Nguyên lai Oản Oản tiểu thư là cùng một đứa bé ngủ chung...
Hứa Dịch bên này vừa mới thở phào vì nguy cơ được giải trừ, kết quả, không nghĩ tới một giây kế tiếp liền nghe được đứa bé kia kêu Diệp Oản Oản một tiếng "Mẹ".
Đây quả thực con đáng sợ hơn gấp trăm lần khi nghe được Diệp Oản Oản nói chính mình tối hôm qua cùng với con trai ngủ chung!
Oản Oản tiểu thư tại sao lại đột nhiên nhô ra một đứa con trai lớn như vậy?
Hứa Dịch nhìn chăm chú thằng bé trai trước mắt vừa nhìn Diệp Oản Oản vừa kêu "Mẹ", đại não bị đả kích trầm trọng...
Nhi*p Đường Tiêu sau khi kêu mẹ một tiếng, ánh mắt liền lại lần nữa dời đến trên người nam nhân ở bên cạnh mẹ mình.
Hai nam nhân một lớn một nhỏ, một lạnh giá băng lãnh, nơi đáy mắt nhuộm đầy sự kinh ngạc, một người khác lại giống như ngọc tuyết vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt là chút lạnh lùng cùng vẻ hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu…
Diệp Oản Oản nhìn nam nhân lớn, lại nhìn một chút nam nhân nhỏ, nội tâm chỉ có một ý tưởng, ban đầu rốt cuộc là não nàng đang đi hóng gió ở nơi đâu, mà lại đáp ứng giúp Nhi*p Vô Danh?
Vào giờ phút này, mưa gió trên mặt Tư Dạ Hàn ùn ùn kéo tới, quả thật là khiến cho nàng tê cả da đầu.
Dưới khoảnh khắc sống còn, Diệp Oản Oản quả quyết sải bước hướng về phía Đường Đường đi tới, đầu tiên là một tay đem Đường Đường bế lên, sau đó ôm lấy cậu bé đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hỗn loạn yên lặng nhìn cô gái trước mặt mình, hiển nhiên không hiểu được nàng muốn làm gì.
Diệp Oản Oản không nói hai lời, đem cậu bé hướng vào trong иgự¢ của Tư Dạ Hàn nhét vào, "Tư Dạ Hàn... Của... Của anh... Con của anh!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Nhi*p Đường Tiêu: "..."
Hứa Dịch: "..."???
Mới vừa rồi Oản Oản tiểu thư nói cái gì?
Mà coi như là người trong cuộc như Tư Dạ Hàn, sắc mặt âm vụ lạnh giá trong nháy mắt hóa thành kinh ngạc, khuôn mặt không nhiễm khói lửa lần đầu tiên trong đời xuất hiện biểu tình mờ mịt luống cuống, cứng đờ ôm lấy cậu bé mềm mại núc ních ở trong иgự¢.
Con... Con trai hắn?
Diệp Oản Oản theo sát bên, nhìn về phía cậu bé trong иgự¢ Tư Dạ Hàn và mở miệng: "Đường Đường, chuyện này, vốn là định ngày mai sẽ nói cho con, hiện tại... Để mẹ giới thiệu một chút đi, đây là ba của con!"
Trong иgự¢ của Tư Dạ Hàn, vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt của tiểu nãi oa quả thật là cùng một lông một dạng với Tư Dạ Hàn, biểu tình của hai người nghệch ra y chang nhau.
Nhi*p Đường Tiêu lẩm bẩm: "Ba…ba..."
Diệp Oản Oản: "Đúng vậy!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Hứa Dịch: "..."
Xin hỏi... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, đủ loại khúc khuỷu, đầu óc của hắn đã hoàn toàn đứng máy...
"Ho khan, nơi này nói chuyện có hơi bất tiện, chúng ta tìm địa điểm thích hợp hơn đi, nha...Ha ha..." Diệp Oản Oản vừa nói vừa đổi thành thúc giục, "Đi nhanh một chút đi..."
Nói xong, không dám đối mặt với ánh mắt của Tư Dạ Hàn, một người một ngựa chạy trước, nhanh như một cơn gió liền chạy mất dạng.
Sau lưng, chỉ còn lại tiểu nãi oa được ôm trong иgự¢ Tư Dạ Hàn, một lớn một nhỏ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Tư Dạ Hàn muốn nói lại thôi, cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục ôm lấy hài tử trong иgự¢.
Đây đại khái là lần đầu tiên trong đời Tư Dạ Hàn ôm trẻ con, tư thế vô cùng không được tự nhiên, thậm chí tay chân đều có chút luống cuống, không biết thả ra như thế nào.
Bất đắc dĩ nhìn về hướng cô nàng đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng một cái, Tư Dạ Hàn cẩn thận đổi tư thế, ôm chặt lấy đứa bé trong иgự¢ mình, sau đó từng bước đi thẳng về phía trước.
Trong lúc đó, cậu bé một mực vẫn dùng cặp mắt to đen nhánh kia nhìn hắn ta.
Hắn không thích bị người khác ᴆụng chạm, hơn nữa tư thế ôm của người này không hề thoải mái chút nào, cứng rắn chắc chắn, không được mềm mại như mẹ, cũng không được thoải mái như mẹ.
Nhưng mà... Tại sao nhóc lại có thể cũng không cảm thấy ghét...
Tư Dạ Hàn bước chân trầm ổn, ôm lấy tiểu nãi oa trong иgự¢ đi về phía trước. Lúc này, trong иgự¢ truyền tới một âm thanh nhõng nhẽo...
Nhi*p Đường Tiêu: "Chú chính là ba của con sao?"
Thời điểm cậu bé hỏi câu hỏi này, trong giọng nói không hiểu vì sao lại có cảm giác như thở phào nhẹ nhõm vậy.
Tư Dạ Hàn: "..."
Đối với vấn đề này, Tư Dạ Hàn tỏ vẻ, hắn cũng rất muốn biết.
Sau khi rời khỏi tiệm Karaoke, Diệp Oản Oản gọi điện thoại cho Hàn Thiên Vũ, nhờ hắn hỗ trợ nói với mọi người một tiếng, nàng có chuyện đi trước, sau đó nhắn Đường Bân cùng Tống Cường lái xe của nàng về, sau đó lên chiếc Caien kia của Tư Dạ Hàn.
Cùng lúc đó, trong phòng Karaoke.
Hàn Thiên Vũ hơi nhíu mày, nói với mấy người bên cạnh, "Diệp Bạch có chuyện đi trước!"
Cung Húc lén lén lút lút trốn về, nghe thấy lời này một cái, nhất thời đổi sắc mặt, "Cái gì, đi trước? Xong đời xong đời rồi, Diệp ca ca không có sao chứ..."
Hàn Thiên Vũ nhất thời hướng về phía Cung Húc nhìn lại, "Thế nào?"
Cung Húc vẻ mặt đưa đám, che lấy trái tim nhỏ đầy hoảng sợ, ghé vào bên tai Hàn Thiên Vũ thấp giọng mở miệng nói, "Mới vừa rồi khi tôi cùng Diệp ca ca cùng đi ra ngoài, thấy bạn trai của Diệp ca ca đến rồi!"
"Bạn trai của Diệp Bạch?" Hàn Thiên Vũ trầm ngâm.
Cung Húc gật đầu, "Đúng vậy, không biết vì sao đột nhiên lại tới, hơn nữa ánh mắt nhìn tôi thật là đáng sợ, tất cả đều là sát khí! Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!"
Hàn Thiên Vũ: "Cậu lại làm cái gì?"
Cung Húc nhất thời xù lông, "Cái gì gọi là cậu-lại-làm-cái-gì? Tôi rõ ràng là cái gì cũng không có làm có được không! Vì sao ánh mắt hắn nhìn tôi xanh rờn, tựa như... Tôi... Tôi chỉ kéo cánh tay của Diệp ca ca mà thôi... Cũng không thể ngay cả cái này mà cũng không được chứ?"
Nói xong có chút lo lắng, "Thiên Vũ ca, anh không biết đâu, biểu tình khi đó của người nam nhân kia có thể dọa ૮ɦếƭ người đấy, như muốn đại khai sát giới, huyết tẩy tam giới! Diệp ca ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Biểu tình của Hàn Thiên Vũ cũng rất bất an, nhưng mà, đây là chuyện giữa tình nhân người ta với nhau, bọn họ người ngoài cũng không tiện nhúng tay! Nếu không, càng nhúng tay càng loạn.
Hàn Thiên Vũ mặt đầy vẻ bất đắc dĩ thở dài, "Cậu biết rõ tình huống đặc thù của Diệp Bạch, hẳn là nên giữ một khoảng cách cùng với anh ấy."
Cung Húc ngữ khí rất là ai oán mà lầu bầu, "Giữ cái gì nha? Diệp ca ca coi như là thích nam nhân, nhưng một chút hứng thú đối với tôi cũng không có..."
Hàn Thiên Vũ: "..."
Hiếm thấy hắn ta lại có thể tự biết mình một chút...
Hy vọng Diệp Bạch bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì. Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn luôn cảm thấy, người nam nhân kia, không đơn giản...
Bên kia, dưới lầu của tiệm Karaoke.
Sau khi Diệp Oản Oản chui vào trong xe, lập tức lấy điện thoại di động ra, khẩn cấp nhắn một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.
Sau khi Tư Dạ Hàn đến, đầu tiên là mở cửa xe, sau đó ôm cậu bé chui vào trong xe.
Đứng ở ngoài xe, đang chuẩn bị lên xe, thanh âm báo có tin nhắn từ điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mở điện thoại di động ra nhìn một cái, là tin nhắn của Diệp Oản Oản gửi tới:[ A Cửu, chờ lát nữa bất kể em nói cái gì, làm ơn nhất định phải phối hợp với em, nhờ cậy nhờ cậy!!! ]
Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày.
Diệp Oản Oản nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy biểu tình của Tư Dạ Hàn, vì vậy cắn răng tiếp tục nhắn:[ Cục cưng, có được hay không? ]
Tư Dạ Hàn vẫn không có phản ứng.
Vì vậy, Diệp Oản Oản tiếp tục gửi ——
[ Bảo Bảo, có được hay không? ]
[ Tâm can à, van anh! ]
[ Lão công Lão công Lão công? ]
Thời điểm gửi đến tin nhắn thứ 4, Diệp Oản Oản rốt cuộc mới nhận được trả lời ——
[ Bảo Bảo yêu thích nhất: Ừ. ]
Diệp Oản Oản che иgự¢ thở phào một cái, cũng còn may, cũng còn may...
Sau khi Tư Dạ Hàn lên xe, xe vững vàng mà bắt đầu chạy.
Tài xế cùng Hứa Dịch ngồi ở phía trước, Diệp Oản Oản, Nhi*p Đường Tiêu, Tư Dạ Hàn ba người ngồi ở trên ghế sau.
Bầu không khí trong xe, tương đối quỷ dị...