Diệp Oản Oản nghe được tiếng “cha” này, trái tim nhỏ nhất thời bị rung động một chút.
Ai nha, Đường Đường rốt cuộc gọi Tư Dạ Hàn là cha!
Tại sao lại cảm thấy vui vẻ và yên tâm như vậy cơ chứ!
Lâm Khuyết nhìn một nhà ba người ôn nhu ngọt ngào ở phía đối diện, bắt đầu hoài nghi, mình rốt cuộc là tới nơi này để làm gì?
Tìm ngược sao…?
Cho nên, đứa nhỏ này rốt cuộc là từ nơi nào nhô ra?
Lâm Khuyết chủ yếu là vì muốn làm rõ ràng vấn đề này nên mới tới, nhưng bây giờ lại phải kìm nén không thể hỏi, quả thực là ngược tâm tức phổi.
Còn có một chuyện vô cùng trọng yếu, Cửu ca, anh làm sao lại có thể mặc loại này quần áo này đi ra đường cơ chứ!?
Hình tượng anh lập ra trong lòng em cũng đã muốn đổ sập rồi đấy...
Diệp Oản Oản ngồi ở đối diện, không nói gì, nhìn biểu tình của Lâm Khuyết thay đổi không ngừng y như đèn kéo quân.
"Cửu ca, đây thật sự là con của anh sao?" Ánh mắt của Lâm Khuyết đảo đi đảo lại trên hai người, một lớn một nhỏ.
Tư Dạ Hàn sắc mặt trong trẻo lạnh lùng, ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, "Có vấn đề gì sao?"
Lâm Khuyết: "Không có vấn đề sao?"
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, "Con trai của tôi cùng A Cửu mà thôi, có cần thiết phải ngạc nhiên như vậy sao?"
Lâm Khuyết đã bị hai người này làm cho bối rối: "Không cần thiết sao?"
"Cậu xem Tạ ảnh đế người ta kìa, lãnh đạm bình tĩnh biết bao nhiêu! Đúng rồi, Tạ ảnh đế, mới vừa rồi anh nói, có chuyện muốn nói cùng tôi?" Diệp Oản Oản lười tiếp tục quan tâm đến Lâm Khuyết, lập tức cho hắn vào thùng rác, nhìn về phía Tạ Chiết Chi mở miệng hỏi.
Tạ Chiết Chi đặt cái ly trong tay xuống, mở miệng nói, "Hợp đồng của tôi cùng SG sắp hết hạn rồi."
Tạ Chiết Chi ký hợp đồng với công ty kinh doanh ở nước ngoài, là một trong 3 đại cự đầu của nước M – SG.
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Cho nên, chuyện này có liên quan gì đến nàng?
"Sau khi hợp đồng của anh hết hạn, anh định tự mình mở công ty sao? Hay là chuyển về một công ty khác trong nước?" Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi.
Với năng lực của Tạ Chiết Chi, vốn đã sớm có thể đơn độc tự mình tách ra rồi. Bất quá hắn dường như hoàn toàn không có ý định này.
"Mở công ty ngược lại tôi không có hứng thú, tôi dự định đổi sang một công ty khác ở trong nước." Quả nhiên, Tạ Chiết Chi mở miệng nói, nói xong, cười như không cười nhìn về phía Diệp Oản Oản, "Thế nào, Diệp lão bản có xem xét ký với tôi không?"
"Phụttt..…!!!" Lúc này đến phiên Diệp Oản Oản phun trà.
Nani? *
*Tiếng Nhật: Cái gì?
Đùa sao?!
Một đại minh tinh được ba đại công ty tầm cỡ quốc tế tranh đoạt, lại tình nguyện để cho nàng xem xét ký hợp đồng?
Nghĩ cũng không dám nghĩ tới có được hay không?
Diệp Oản Oản sặc mãi không thôi.
Đường Đường lập tức lo âu hướng về Diệp Oản Oản nhìn sang, đưa khăn giấy cho nàng.
Tư Dạ Hàn vỗ vỗ sau lưng của cô nàng một cái, hướng về Tạ Chiết Chi lườm cho vài phát.
Tạ Chiết Chi cố chống lại ánh mắt của Tư Dạ Hàn, trực tiếp nhìn sang.
Diệp Oản Oản cuối cùng mới bình tĩnh lại, "Tôi nói này Tạ ảnh đế, anh đừng nói giỡn được không? Miếu của tôi nhỏ, không thể chứa nổi một vị đại thần như anh à nha!"
Nếu như Tạ ảnh đế muốn ký hợp với công ty trong nước, có đủ năng lực để ký hợp đồng với hắn chỉ có Hoàng Thiên Giải Trí dưới cờ tập đoàn Diệp Thị, Hoàn Cầu Giải Trí, và Nghệ Phong Truyền Thông.
Hoàng Thiên Giải Trí là công ty giải trí hàng đầu trong nước; Hoàn Cầu Giải Trí là nhân tài mới nổi, là một trong những chi nhánh trong nước của một trong 3 công ty lớn toàn cầu – SK; Nếu như công ty này muốn tranh thủ mà nói, ưu thế cũng rất lớn; Cuối cùng chính Nghệ Phong Truyền Thông, mặc dù danh tiếng hơi yếu hơn một chút, nhưng luôn chú trọng bồi dưỡng những nghệ sĩ trường phái thực lực…
Về phần công ty kia của nàng, bất quá mới vừa khởi nghiệp, làm sao có thể đủ tầm ký hợp đồng với hắn...
Tạ Chiết Chi khẽ cười một tiếng, "Tôi là nói nghiêm túc, Diệp lão bản phải suy nghĩ, xem xét thật kỹ một chút à nha…"
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng xem xét cái rắm! Cái này rõ ràng chính là đang muốn chơi đùa nàng đây...
Cái tên này, không phải là đang bởi vì giận chuyện lần trước mà trả thù nàng đấy chứ?
Lần trước Tư Dạ Hàn đột nhiên hộc máu, nàng bị Tư Minh Lễ tìm đến gây phiền toái.
Khi đó, Tạ Chiết Chi cầm theo ngọc bội và nhẫn của Tư Dạ Hàn đến tìm nàng tại gác xếp, nói phải dẫn nàng rời đi.
Sau khi khi*p sợ vì người đến lại là Tạ Chiết Chi, Diệp Oản Oản đương nhiên không đồng ý đi cùng với hắn.
Nhưng Diệp Oản Oản cũng hiểu rất rõ, nếu như nàng cố ý không đi, Tạ Chiết Chi vì hoàn thành lời dặn dò của Tư Dạ Hàn, nhất định sẽ dùng thủ đoạn cưỡng chế đối với nàng.
Cho nên thế nào à?
Dưới tình huống khi đó, nàng cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn không bình thường mà thôi…
Chính là, khi đó nàng nói với Tạ Chiết Chi, nếu như hắn dám cưỡng chế đưa nàng đi, nếu như Tư Dạ Hàn không ૮ɦếƭ, nàng liền sẽ nói cho Tư Dạ Hàn biết... Tạ Chiết Chi thầm mến nàng; Hơn nữa lại còn đã sớm chờ đợi ngày này rồi, khăng khăng muốn dẫn nàng bỏ trốn...
Phản ứng lúc đó của Tạ Chiết Chi, có thể tưởng tượng được...
Mặc dù khi đó nàng dùng biện pháp này quả thật là có hơi quá quắt một chút, nhưng là do mị bị ép vào đường cùng rồi, mị vô tội à nha!
Sau đó sự thật đã chứng minh, thật đúng là một biện pháp tốt quá đi mà! Tạ Chiết Chi bị hù cho sợ mà bỏ chạy ngay lập tức…
Tóm lại Diệp Oản Oản hoàn toàn không có phản ứng với lời nói vừa rồi của Tạ Chiết Chi, chỉ coi như là hắn cố ý đùa. Nàng thản nhiên tiếp tục cùng Đường Đường ăn cơm, lơ đẹp vị ảnh đế của chúng ta sang một bên.
Tạ Chiết Chi đưa tay ra cầm ly nước uống ở trước mặt, kết quả không cẩn thận lại làm nghiêng ly, đổ lên người của Tư Dạ Hàn.
Tạ Chiết Chi giả vờ vô tội: "A, ngại quá!"
Tư Dạ Hàn ngước mắt, che giấu ý cảnh cáo nơi đáy mắt, lườm Tạ Chiết Chi một cái, ngay sau đó đứng lên: "Tôi đi vào nhà vệ sinh."
Tạ Chiết Chi cũng đứng lên, "Ai, tôi cùng cậu."
Diệp Oản Oản cắn đũa, nhìn hai người cùng đi vào nhà vệ sinh, vì sao nàng lại cảm thấy Tạ Chiết Chi là đang cố ý?
Cửa sổ cuối hành lang bên cạnh phòng vệ sinh.
Tư Dạ Hàn nhìn cậu bạn của mình, sắc mặt có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Tạ Chiết Chi bị ghét bỏ đành than thở, tỏ vẻ không biết nói gì, "Lãnh đạm như vậy sao? Chẳng lẽ, không phải là cậu thực sự cho rằng, tôi thầm mến tiểu nha đầu kia đấy chứ?"
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn nhất thời lạnh thêm vài phần.
Tạ Chiết Chi: "Dù cho là thầm mến, vậy chắc hẳn nên là cô ấy thầm mến tôi, mới phù hợp với logic, không phải sao?"
Được rồi, lời này vừa nói xong, sắc mặt của người nào đó càng khó coi hơn rồi...
Tạ Chiết Chi giơ hai tay lên đầu hàng, "Được rồi được rồi, tôi thừa nhận chuyện lần trước là tôi không hoàn thành! Nhưng mà do tôi làm việc bất lực chiếm 3 phần, còn do cục cưng nhà cậu quá bá đạo chiếm 7 phần. Khi đó nếu như cậu “tèo” cũng còn đỡ; nếu cậu không “tèo”, nàng cứ như vậy đi bêu xấu tôi, tôi còn có thể sống sao? Cho nên, tôi cũng đành đợi đến khi xác nhận cậu đã thực sự tạch rồi, mới dám đưa nàng ta rời đi mà!"
Tạ Chiết Chi nói như đúng rồi.
"Cho nên, đứa bé kia, rốt cuộc cậu lấy ở đâu ra vậy? Sẽ không phải đúng thật là do hai người sinh ra đấy chứ?" Tạ Chiết Chi lập tức đổi chủ đề.
Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc nói: "Giúp người khác nuôi mấy ngày."
Tạ Chiết Chi cười khẽ, "Nói vậy còn nghe hợp lý, thật giống như việc mà nàng ta dám làm..."
Tư Dạ Hàn nghe đến đó, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Tạ Chiết Chi thần sắc bất đắc dĩ, "Cậu lừa gạt cái loại đần độn như Lâm Khuyết thì thôi không nói, nhưng cũng không thể kéo sự thông minh của tôi xuống đến cùng trình độ với hắn chứ? Thành thật mà nói, ngay từ đầu quả thật tôi thiếu chút nữa cũng bị cậu lừa, hoàn toàn không hề hoài nghi qua, mãi đến…lần đó tôi đi Tư gia đón nàng ta... Phong cách hành sự này, rõ ràng hiển nhiên chính là..."
Những lời tiếp theo của Tạ Chiết Chi, đều bị chôn vui trong tầng băng sương bỗng nhiên xuất hiện trong mắt của Tư Dạ Hàn.
Tạ Chiết Chi vội nuốt lại những lời sắp nói vào miệng, thay bằng một câu đầy ẩn ý "Dĩ nhiên, đã đủ để cho tôi xác định không phải là nàng, vẫn là…cậu."
Hắn hiểu rất rõ Tư Dạ Hàn, cho nên từ khi vừa mới bắt đầu, hắn đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ đối với Diệp Oản Oản.