Võ đạo thế gia cùng kinh thương thế gia, nguyên bản chính là hai loại khái niệm khác nhau, Tôn gia cho tới nay đều là võ đạo truyền thừa, bầu không khí võ học vô cùng nồng đậm, cao thủ trong gia tộc cũng là vô số.
Xem trận chiến này xong, đối với việc Tôn gia giành thắng lợi, Tôn Tuyết Trinh lại lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh, có thể để cho Diệp Oản Oản làm dẫn đội hộ vệ Tư gia, thực lực võ đạo, lẽ đương nhiên, cũng không thể cao được bao nhiêu. Bọn chúng làm sao mà đánh đồng được với Tôn gia cơ chứ!
"Trận kế tiếp, Tôn gia đấu với Tần gia!"
Một trong những vị trọng tài mở miệng tuyên bố.
Tư gia đã bị loại, còn lại hai nhà, chính là nhóm 5 người do Tần Nhược Hi lãnh đạo và nhóm 5 người do Tôn Tuyết Trinh lãnh đạo.
Ở ngoài vị trí khán giả, Diệp Oản Oản nâng cằm lên, xem Tần gia và Tôn gia 5 người đối chiến, len lén ngáp một cái. Nếu như sớm biết chơi không vui thế này, nàng đã không tới.
Nguyên nhân của sự nhàm chán này, vẫn là do chất lượng của giải đấu quá kém. Dưới cái nhìn của nàng, cái gọi là cao thủ, hẳn phải là giống như đám người Nhi*p Vô Danh cùng Nhất Chi Hoa mới đúng.
Nhưng mà, những thứ võ giả của ba nhà này, so với Nhi*p Vô Danh bọn họ, kém đâu chỉ 10 vạn 8 ngàn dặm…
Luận về giá trị vũ lực, chẳng thà xem nhóm 5 người lính đánh thuê của nhà nàng còn hơn!
Cũng là trước đây nàng nghĩ nhiều rồi, thiên hạ nào có thể có nhiều cao thủ như vậy chứ! Nhi*p Vô Danh bọn họ, dù sao cũng là số ít.
Tôn Tuyết Trinh đảo mắt qua người Diệp Oản Oản, thấy Diệp Oản Oản đang bày ra dáng vẻ chán muốn ૮ɦếƭ, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Loại nữ nhân này, nuôi nhốt ở trong khu nhà cao cấp còn tạm được, làm sao có thể hiểu được cái hay của võ thuật. Mấy cuộc tỷ đấu tiếp theo, nữ nhân này căn bản chưa từng nhìn thẳng qua mấy lần, cho nên, Tôn Tuyết Trinh cho tới bây giờ cũng không hiểu, gia chủ Tư gia Tư Dạ Hàn, rốt cuộc vì sao lại nổi hứng lên, để cho loại nữ nhân này làm đại biểu!
Sau khi tỷ thí kết thúc, với tư cách là đại biểu Tư gia, ả ta còn cần phải lên đài tỷ thí, tới lúc đó, nàng nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình...!
Nữ nhân này làm đại biểu tới chỗ này, chiếm lấy những một cái ghế xem tỷ thí, đối với toàn thể hội trường, đương nhiên là một loại khinh thường…
"Tần gia Tần Phong thắng!"
Đang lúc này, tổ trọng tài tuyên bố một tiếng, khiến cho Tôn Tuyết Trinh hơi sững sờ, lúc này mới hướng về phía lôi đài quan sát.
Chỉ thấy Bỉnh Tín đã bị nam tử trẻ tuổi Tần gia Tần Phong đánh văng khỏi lôi đài, thua mất cuộc tỷ thí này.
"Bỉnh Tín huynh đệ, cước pháp không tệ, nhưng so với ngạnh khí công này của ta, vẫn còn kém một chút." Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Tần Phong đứng ở trên lôi đài, bày ra bộ dáng đầy ung dung.
"Tần Phong, Tần gia hậu bối, đệ nhất cao thủ..."
Tôn Tuyết Trinh thu hồi ánh mắt, như có điều gì suy nghĩ.
Nghe đồn, Tần Phong từ 4 tuổi đã theo ông nội tu luyện võ thuật, thậm chí, những khi trời đông, băng tuyết phủ trắng xóa, vẫn để cho Tần Phong cởi hết quần áo, lấy tuyết bao trùm, được xưng là tu luyện khí lực, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không tệ.
Chỉ chốc lát sau, tỷ thí được tiếp tục.
Tần gia Tần Phong, càn quét vô địch, liên tiếp đả bại hai người Tôn gia.
Mãi đến khi tên tinh anh có thực lực mạnh nhất của Tôn gia hiện thân, chiến tích bất bại của Tần Phong lúc này mới bị cắt đứt.
"Châu Ngân... 16 tuổi đã giành được huy chương vàng giải thi đấu võ thuật toàn quốc..."
Không ít người vây xem, nhìn thấy nam nhân đầy vẻ lạnh lùng trên lôi đài, bàn tán ầm ĩ.
Được xưng là thiên tài Tần gia Tần Phong, Châu Ngân chỉ dùng một cước, liền đá văng hắn ra khỏi lôi đài.
"Người gọi là Châu Ngân của Tôn gia, ngược lại không phải là thiên tài gì, nhưng lại hết sức cố gắng... Nghe nói, một bộ cước pháp, người bên cạnh luyện tập mấy chục lần, đã tính là không ít. Nhưng tên Châu Ngân này, lại có thể luyện mấy chục vạn lần... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác chỉ luyện tập mỗi một động tác, có thể đem chiêu thức này phát huy ra được thực lực gấp 10 lần người thường!"
"Đúng vậy, người bên cạnh 10 lần 100 lần, hắn lại luyện tập cả vạn lần, đúng là lấy nỗ lực của bản thân để vượt qua cái gọi là thiên tài võ học."
Tiếp đó, Tôn gia lại thắng hai trận, cuối cùng giành được thắng lợi chung cuộc của cuộc tranh tài này.
Trọng tài đứng trên lôi đài, tuyên bố kết quả: "Tôn gia thắng!"
Dưới đài, Tần Nhược Hi khâm phục không dứt mở miệng, "Đồ đệ Tôn thúc thúc quả nhiên lợi hại, cảm ơn Tôn thúc thúc đã tạo ra cơ hội luận bàn tốt như vậy, tin rằng cuộc tỷ thí ngày hôm nay, nhất định có thể giúp cho bọn họ thu được ít nhiều lợi ích!"
Thấy Tôn gia giành chiến thắng, Tôn Lạp Trọng cởi mở cười to, "5 vị tiểu huynh đệ Tần gia cũng có nhiều chỗ hơn người, đều là hạt giống tốt, đợi một thời gian nữa, tiền đồ không thể đo lường!"
Mục Tùy Phong cũng dành cho đánh giá rất khá đối với tinh anh hai nhà, "Quả nhiên là hậu sinh khả úy!"
Mấy người nói chuyện với nhau thật vui, từng người tinh anh hai nhà cảm thấy rất vẻ vang. Cho dù là Tần gia thua rồi, cũng là thua đẹp. Duy chỉ có năm người Tư gia, không có chút mặt mũi nào, dường như tất cả đều chỉ tới để làm nền.
Lúc này, Tôn Tuyết Trinh mở miệng nói, "Nếu tỷ thí của tinh anh ba nhà đã kết thúc, kết quả mọi người cũng đều không có dị nghị gì, như vậy thì tiếp tục tiến hành phần luận bàn của các đại biểu đi!"
Sau khi tỷ thí tinh anh kết thúc, chính là phần so tài của đại biểu ba nhà.
Nghe được lời này của Tôn Tuyết Trinh, nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Diệp Oản Oản.
Mặc dù thiếu nữ hôm nay mặc quần áo luyện công cũng ra dáng lắm, nhưng dung mạo lại xinh đẹp, mềm mại không xương mà nâng cằm lên ngồi ở chỗ đó, đâu có chút dáng vẻ gì có thể lên đài tỷ thí? Nói là thâm khuê đại tiểu thư đến du ngoạn xem trò vui còn tạm được!
Xem lại dáng vẻ của Tần Nhược Hi cùng Tôn Tuyết Trinh, thân thể hai người đều thẳng tắp, tư thế hiên ngang, chỉ nhìn tinh khí thần cũng đủ biết là người luyện võ, cùng loại nữ nhân như Diệp Oản Oản, nhắm mắt cũng biết ai là kẻ ngoại đạo rồi!
Năm người Tư gia kia vừa nghe nói đến phiên đại biểu ra sân, liếc mắt nhìn nhau đầy chán nản. Mới vừa rồi bọn họ cũng đã đủ mất thể diện, hiện tại nữ nhân này lại lên đài, bọn họ càng sợ rằng không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.
"Được rồi, bắt đầu đi." Tần Nhược Hi mở miệng, tỏ vẻ không có dị nghị..
Mục Tùy Phong cũng lộ ra thần sắc chờ mong, trận tỷ thí giữa Tần Nhược Hi và Tôn Tuyết Trinh cũng rất đáng xem, "Nghe nói Tôn tiểu thư đã được Tôn tiên sinh chân truyền!"
Tôn Tuyết Trinh mở miệng nói, "Mục tiên sinh quá khen, tôi so với cha còn kém xa! Nhược Hi mới là lợi hại, từ nhỏ đã bái nhiều vị danh sư, luyện tập qua hàng trăm môn võ!"
Tần Nhược Hi nghe vậy, hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn một cái, thần sắc khiêm tốn mở miệng, "Diệp tiểu thư mới là thực lực không tầm thường, trước đây còn tự mình dạy qua cho hộ vệ Tư gia."
Tôn Tuyết Trinh cười lạnh một tiếng, mới vừa rồi, đối với những lời Tần Nhược Hi vừa nói nàng ta cũng chẳng thèm ngó tới, chỉ cho rằng Tần Nhược Hi là vì mặt mũi của Tư Dạ Hàn mới cố ý nói vậy mà thôi.
"Thật sao? Tôi ngược lại thật ra rất chờ mong đấy!"
Trọng tài vẫn như trước, cầm lấy ống săm đi tới, để cho Tần Nhược Hi, Tôn Tuyết Trinh cùng Diệp Oản Oản rút thăm.
Tôn Tuyết Trinh đưa tay rút ra một tấm thẻ xăm, mở ra xem, phía trên bất ngờ viết tên "Diệp Oản Oản".
Tần Nhược Hi liếc xéo qua thấy tên phía trên tờ giấy, nơi đáy mắt lóe lên một vệt ánh sáng nhạt.
Tôn Tuyết Trinh thần sắc giễu cợt mà liếc nhìn tên trên tờ giấy, trong con ngươi tràn đầy sự chán ghét, lại có thể để cho nàng so đấu với loại nữ nhân này!
Trọng tài thấy vậy mở miệng tuyên bố, "Trận đầu, đại biểu Tôn gia đấu với đại biểu Tư gia!"
Tôn Tuyết Trinh hướng về Diệp Oản Oản liếc một cái, "Diệp tiểu thư, xin mời! Nhược Hi một mực nói thực lực cô không tầm thường, hôm nay tôi ngược lại phải xem thử xem sao!"
Diệp Oản Oản đang mệt rã rời, nghe vậy ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
Tôn Tuyết Trinh chân mày nhíu chặt, không nhịn được, "Dĩ nhiên là cùng tôi lên đài tỷ thí!"