"A, Xích Diễm Học Viện là cái gì?" Kiều Kiều nhìn chằm chằm mấy chữ đậm thi*p vàng ở trang bìa, không hiểu mà lầu bầu.
Khương lão sắc mặt ngưng trọng mà trầm ngâm: "Kiều Kiều, ngươi tuổi còn nhỏ, có khả năng không quá rõ ràng. Nếu như ta nhớ không lầm, Xích Diễm Học Viện là một trong tam đại đỉnh cấp học viện đào tạo lính đánh thuê. Đường Long chính là từ nơi đó đi ra. Lính đánh thuê có thể thông qua huấn luyện ma quỷ của Xích Diễm, tất cả đều có thực lực cấp A trở lên..."
Tống Cường nuốt nước miếng một cái, "Ặc... Nói đùa sao! Ba tháng, làm sao có thể hoàn thành..."
Trên ghế sa lon, Nhi*p Đường Tiêu mặt không thay đổi mà mở miệng: "Đây cũng không phải là huấn luyện cuối cùng, chỉ là sơ cấp mà thôi."
Đường Bân mặt đầy kinh hoàng, "Sơ... Sơ cấp cũng đã rất đáng sợ rồi..."
Với trình độ 5 người bọn họ, e là khảo hạch nhập học cũng đều không nhất định có thể thông qua.
Trong vòng 3 tháng phải thông qua được trình độ sơ cấp, đây quả thực là muốn Gi*t người nha!
Lúc này, nơi cửa có một loạt tiếng bước chân truyền tới.
"Tôi đã trở về, làm phiền giúp tôi cầm bớt đồ đạc nào!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản trở về rồi, 5 người quả thực là y hệt như nhìn thấy thiên sứ, vội chạy tới chỗ chủ nhân của mình y như những con chim nhỏ, hỗ trợ mang đồ, xách dép, ngay cả trái cây cũng cầm hộ cho nàng...
"Chủ nhân, ngài trở về rồi!"
"Chủ nhân cực khổ!"
"Hoan nghênh chủ nhân về nhà!"
Diệp Oản Oản bị mấy người kia làm cho mê mang, hôm nay làm sao mà lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức hỏi tình huống của Nhi*p Đường Tiêu, "Đường Đường hôm nay ở nhà có khỏe không? Ở một mình có sợ hãi hay không quen gì không?"
5 người quỷ dị trầm mặc 3 giây, sau đó đồng loạt lắc đầu: "Không có... Không có..."
"Thực sự?" Diệp Oản Oản không quá yên lòng hỏi.
5 người gật đầu liên tục, "Thực mà! Chính xác trăm phần trăm!"
Sợ hãi cùng không quen... Là mấy người bọn hắn mới đúng nha oa oa oa...
Diệp Oản Oản đổi dép, hướng về phòng khách đi tới.
"Đường Đường, mẹ đã trở về!"
Cậu bé lập tức thả đồ trong tay xuống hướng về Diệp Oản Oản đi tới, đứng ở trước mặt nàng ngước đầu nhỏ lên, trong đôi mắt giống như có ngôi sao đang lấp lánh: "Mẹ!"
Diệp Oản Oản trong nháy mắt bị ánh mắt tiểu nãi oa đáng yêu làm tân can mềm nhũn, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, "Đường Đường hôm nay ở nhà có ngoan hay không?"
Cậu bé giống như một động vật nhỏ lông xù, híp mắt cọ xát bàn tay ấm áp của mẹ, dùng sức gật đầu một cái: "Có ạ!"
Diệp Oản Oản rõ ràng cảm giác được, cậu bé ngày hôm qua thật ra vẫn còn có chút không quen, nhưng hôm nay đối với nàng đã thân mật hơn không ít, phát hiện như vậy nhất thời khiến trong lòng nàng càng thêm mềm đi.
Quả nhiên là bởi vì huyết mạch thân tình mà...
A! Không đúng!
Nàng tại sao lại quên, nàng căn bản cũng không phải là mẹ ruột của người ta có được hay không!
Nơi cửa, nhóm 5 người nhìn chằm chằm tiểu nãi oa ở trước mặt Diệp Oản Oản nhu thuận giống như là tiểu bạch thỏ một dạng: "..."
"Thật xin lỗi nha, mẹ trở về muộn!"
Diệp Oản Oản nói xong, ánh mắt xéo qua nhìn thấy trên bàn trà có quyển sổ màu đen viết mấy chữ "Xích Diễm Học Viện", thuận miệng hỏi, "Đây là cái gì?"
Tiểu nãi oa trả lời: "Là bài tập ở nhà của con."
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, "Ồ, là bài tập à? Đường Đường thật chăm chỉ! Có muốn mẹ dạy con không?"
Tiểu nãi oa nhìn về phía 5 người ở cửa mở miệng: "Không cần đâu mẹ, mẹ làm việc đã rất mệt mỏi, các ca ca tỷ tỷ sẽ dạy cho con đấy!"
Diệp Oản Oản nhất thời cảm động không thôi: "Được, Đường Đường thật hòa đồng!"
Nhóm 5 người đầy đau khổ: "..."
Chủ nhân, cứu mạng a...
Bất đắc dĩ, chủ nhân nhà mình hoàn toàn không hề nghe được bọn họ kêu gọi, đã dẫn tiểu bạch thỏ lên lầu.
"Đường Đường, qua đây, mẹ mua cho con rất nhiều quần áo ngủ đặc biệt đáng yêu, mẹ dẫn con đi xem thử một chút có thích hay không?"
"Dạ thích ạ!"
Diệp Oản Oản ở chợ thấy được rất nhiều bộ quần áo ngủ thiếu nhi đáng yêu, cứ hết bộ này tới bộ khác mua không dừng, một hơi mua rất nhiều bộ.
Diệp Oản Oản lấy ra từng bộ một, bày ra tại trên giường ngủ.
Có bộ in hình Doremon màu xanh da trời, có bộ in hình mèo Kitty màu hồng, còn có kiểu dáng gấu Teddy nữa, bộ nào cũng đều vô cùng đáng yêu.
Nghĩ đến vẻ khả ái của những thứ quần áo này mặc ở trên người Đường Đường, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa muốn đem cả cái chợ về nhà.
Rõ ràng là một cậu bé khả ái như thế, cả ngày đều mặc tiểu âu phục, cũng quá không phù hợp với lứa tuổi rồi!
"Cái này đẹp mắt, a, cái này cũng đáng yêu, mặc cái nào thì được hơn nhỉ?" Diệp Oản Oản quấn quít lựa chọn đồ cho cậu “con trai” nhỏ.
Cậu bé mở miệng: "Con có thể mỗi ngày mặc một bộ cho mẹ ngắm."
Diệp Oản Oản vốn đang sợ là mình tự tiện chủ trương, cậu nhóc sẽ không thích, nghe được lời này nhất thời cảm động đến không nói nên lời.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản chọn một bộ quần áo ngủ hình con hổ có lông mao lún phún, ở trên mũ vẽ ra đồ án hình chữ “Vương” (王), đỉnh đầu còn có lỗ tai, nhìn qua khỏi phải nói, cực kỳ đáng yêu.
"Trước mặc cái này đi!"
"Vâng."
"Có muốn mẹ giúp con tắm rửa hay không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Cậu bé hai gò má ửng đỏ mà ôm lấy quần áo, "Con tự có thể."
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Được rồi!"
Sau khi Đường Đường đi tắm, Diệp Oản Oản liền đi ra ngoài, đến cửa phòng khách.
Mới vừa đi ra khỏi cửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên một cái, là thanh âm nhắc nhở của WeChat.
Diệp Oản Oản tiện tay mở WeChat ra nhìn một cái, khi thấy rõ là ai nhắn WeChat cho nàng, nhất thời bỗng vô thức nhíu chặt lông mày.
[ Nhi*p Vô Danh: Hữu Danh muội muội! Khẩn cấp kêu gọi, khẩn cấp kêu gọi! ]
Vạn vạn không ngờ tới, Nhi*p Vô Danh tự nguyện rời nhóm lại còn giả ૮ɦếƭ, lại có thể sẽ chủ động tìm nàng.
Diệp Oản Oản nhìn lướt qua, chậm rãi đưa ngón tay ra điểm hai cái.
Cùng lúc đó, dưới lầu, trong sân, ở một góc khuất nào đó.
Thần Hư đạo nhân: "Hữu Danh lão bản phản hồi hay không, có nhắn lại hay chưa?"
Nhất Chi Hoa: "Tại sao còn không nhắn lại vậy trời!"
Tiểu Điềm Điềm: "Có phải là không thấy hay không?"
Nhi*p Vô Danh: "Tôi gửi lại một lần nữa thử xem!"
Năm cái đầu ghé vào điện thoại di động của Nhi*p Vô Danh ở trước mặt, chỉ thấy Nhi*p Vô Danh lại gửi một tin nhắn qua.
Sau đó, 5 người liền thấy ở phía trước tin nhắn thứ hai hiện ra một dấu chấm than (!) màu đỏ sậm, sau đó là một dòng chữ thông báo của hệ thống:
[ Đối phương bật chức năng lọc tin nhắn từ người lạ, bạn vẫn chưa kết bạn với người này. Xin hãy trước tiên gửi yêu cầu kết bạn cho họ, sau khi được chấp thuận, mới có thể sử dụng chức năng chat riêng.]
Nhi*p Vô Danh: "..."
Nhất Chi Hoa ho nhẹ một tiếng, "Ây... Đội trưởng... Anh thật giống như là bị hủy kết bạn rồi..."
Nhi*p Vô Danh liếc hắn một cái, "Im miệng! Lão tử cần ngươi nói à!"
Thấy đội trưởng tức giận, Thần Hư đạo nhân lập tức châm dầu vào lửa, "Đội trưởng, đều do con quỷ cái giả ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ tiệt, nếu không phải là hắn trước khi rời nhóm còn đem phong bì của Hữu Danh lão bản lĩnh đi, Hữu Danh lão bản làm sao lại sẽ tức giận như vậy!"
Nhi*p Vô Danh trên trán nổi lên gân xanh, "Mấy người các ngươi, còn không đem tiền trong tay tất cả đều phun ra cho tôi!"
Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân trăm miệng một lời: "Đội trưởng, tôi không có tiền mà!"
Nhi*p Vô Danh hừ lạnh một tiếng, "Bớt làm bộ, các cậu đều bán đứng tôi, còn dám nói không có tiền? Tất cả đều phun ra ngoài cho tôi! Phát hồng bao cho Hữu Danh muội muội nhanh! Nhanh! Tôi cho các cậu ba giây thời gian, ai con mịa nó không đem tiền toàn bộ phun ra, vậy hãy cùng tôi đi vào trong rừng cây nhỏ luyện võ một chút!"
"Gào... Tôi không đi..."
Dưới dâm uy của đội trưởng, ba người không có biện pháp nào, chỉ có thể nhịn đau thay phiên đi phát hồng bao cho Diệp Oản Oản.
Điện thoại di động của Băng Sơn Nam lại trực tiếp bị Nhi*p Vô Danh đoạt lại...