Hải Địch nhất thời xắn tay áo lên, cả giận nói, "Người nào lá gan lớn như vậy, thậm chí dám quấy rối cả chủ nhân!"
Bất quá, bây giờ chủ nhân muốn che giấu thân phận, cũng khó trách...
"Để tôi suy nghĩ một chút nên phái ai đi...?" Diệp Oản Oản lẩm bẩm, ánh mắt đảo trên người 5 người.
"Chủ nhân, tôi tôi tôi, để tôi tới đi! Ngài muốn Gi*t ૮ɦếƭ ai! Chỉ cần một câu nói của ngài!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, khóe miệng co rút lại, "Chẳng qua chỉ là đi trấn áp một trận, tọa trấn cho đoàn làm phim một chút mà thôi, không cần các ngươi Gi*t người, hiểu không?"
Mới vừa rồi, nghe giọng nói của Diệp Mộ Phàm trong điện thoại, sự tình hẳn là rất nghiêm trọng. Người bên kia đều là cựu thành viên đội tuyển tỉnh môn Tán Thủ, thân thủ không yếu, muốn trấn áp, vẫn nên tìm một người đáng tin cậy một chút thì hơn!
Người có thân thủ tốt nhất trong 5 người chính là Kiều Kiều, hay là chọn Kiều Kiều?
Vì vậy, Diệp Oản Oản sau khi cân nhắc thật kỹ mới mở miệng nói, "Kiều Kiều, em đi một chuyến đi!"
Kiều Kiều lập tức xách váy lên, vui vẻ bái tạ một cái, mở miệng nói líu lo, "Tuân lệnh chủ nhân!"
Diệp Oản Oản nói xong cũng có chút hối hận, lại nói, Kiều Kiều có phải là quá hưng phấn rồi hay không?
Mà thôi, cứ vậy đi, hưng phấn một chút cũng được, trấn áp được là được...
Trường quay.
"Đập, đập nhiệt tình vào cho tao!"
Nơi phim trường không ngừng truyền tới âm thanh huyên náo cùng tiếng hét chói tai hỗn loạn của đám người.
Lạc Thần mặt đầy vẻ nôn nóng, "Mới vừa rồi là điện thoại của Diệp ca sao? Diệp ca nói thế nào?"
Diệp Mộ Phàm trầm ngâm nói, "Cậu ấy nói sẽ kêu người qua giúp..."
Một bên, Đông Tử mở miệng, "Diệp ca đi gọi trợ thủ? Nhưng bọn họ nhiều người như vậy, huống chi lần này Trương Uy còn đích thân tới, trừ phi là Lương Hâm Đông cũng qua đây, may ra hắn ta còn nể mặt vài phần..."
Diệp Mộ Phàm cũng không mấy hi vọng vào Diệp Oản Oản. Nàng là một cô gái, làm sao có thể sẽ biết được mấy loại chuyện giang hồ giang nắng này cơ chứ!
"Chờ tôi đi gọi điện thoại." Diệp Mộ Phàm hít sâu một hơi, mở miệng.
Những người trong nghề này, ban đầu hắn đều có chút ít giao tình, chẳng qua là sau khi cha hắn sa cơ, toàn bộ cũng đều mất liên lạc.
Vô luận như thế nào, cứ thử một chút xem sao...
Mắt thấy đám người Trương lão tam càng ngày càng quá đáng, Diệp Mộ Phàm cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại.
Đầu kia của điện thoại di động vang lên rất lâu, rốt cục cũng có người bắt máy.
"Alô, Lương ca..."
"Alô, cậu là ai thế?"
"Em là Diệp Mộ Phàm, có chuyện này, muốn nhờ cậy anh hỗ trợ. Em bên này có chút ᴆụng chạm với Trương Uy, không biết có thể làm phiền anh làm người trung gian, hòa giải một chút được hay không...?"
Nam nhân ở đầu dây bên kia có vẻ đột nhiên nhớ ra, "Ồ, tôi tưởng là ai, hóa ra là Diệp thiếu gia à! Hic, không phải là tôi không giúp cậu, chẳng qua là gần đây tôi phải chuẩn bị cho một giải đấu võ thuật lớn, cần phải bế quan gấp rút huấn luyện đệ tử. Mấy việc vớ vẩn này, thật sự là không có cách nào lưu tâm đến, quả thực vô cùng xin lỗi..."
Đầu bên kia điện thoại sau khi nói xong, cũng không đợi Diệp Mộ Phàm trả lời, liền trực tiếp cúp máy, tỏ vẻ cực kỳ kỳ thị và xa lánh.
Đối phương rõ ràng cho thấy, không muốn vì loại chuyện nhỏ này mà tạo thành mâu thuẫn với Trương lão tam. Ai cũng biết Diệp Mộ Phàm bây giờ đã không còn là Diệp đại thiếu gia, mặt mũi của hắn, đã không còn đủ để kêu gọi bất kỳ ai nữa rồi…
Diệp Mộ Phàm cắn răng, hiện tại không còn cách nào, cũng chỉ có thể đợi người của Oản Oản đến…
Oản Oản đã sớm đổi tính, sẽ không hành sự lỗ mãng như trước. Giọng nàng ở trong điện thoại nói có vẻ chắc ăn như vậy, nói không chừng thật sự có thể tìm được người hỗ trợ...
Diệp Mộ Phàm còn đang lo âu, lúc này từ sau lưng, Cung Húc giận dữ lao vọt ra…
"Đậu mẹ! Họ Trương kia, mày không phải là muốn đến tìm tao hay sao!? Con mịa nó, ai làm nấy chịu, mày muốn tìm phiền toái, thì trực tiếp tới tìm tao đây này!"
Đáy mắt Trương Uy lóe lên một tia âm vụ lạnh lẽo, "A, Cung thiếu gia, đừng nóng, tao dĩ nhiên là sẽ không quên phần mày đâu!"
Trước đây, tiểu tử thúi này làm nhục hắn, ngày hôm nay hắn nhất định phải đòi lại công bằng!
Diệp Mộ Phàm nhất thời nổi giận: "Cung Húc! Ai cho cậu đi ra ngoài!"
Cung Húc ϲởí áօ khoác trên người ném sang một bên, "Đệt! Lũ chó đó đã đến tận cửa đập thẳng vào mặt chúng ta, tôi làm sao lại có thể co đầu rút cổ trốn ở bên trong? Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao! Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"
Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn sứt đầu bể trán, tính tình của tên này sao lại giống như pháo hoa vậy cơ chứ, cứ ᴆụng vào là nổ đùng đùng!
Diệp Mộ Phàm cắn răng, "Diệp ca bảo cậu tốt nhất đợi ở bên trong, không cho phép ra ngoài!"
Cung Húc nhìn một mảnh hỗn độn ở phim trường, sắc mặt âm vụ, "Lần này anh có chuyển lời của Diệp ca cũng vô ích!"
Hắn không thể bởi vì việc của riêng mình mà làm liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim...
Cung Húc nói xong liền muốn lao ra ngoài, tự mình giải quyết xung đột.
Lúc này, Lạc Thần ở bên cạnh mở miệng nói tỉnh queo, "Diệp ca đây là thương tiếc cậu, sợ cậu bị thương..."
Câu "Diệp ca thương tiếc cậu" này, trong nháy mắt đã khiến cho Cung Húc dừng bước lại.
Lạc Thần thừa cơ hội này đem hắn ta kéo ngược trở lại, tiếp tục mở miệng nói, "Huống chi cậu còn là vai chính, nếu cậu bị thương, ảnh hưởng đối với cả đoàn làm phim sẽ còn nghiêm trọng hơn! Đạo cụ dụng cụ đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là cậu, biết chưa?"
Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh, quả thật là nghe được mà lệ rơi đầy mặt. Nhìn đi nhìn lại, vẫn luôn là Lạc Thần đáng yêu hiểu chuyện biết bao nhiêu!
Tính khí hăng tiết vịt này của Cung Húc, không thể sửa đổi một chút nào sao?
Ở đối diện, Trương Uy thấy Cung Húc dừng bước không tiến lên, nhất thời trên mặt đầy vẻ giễu cợt, "Thời điểm trước đây mày ςướק đi nữ nhi của tao không phải là lớn lối lắm hay sao? Thế nào giờ lại biến thành con rùa đen rúc đầu rồi?"
"Mày mới là con rùa đen rúc đầu!" Cung Húc rống giận.
Diệp Mộ Phàm rất sợ Cung Húc lại không kiềm chế được, vội vàng kéo hắn lại, "Cung Húc, nhịn một chút, Diệp Bạch đang dẫn người chạy tới!"
Cung Húc hít sâu một hơi, "Họ Trương, mày chờ đó cho tao!"
Trương Uy nhất thời cười to, "Yo, ngu vãi nồi, còn tự coi mình là Cung gia Nhị thiếu gia cơ đấy! Tao nói cho mày biết, tao là cung bọ cạp, một khi mày đã chạm tới lòng tự ái của tao, cho dù là ông già mày hôm nay tới đây, cũng không cứu được mày!"
Cung Húc tức giận nhảy cỡn lên mắng chửi, "Ông già tao thì nhằm nhò gì! Tao con mịa nó nói cho mày biết, hậu trường hiện tại của tao so với ông già nhà tao còn trâu bò hơn! Mày chờ đó, lão đại tao dẫn người tới, mày nhất định phải ૮ɦếƭ! Lúc đó tao xỏ mày lên làm bọ cạp chiên bơ!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Cái tên này...
Ông già hắn nếu như nghe được lời này, sợ là sẽ tức muốn ૮ɦếƭ…
Trương Uy cười to không ngớt: "Ha ha ha ha... Ui dào, tao thật sợ mày đó nha!"
Đám côn đồ bên cạnh cũng cười đầy âm dương xú khí chế giễu, "Cung Nhị thiếu gia, lão đại của cậu là ai? Chẳng lẽ lại là cái tên tiểu bạch kiểm gọi là Diệp Bạch đấy chứ?"
"Ha ha ha ha ha ha... Quá khôi hài!"
Trương Uy đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế dựa mềm, "Được á, tao chờ, tao ngược lại muốn nhìn một chút xem, vị lão đại trâu bò mà mày nói, có thể dẫn người nào tới để đối phó với tao!"
Biểu tình của Trương Uy hoàn toàn yên tâm, như có chỗ dựa vững chắc.
Vào lúc này, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng kinh hô đầy hưng phấn của mấy người nhân viên, "Đến rồi, đến rồi! Diệp ca đến rồi!"
"Quá tốt rồi! Chỉ cần là Diệp ca tới rồi, khẳng định sẽ không có việc gì!"
Nương theo thanh âm huyên náo của đám người, một chiếc xe màu trắng ở ven đường chầm chậm đi tới.
Tất cả các nhân viên của đoàn làm phim đều kích động hướng về phía chiếc xe nhìn sang.
Nhất là Lạc Thần, Cung Húc, Đông Tử, những người luôn một mực đi theo Diệp Bạch từ trước tới giờ. Diệp Bạch đối với bọn họ mà nói, cơ hồ không gì là không thể! Không có sự tình nào mà anh ta không thể giải quyết được cả!
Cho nên, vừa nhìn thấy xe của Diệp Bạch xuất hiện, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Uy thấy vậy, hai con ngươi híp lại, trước kia Diệp Bạch làm cho Quang Diệu, cho nên hắn cũng coi như biết chút chút, nghe nói hắn ta quả thật là có mấy phần tà tính...
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể mời được người lợi hại đến trợ giúp!?