trình kế tiếp một chút đi."
Diêu Giai Văn phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu, "Được rồi!"
...
Trong khoảng thời gian kế tiếp, trong khi các bộ phim của các ông lớn dồn dập tuyên truyền như bắn pháo bông, Diệp Oản Oản lại dẫn theo Lạc Thần và Cung Húc lặng yên không một tiếng động đi làm từ thiện. Đi vùng núi tặng sách vở quần áo cho thiếu nhi, đi quân khu biên giới an ủi lính già, đem hành trình tuyên truyền ban đầu tất cả đều đổi thành làm từ thiện cùng công ích.
Thời điểm khi Diệp Oản Oản biết được Lạc Thần và Cung Húc đồng thời được đề cử vị trí nam chính xuất sắc nhất giải Kim Lan, nàng còn đang cùng bọn họ ngồi tán dóc cùng mấy người lính già trong khe núi.
Cung Húc nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn uể oải bao lâu nay không hề dao động, bỗng phát ra hào quang lóa mắt: "A ha ha ha ha ha! Diệp ca ca! Diệp ca ca! Tôi được đề cử giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Lan rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn danh sách đề cử do Diệp Mộ Phàm gởi tới: "Tỉnh táo, chẳng qua chỉ là đề cử mà thôi." "Hứ, tùy tiện ai vào được danh sách đề cử, cũng ít nhiều có danh tiếng đó nha..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc