Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 462

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản bận làm việc tới hơn nửa đêm mới ngủ, sáng ngày hôm sau, đã bị điện thoại của Diệp Mộ Phàm đánh thức.
"A lô? Ca..." Diệp Oản Oản mơ mơ màng màng nhận điện thoại.
Diệp Mộ Phàm gấp giọng vội mở miệng nói: "Một tin tốt, một tin xấu, em muốn nghe cái nào?"
Diệp Oản Oản: "Tùy tiện đi ~"
Diệp Mộ Phàm: "Tin tức tốt là, anh dựa theo thuyết pháp em dạy, đã đi theo Từ Lâm nói qua rồi, sẽ không động đến tất cả nội dung cốt truyện của hắn, giữ nguyên bộ dáng vốn có của kịch bản, toàn bộ hành trình để cho hắn tham dự quay chụp. Hơn nữa để cho hắn tới công ty chúng ta, tự mình cùng Cung Húc, còn có Lạc Thần, đều trao đổi qua.
Cung Húc và Lạc Thần khoảng thời gian này chuẩn bị rất đầy đủ, biểu hiện cũng không tệ. Từ Lâm đã đồng ý đem bộ tác phẩm này giao cho chúng ta quay!"
"Vậy thì tốt." Diệp Oản Oản nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nàng biết, kịch bản này là tâm huyết của Từ Lâm, hắn đối với chuyện này có yêu cầu cao vô cùng, cho nên nàng mới trước thời hạn thật lâu, để cho Lạc Thần cùng Cung Húc mở kịch bản ra, nghiên cứu kịch bản. Sau khi hiểu rõ thấu kịch bản, lại đi cùng Từ Lâm trao đổi, như vậy mới có thể đánh động hắn.
Từ Lâm việc lăn lộn trong nghề này không mấy tiến triển, có quan hệ rất lớn với tính cách của hắn, quá mức lý tưởng hóa cùng cầu toàn. Đối với hắn mà nói, nghệ thuật chính là hết thảy.
Mà khi trước khi hắn còn ở Hoàng Thiên, đi theo Đàm Chấn Tân, kịch bản của hắn không chỉ không thể ký tên, còn thường xuyên bị chỉnh sửa đến mức hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ là vấn đề tác quyền, mà yếu tố phía sau mới là mồi dẫn hỏa cuối cùng, khiến cho hắn không thể nhịn được nữa mà rời khỏi Hoàng Thiên, mang theo một bộ kịch bản cuối cùng do chính mình hoàn thành, muốn tạo ra một tác phẩm chân chính thuộc về mình.
Chỉ tiếc, thời điểm kiếp trước, không đợi hắn hoàn thành lý tưởng của mình, cũng đã bị Hoàng Thiên hoàn toàn hủy diệt. Không chỉ nghề nghiệp, kiếp sống bị phá hủy, công ty cùng hợp tác với hắn cũng bị táng gia bại sản.
Mà cuối cùng, Hoàng Thiên gắng gượng đem bộ phim 《 Sinh Tử Một Đường 》 của hắn, loại trừ đi bộ phận gọi là “đại nghĩa quốc gia” không phù hợp với thị hiếu thị trường, đổi thành một kịch bản thuần túy tình cảm máu chó, gọi là 《 Yêu Đương Thời Đại 》.
Mặc dù sau đó tới cũng đã lấy được thành công rất lớn, nhưng đối với Từ Lâm mà nói, tác phẩm của mình không chỉ bị ૮ưỡɳɠ éρ trộm đi, còn bị rút sạch linh hồn, e rằng là sự tình đau đến không muốn sống nữa.
"Vậy còn tin xấu thì sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Mộ Phàm ngữ khí ngưng trọng nói, "Tin tức xấu là, ngay tại thời điểm không lâu sau khi chúng ta mới vừa cùng Từ Lâm ký hợp đồng, bọn chó Hoàng Thiên bên kia đột nhiên tìm tới Từ Lâm, nói Từ Lâm trộm cắp tác phẩm của lão sư hắn, Đàm Chấn Tân! Muốn truy cứu trách nhiệm của hắn trước pháp luật!
Hoàng Thiên cách làm xấu xa gian manh anh đã quá rõ, lão nhân Đàm Chấn Tân kia đã sớm chẳng viết được gì nên hồn, thứ duy nhất đáng tiền của hắn chỉ tấm kim bài soạn giả nhờ năm xưa lăn lộn mà có. Từ Lâm nói dễ nghe là đồ đệ của hắn, trên thực tế chính là tay súng của hắn!
Đàm Chấn Tân còn chưa bòn rút đủ giá trị của Từ Lâm, làm sao có thể để hắn ra mặt? Từ Lâm đột nhiên muốn tách ra ngoài tự mình làm, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho. Mà Hoàng Thiên cũng càng hy vọng vào tấm kim bài soạn giả này, coi như là biết kịch bản này là của ai, cũng làm bộ như không biết, còn muốn vu cáo ngược là Từ Lâm lấy trộm tác phẩm của Đàm Chấn Tân..."
"Được rồi, em đã rõ tình huống rồi." Giọng nói của Diệp Oản Oản không có chút gợn sóng nào, rất tốt, hết thảy đều ở bên trong kế hoạch của nàng.
"Hả? Em biết mà còn bình tĩnh như vậy? Em có biết là chúng ta mới vừa cùng Từ Lâm ký hợp đồng hay không? Công ty chúng ta cũng phải bị dính líu vào, huống chi Diệp Thiệu An cùng Diệp Y Y còn biết Chư Thần Thời Đại là công ty do anh và bằng hữu cùng nhau mở, càng sẽ không sẽ bỏ qua cơ hội này chơi cho anh một vố. Hoàng Thiên nhất định là muốn khai chiến cùng với công ty chúng ta ngay đấy!" Diệp Mộ Phàm ngữ khí nóng nảy không dứt.
Trong con ngươi của Diệp Oản Oản thoáng qua một tia giảo hoạt, "Cáo à? Em còn đang lo hắn không cáo đây!"
Vì bày ra ngày này, nàng con mịa nó hoàn toàn dựa vào ký ức mặc tả xong ngay ngắn một bộ kịch bản, đi đăng ký bản quyền trước; lại còn để cho Cung Húc và Lạc Thần tốn nhiều thời gian như vậy đi nghiên cứu kịch bản; càng là còn muốn đem tên Cung Húc kia “giáo dục” cho ra hồn mới thôi…
Nàng tốn nhiều thời gian như vậy, mất nhiều tinh lực như vậy, đào một cái hố to như vậy, bọn họ nếu như không nhảy, nàng vậy chẳng phải là thua thiệt muốn ૮ɦếƭ?
"À? Chẳng lẽ em còn hy vọng Hoàng Thiên tố cáo chúng ta? Em rốt cục là có ý gì vậy?"
Diệp Mộ Phàm nghe được mà đầu óc mơ hồ, sợ là Diệp Oản Oản không biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào, vội vàng nói rõ tình huống với nàng, "Đàm Chấn Tân tên cáo già đó, tranh thủ trước Từ Lâm liền đem kịch bản ghi danh thành tên của mình, làm của riêng.
Mà Từ Lâm bên này lại không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh kịch bản là do chính bản thân hắn viết. Tình huống đối với chúng ta rất bất lợi, nếu như kiện mà nói, chúng ta hẳn là phải thua không thể nghi ngờ..."
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng giải thích, lúc này, nơi cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm non nớt….
"Mẹ..."
Chỉ thấy Nhi*p Đường Tiêu không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, đang đến tìm nàng.
Điện thoại di động đầu bên kia, sau khi Diệp Mộ Phàm mơ hồ nghe được âm thanh bên kia, cả người đều mộng bức rồi, "Diệp Oản Oản! Tình huống bên kia của em là thế nào? Em đang ở đâu, đang làm gì, cùng ai ở chung một chỗ? Ta con mịa nó tại sao dường như nghe có người kêu ngươi là mẹ???"
Lỗ tai Diệp Oản Oản đều sắp bị Diệp Mộ Phàm làm cho nổ điếc, nghiêm nghiêm thật thật che micro, mở miệng nói với Nhi*p Đường Tiêu, "Đường Đường, con chờ một chút, mẹ đang có điện thoại!"
Diệp Oản Oản nói xong, đi tới chỗ trên sân thượng xác định là đứa bé không nghe được.
"Xin đấy, ca ca tỉnh táo lại một chút được không?"
Diệp Mộ Phàm cả người đều xù lông, "Ngươi nói ta làm sao tỉnh táo, Diệp Oản Oản nhà ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi sẽ không phải là đã cùng cái tên dã nam nhân đó ngay cả hài tử cũng đều sinh rồi đi?"
Diệp Oản Oản co quắp khóe miệng, một mặt không nói gì, "Anh có phải là đang tới thời mãn kinh rồi hả? Trí tưởng tượng phong phú như vậy!"
Diệp Mộ Phàm hừ hừ mở miệng, "Tối ngày hôm qua anh còn mơ thấy một cơn ác mộng..."
Diệp Oản Oản: "Ác mộng gì?"
Diệp Mộ Phàm: "Anh nằm mơ thấy em cùng cái tên dã nam nhân kia ngay cả con chung đều đã đến 5 tuổi lớn, sợ đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh..."
Diệp Oản Oản cũng hết ý kiến: "5 năm trước em mới bao lớn? Em con mịa nó cầm thú như vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng, "Bên chỗ em bên này quả thực có một tiểu hài tử, chẳng qua chỉ là cháu ngoại một người bạn của em. Thật đáng thương, từ nhỏ cha mẹ đã bỏ rơi nó, mấy năm nay một mực đều không thể tìm được, bằng hữu của em thấy hài tử quá thương tâm, liền nghĩ đến việc để cho em giả mạo mẹ của đứa bé một đoạn thời gian..."
Diệp Mộ Phàm: "Diệp Oản Oản... Em là đang vũ nhục sự thông minh của anh? Ai lại sẽ nghĩ tới phương pháp tào lao như vậy? Mẹ ruột mà cũng có thể giả mạo sao?"
Diệp Oản Oản cũng biết, biện pháp này rất là không đáng tin cậy. Nhưng khi đó Nhi*p Vô Danh đem Nhi*p Đường Tiêu nói tới mức đáng sợ như vậy, chuyện đó là đại sự sống còn đấy, cho nên nàng khi đó mới đáp ứng. Nàng nào biết được là mình bị gài bẫy đây?
Đường Đường rõ ràng rất khéo léo...
Diệp Oản Oản: "Nhưng sự thật chính là như thế, em có cần thiết phải lừa anh sao? Em cùng bạn trai em nếu là thật sự có con trai, sẽ tuyệt đối là hài tử xinh đẹp nhất khả ái nhất trên đời này. Em dẫn đi khắp thành phố để khoe khoang còn không kịp, có cần thiết phải giấu giếm?"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Có giận nhau gì thì cứ nói, xin đừng một lời không hợp liền nhét thức ăn cho chó, cảm ơn...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc