Lương Mỹ Huyên kinh hãi đến biến sắc, "Cha, chuyện này... làm sao có thể!"
Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng, "Ông nội luôn luôn thưởng phạt phân minh, xử sự công đạo, Nhị thẩm đây là đang chất vấn phán đoán của ông nội? Hay cô vẫn cho là, ở trong nhà này, cô có thể vượt mặt ông nội để quyết định?"
Lương Mỹ Huyên đầy kiêng kỵ mà liếc nhìn sắc mặt lành lạnh của Diệp Hồng Duy, "Diệp Oản Oản, ngươi chớ có nói bậy nói bạ, ta lúc nào nói qua lời như vậy? Ý của ta là..."
Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Thiệu An làm sao có thể cam tâm, tự nhiên vội vã muốn cãi lại. Bất đắc dĩ mới vừa rồi vì đào bẫy cho Diệp Mộ Phàm, lời kia của bọn họ đã tự hại chính mình rồi. Nếu như bây giờ đến phiên mình, lại đổi một loại giải thích khác, như vậy rõ ràng là đang tự đá vào ௱ôЛƓ mình.
"Chuyện này cứ quyết định vậy đi, ai cũng không được nói lại." Diệp Hồng Duy không có có tâm tình tiếp tục nghe tiểu bối cãi vã, sậm mặt lại, trực tiếp cùng Đàm Nghệ Lan cùng đi xuống dưới, rời khỏi phòng yến hội.
Tân khách cùng cánh truyền thông lần lượt rời đi, hết thảy được giải quyết. Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm cũng rời đi ngay sau đó.
Đi tới cửa, Diệp Oản Oản phát hiện Diệp Mộ Phàm một mực vùi đầu, không hiểu vì sao lại ở đó lẩm bẩm cái gì.
"Ca, anh làm cái gì thế?"
Diệp Mộ Phàm vội vàng ngẩng đầu lên, mở miệng nói, "Đừng ngắt lời, anh đang tính thử xem... lần này rốt cuộc em đào cho Diệp Thiệu An bọn họ bao nhiêu hố?"
Thu được sự tín nhiệm và hảo cảm của ông bà nội, miễn phí có được một buổi họp báo long trọng với phóng viên, tiện thể tuyên truyền được cho bộ phim của bọn họ, tiết kiệm được chi phí tuyên truyền rất lớn. Thêm vào đó lại còn giải quyết được sự bêu xấu, giúp Từ Lâm đòi lại công đạo, để cho Diệp Y Y ngưng chức...
Hắn đã không tính nổi nữa rồi...
Oản Oản đào ra một cái hố lớn, đem tất cả những kẻ lừa đảo đó dụ chúng tự nhảy vào...
Hai huynh muội đang nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền tới thanh âm nam nhân quen thuộc.
"Diệp thiếu, đã lâu không gặp."
Xoay người nhìn thấy người nói chuyện, hai con ngươi Diệp Oản Oản không khỏi hơi hơi nheo lại, Cố Việt Trạch...
Diệp Mộ Phàm vừa thấy Cố Việt Trạch, lập tức đưa tay đem Diệp Oản Oản che ở sau lưng mình, tránh khỏi tầm mắt như có như không của Cố Việt Trạch rơi vào trên người nàng.
Diệp Mộ Phàm ánh mắt lạnh giá, "Yo, ta tưởng là ai chứ, nguyên lai thì ra là tên cặn bã nhà ngươi. Làm sao, muốn đánh nhau không?"
Cố Việt Trạch nghe vậy khẽ cười một tiếng, mở miệng nói, "Không dám, thật sự là ngoài ý liệu. Tối nay, chiêu này của Diệp công tử quả thật là chơi đến đẹp đẽ! Không nhìn ra, thì ra là đã đánh giá thấp ngươi rồi."
Nói tới chỗ này, lời của Cố Việt Trạch đột nhiên chuyển một cái, nụ cười đáy mắt hóa thành khinh miệt, "Chỉ tiếc, điều này cũng không thể thay đổi cái gì..."
Diệp Mộ Phàm đưa ngón giữa lên, sau đó nắm lại thành quả đấm, "A, thật sao? Vậy thì mỏi mắt chờ mong!"
Cố Việt Trạch cũng không nói gì, cười một tiếng cất bước rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt đầy tính xâm lược của hắn, nhìn lướt qua người Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Từ góc độ nam nhân mà nói, sau khi Diệp Oản Oản thay hình đổi dạng, quả thật là hấp dẫn mê người. Chỉ tiếc, chỉ là một bình hoa, không thể mang đến cho hắn bất kỳ lợi ích nào.
Loại nữ nhân này, nếu hắn muốn chơi đùa, trong giới giải trí lắc một cái là có một bó to tình nguyện đưa tới cửa, có đếm cũng đếm không hết...
Loại ánh mắt này Cố Việt Trạch nhìn Diệp Oản Oản, Diệp Mộ Phàm làm sao lại có thể xem không hiểu, giận đến thiếu chút nữa động thủ tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là bởi vì kiêng kỵ muội muội, cố kiềm nén lại.
Diệp Mộ Phàm nhìn Diệp Oản Oản ở bên cạnh, ôn nhu mở miệng an ủi, "Oản Oản, chớ vì loại người cặn bã như vậy mà thương tâm, ca ca nhất định sẽ đem Diệp gia đoạt lại! Đến lúc đó em muốn gả cho ai thì gả cho người đó!"
Diệp Oản Oản: "Đừng quan tâm, em đã sớm nói, đối với Cố Việt Trạch không có bất kỳ vương vấn gì."
Diệp Oản Oản cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nàng đã giải thích qua không biết bao nhiêu lần, tại sao tất cả mọi người đều cho là nàng không thể quên được Cố Việt Trạch?
Nếu không phải là người này thỉnh thoảng xuất hiện một lần, nàng ngay cả người này là ai, e rằng cũng sắp quên luôn có được hay không?
Biểu tình của Diệp Mộ Phàm rõ ràng là rất hoài nghi.Năm đó nàng đòi sống đòi ૮ɦếƭ mê luyến Cố Việt Trạch, chính hắn đều đã thấy vô cùng rõ ràng.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ giải thích: "Thực sự! Ánh mắt của em không có thấp như vậy..."
Diệp Mộ Phàm nghe vậy hỏi: "Vậy em nói cho anh nghe một chút, tương lai em muốn gả cho tuýp đàn ông như thế nào?"
Diệp Oản Oản bày ra ngữ khí chuyện đương nhiên: "Đương nhiên là muốn gả cho bạn trai em rồi!"
Diệp Mộ Phàm giận đến trợn mắt nhìn nàng một cái, "Em có thể có chút lý tưởng hay không? Có thể yêu cầu cao hơn một chút hay không? Nói một chút người đàn ông trong lý tưởng của em là dạng gì đấy! Vô luận là em muốn cái dạng gì, sau này ca ca đều có thể giúp em giải quyết!"
"A... Mẫu người lý tưởng của em sao?" Diệp Oản Oản làm ra dáng vẻ ngưng thần suy tư.
Diệp Mộ Phàm gật đầu: "Đúng! Vô luận là ai cũng được!"
Lời này ngược lại cũng không phải khoác lác, nếu như hắn đoạt lại Diệp gia, với điều kiện của em gái hắn, muốn chọn công tử thiếu gia nhà nào mà chẳng được?
Diệp Oản Oản suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng trong ánh mắt mong chờ của Diệp Mộ Phàm, mở miệng trả lời: "Ồ... Vậy, Tư Dạ Hàn đi!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Ách...
Diệp Mộ Phàm bị nghẹn đến khóe miệng co giật, thật lâu đều nghẹn ngào không nói nên lời.
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Làm sao lại có loại biểu tình này?"
Diệp Mộ Phàm nuốt nước miếng, vỗ bả vai em gái nhà mình, đầy thành khẩn mở miệng, "Em gái à, ca ca cảm thấy, lý tưởng và nằm mơ là hai chuyện khác nhau, em phải phân biệt một chút. Về nhà sớm tắm rửa một cái rồi ngủ đi thôi, nha!"
Diệp Oản Oản: "..."
Trước khi đi trở về, Diệp Oản Oản trước tiên ghé chợ một chuyến.
Vốn là chỉ định thuận đường mua cho Đường Đường mấy món đồ và quần áo sạch, kết quả, không cẩn thận liền mua rất nhiều bàn chải đánh răng, ly chén, đến quần áo ngủ và đồ chơi; rồi đến ga trải giường trong phòng, rèm cửa sổ,… Chỉ cần là đồ vật đáng yêu, cũng không nhịn được đều mua sạch…
Cuối cùng đồ vật mang không hết, còn lại rất nhiều món đành phải để lại địa chỉ tại quầy tổng hợp để bọn họ chuyển tới nhà mình.
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Nhóm 5 người lính đánh thuê đang nơm nớp lo sợ đứng thành một hàng.
Trên ghế sa lon ở đối diện, Nhi*p Đường Tiêu thần sắc lạnh giá ngồi ở chỗ đó, trên tay nhỏ cầm một xấp tài liệu, quanh thân tản ra khí tràng đáng sợ hoàn toàn không hợp với tuổi tác của hắn.
"Thật đáng tiếc, tư chất 5 người các ngươi, không có lấy một người đạt đủ tiêu chuẩn."
Mấy người đứng ở nơi đó, một chữ cũng không dám nói nhiều.
Tư liệu trong tay tiểu nãi oa ở phía đối diện, ghi chép lại lịch của mỗi người trong 5 người bọn họ, kỹ năng am hiểu, thậm chí là mỗi một nhiệm vụ được nhận sau khi gia nhập đoàn lính đánh thuê…
Những thứ này là tài liệu cơ mật tổ chức tình báo đỉnh cấp thế giới cũng không lấy được.
Vẻ mặt tất cả 5 người đều đầy lo lắng, một khi hết nhận được sự che chở của chủ nhân, bọn họ lại sẽ trở lại kiếp sống bị đuổi Gi*t.
"Tôi... Chúng tôi biết không có tư cách lưu lại ở bên cạnh chủ nhân... Nhưng... Nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố gắng..."
"Tôi cũng vậy, Tôi cũng vậy!"
Nhi*p Đường Tiêu đem một quyển sổ bìa đen đẩy tới trước mặt bọn họ: "Đây là kế hoạch huấn luyện của các ngươi, nếu như trong vòng ba tháng vẫn như cũ không có cách nào để cho ta hài lòng, sẽ có những người khác đến thay thế vị trí của các ngươi."
Năm người vội vàng đem quyển sổ bìa đen kia cầm lấy, kết quả mới vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa ngất đi.
Sau khi thấy rõ bốn chữ mạ vàng ở trên quyển sổ, con ngươi của gã béo cũng sắp rớt ra ngoài, "Mịa nó! Tôi con mịa nó thấy được cái gì..."